Gả Cho Baba Của Bạn Trai Cũ

Chương 47




Ngàn vạn đừng xem thường trực giác của phụ nữ, đặc biệt là giác quan thứ sáu đối với người đàn ông mình yêu lại càng chuẩn xác hơn.

Hứa Nhã Nhã cảm giác không thích hợp, rất nhanh liền phát hiện Triệu Cảnh Hàn có chút khác thường, bên phía cô gần như đã chuẩn bị xong các bước chuẩn bị cho hôn lễ, mà đối tượng kết hôn vẫn không thấy bóng dáng đâu.

Trước đó nghe nói cô câu được một chàng rể kim quy chuẩn bị gả vào hào môn nhưng mãi vẫn không thấy động tĩnh, thấy vậy mọi người sôi nổi chê cười, giấc mộng hào môn tan biến, người ta chỉ muốn chơi đùa mà thôi. 

Hứa Nhã Nhã lại tìm đến thám tử tư, cuối cùng biết được gần đây Triệu Cảnh Hàn thường xuyên ra vào trang viên bảo vệ nghiêm ngặt, chính là nơi Kiều Nhan đang ở bên trong.

Cô muốn tìm Kiều Nhan nói chuyện thẳng thắn, muốn cho đối phương biết khó mà lui không cần phải làm kẻ thứ ba đáng xấu hổ, cô muốn ngăn cản Triệu Cảnh Hàn, hỏi anh tình cảm cùng hứa hẹn trước nay đều là giả sao.

Nhưng hai người kia, một người ở trong trang viên không khi nào ra ngoài, được bảo vệ nghiêm ngặt không kẽ hở, cô căn bản tiếp xúc không đến, muốn gặp cũng không được, mà người kia rõ ràng đang cố ý trốn tránh cô, có phải anh đã hối hận chuyện cầu hôn với cô rồi hay không?

Hứa Nhã Nhã suy nghĩ rất nhiều, ủy khuất vạn phần, cuối cùng kéo Kỳ Minh Thành đi uống rượu.

Nếu không phát ti3t một chút, cô liền hỏng mất!

“Anh ấy đã bị đoạt đi, người phụ nữ kia cũng có một đứa trẻ, bọn họ hẳn là đang ở trong trang viên gặp mặt, hiện tại ngay cả người em tìm cũng không thấy… A Kỳ, em nên làm gì bây giờ?”

Hứa Nhã Nhã một ly lại một ly uống rượu chay, nước mắt giàn dụa nhìn sang tri kỷ ôn nhu chăm sóc tố khổ.

“A Kỳ, Cảnh Hàn nếu được như anh thì tốt, anh ấy luôn luôn bá đạo như vậy.” Cô uống đến rối tinh rối mù, lung lay thoáng đổ người vào trong ngực Kỳ Minh Thành, ôm lấy hông của anh khóc nức nở.

Kỳ Minh Thành ôm sát giai nhân, cúi sát vào bên tai đối phương thổi khí, “Anh ta đã như vậy, rời khỏi anh ta đến bên anh không tốt sao?”

“Không được không được, em thích Cảnh Hàn, rời khỏi anh ấy em sẽ không sống được, không có anh ấy, em sẽ chết.” Hứa Nhã Nhã mắt say lờ đờ mê ly.

Kỳ Minh Thành “... Anh sẽ giúp em giải quyết.” Chẳng qua lần này anh cũng cần chút lợi ích.

Thời gian cả đêm có thể phát sinh rất nhiều việc.

Tỷ như Hứa Nhã Nhã say rượu cùng tri kỷ trải qua một đêm mộng đẹp, mượn rượu tiêu sầu yêu thích quên vị hôn phu ở tận chân trời, tỷ như Kỳ Minh Thành vận dụng một ít năng lực trong nước, tra được thêm một ít tin tức nào đó.

Ngoài mặt muốn điều tra giúp đỡ, Kỳ Minh Thành thật sự đã thay đổi một ít chủ đích, vốn dĩ anh cũng định vì người trong lòng dọn sạch chướng ngại vật nhưng quyết định lại biến thành âm thầm lửa cháy thêm dầu.

Anh để Triệu Cảnh Hàn nhiều lần mua đồ dùng trẻ em, thường xuyên ghi lại hình ảnh anh ta ra vào trang viên, sau đó thêm mắm dặm muối gửi đến tay Hứa Nhã Nhã.

Hứa Nhã Nhã nhìn đến ‘Chứng cứ’, thương tâm đ ến cực điểm, dưới sự khuyên nhủ của tri kỷ, nhịn không được cầm nó chạy đến trang viên tìm người, chất vấn Triệu Cảnh Hàn tại sao nói lời không giữ lời.

Nhưng điểm chú ý của đàn ông và phụ nữ thường không giống nhau, Triệu Cảnh Hàn bị một lớn một nhỏ chặn ở bên ngoài trang viên, không thể không nhìn đến đống ảnh chụp ghi lại hành tung của chính mình nhất thời vừa chột dạ vừa tức giận.

“Em cho người điều tra anh?!” Triệu Cảnh Hàn giận dữ lên tiếng.

Làm thiên chi kiêu tử đã lâu, anh ghét nhất chính là người khác đối với chuyện anh làm khoa tay múa chân, còn có một kiểu giống như ruồi bọ theo dõi hành động hàng ngày của mình, điều này khiến anh cảm thấy chính mình không được tôn trọng, bị mạo phạm.

Vốn dĩ bởi vì phiền phức bên chỗ bà nội làm cho hôn lễ không thể tiến hành đúng hẹn đã khiến anh có chút khó nói, không có mặt mũi đối diện với đối phương cho nên tạm thời trốn tránh, dồn lực chú ý sang đứa con khác của mình.

Dựa theo kế hoạch, Triệu Cảnh Hàn vốn định chờ quan hệ của cha con bọn họ hòa hõa, liền nhờ cậy một chút giải trừ đi trở ngại bên phía bà rồi, rồi tìm người trong lòng báo tin vui, đến lúc đó có thể đường đường chính chính đưa hai mẹ con họ vào cửa.

Chỉ là không nghĩ đến bên anh còn chưa có tiển triển, phía sau hậu viện đã cháy trước rồi.

“Anh không cần em cùng bảo bảo, vì cái gì mà em không thể điều tra anh?!” Hứa Nhã Nhã cực kỳ bi thương chất vấn.

Cô không nói là Kỳ Minh Thành điều tra, không nghĩ đem anh ấy liên lụy vào chuyện này, gặp phải lửa giận của Triệu Cảnh Hàn, cô đơn giản chính mình gánh lấy.

Nhưng không nghĩ Triệu Cảnh Hàn giống như con mèo bị dẫm đuôi, giận đến tím mặt.

Tầng lớp xã hội như bọn họ chú trọng nhất chính là thể diện và lòng tự trọng, chuyện này liên quan đến vấn đề mặt mũi, có thể tùy tiện để cho người khác điều tra sao?

Hứa Nhã Nhã lại cho rằng anh chột dạ, tình nồng ý mật sắp tu thành chính quả đột nhiên tình yêu bị phản bội, nhất thời bi thương khóc lớn, khóc không thành tiếng.

Phương hướng chú ý của hai người không giống nhau, mâu thuẫn một lát liền thành công biến thành hiểu lầm lớn.

Cãi nhau ầm ĩ, Triệu Cảnh Hàn nhìn chằm chằm tờ giấy chứng cứ kia, để lại một câu ‘Chúng ta cần bình tĩnh lại’, sau đó kiên quyết xuay người rời đi.

Hứa Nhã Nhã lệ rơi đầy mặt, trong lòng không khỏi oán hận, kiên trì giữ lại kiêu ngạo của chính mình mà không đuổi theo.

Đúng lúc đang đứng ở cửa trang viên, cô thật muốn đi vào tìm Kiều Nhan lý luận, đáng tiếc bị nhóm vệ sĩ trực tiếp cự tuyệt, ngay cả cửa lớn cũng không đi vào được nửa bước.

Tình huống càng trở nên xấu hổ, Kỳ Minh Thành kịp thời đuổi tới, anh hùng cứu mỹ nhân  đem Hứa Nhã Nhã ưu thương thống khổ  mang đi.

Đợi đến lúc Hứa Nhã Nhã tỉnh táo lại, nhịn không được gọi điện thoại cho Triệu Cảnh Hàn, vẫn giống như trước vẫn có người nghe máy, chẳng qua người bên kia điện thoại thái độ tương đối lãnh đạm, vẫn đề nghị hai người cần thời gian bình tĩnh, sắp tới cũng không cần gặp nhau.

Hứa Nhã Nhã hoảng sợ, từ lúc về nước tới nay, trên phương diện tình cảm luôn thuận buồm xuôi gió, nhưng lần này cô thực sự cảm thấy nguy cơ, không khỏi bắt đầu hối hận hành vi của mình.

Nếu như nói chiến tranh lạnh vừa mới bắt đầu, cô vẫn không bỏ xuống được giá trị bản thân chạy đi giải thích, sau khi giằng co hai ngày, cô rốt cuộc không nén được tức giận.

Cô không ngừng gọi điện thoại cho Triệu Cảnh Hàn nhưng bằng cách nào cũng không gọi được, rõ ràng anh ấy vẫn chưa nguôi giận, hoặc là dứt khoát không để ý đến cô nữa. 

Hứa Nhã Nhã cho rằng chuyện này không thể cứu vãn, đau khổ, thương tâm chìm đắm trong men rượu, lại kịch liệt sa đọa không cứu vớt được tình yêu.

Mê man mấy ngày đêm, cô từ trên giường của Kỳ Minh Thành đứng lên tạm biệt người bạn tri kỷ rồi chạy về nơi ở của chính mình cắt cổ tay tự sát.

Dĩ nhiên, tự sát không thành công, chết cũng không chết được, bởi vì còn có sự tồn tại của cục cưng thiên tài.

Hứa Bảo Bảo phát hiện mẹ mình ở phòng tắm chảy rất nhiều máu, lập tức thông minh gọi điện thoại cho baba, nhưng không gọi được cũng tìm không thấy người, cuối cùng chỉ có thể cắn môi, buồn bực không còn cách nào gọi cho Kỳ thúc thúc.

Kỳ Minh Thành thêm một lần nữa đuổi tới, một đường vượt đèn đỏ đem Hứa Nhã Nhã đưa đến  bệnh viện, thành công cứu cô trở về.

“Nhã Nhã, anh ta không tốt, em nên quên đi.”

“Anh thích em, để anh chăm sóc em cùng cục cưng có được không?”

Kỳ Minh Thành ngồi ở bên giường bệnh, đau lòng cầm lấy cổ tay đang băng bó của Hứa Nhã Nhã thông báo, cầu xin một chút tình cảm của cô.

Tại sao nhất định cứ phải là anh ta, anh cũng có thể cho cô hạnh phúc, cô cũng có thể thử chấp nhận anh.

Hứa Nhã Nhã nằm trên giường bệnh không nói lời nào,  ánh mắt như nước trong veo ảm đạm không có ánh sáng, không ăn không uống không cử động, đắm chìm trong thế giới đau khổ của chính mình, đối với tác động bên ngoài không có một chút phản ứng.

“Mẹ, mẹ đừng không cần cục cưng…” Hứa Bảo Bảo ghé vào giường bệnh kêu gào thảm thiết nhưng vẫn không được cô đáp lại một lời.

Kỳ Minh Thành đã vô cùng cố gắng, nhưng cô vẫn quật cường không thay đổi, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp.

“Thật sự không phải anh ta thì không thể sao?” Anh mang một chút thống khổ hỏi.

Đối với vấn đề này, Hứa Nhã Nhã rốt cuộc cũng có phản ứng, nước mắt rơi như mưa kiên định trả lời, “A kỳ, em đã từng nói, không có anh ấy em sẽ chết.”

“Không có Cảnh Hàn, cuộc sống này cũng không còn ý nghĩa, không có anh ấy, em tình nguyện chết đi!”

Kỳ Minh Thành bị những lời này làm rung động, cảm động chân tình cô gái anh thầm mến, đồng thời ghen tị Triệu Cảnh Hàn không biết coi trọng.

Vốn dĩ anh muốn mượn cơ hội lần này thừa dịp ôm mỹ nhân về nhà, nhưng cô ấy lại quá mức quyết liệt, nếu còn tiếp tục, cô ấy thật sự không cần đến cả mạng nữa.

So với chuyện Hứa Nhã Nhã vì người đàn ông khác mà từ bỏ mạng sống, Kỳ Minh Thành càng muốn cô phải sống, sống thật hạnh phúc tùy ý, như vậy anh còn có thể ngẫu nhiên vui vẻ chúc phúc cho bọn họ.

“Nhã Nhã, người của anh trong lúc vô ý điều tra được một chuyện, người phụ nữ kia có lẽ không phải mang thai đứa bé của Triệu Cảnh Hàn.”

“Anh nói cái gì?!” Hứa Nhã Nhã kinh hãi một tiếng ngồi dậy, lòng vui vô cùng.

Cô không để ý động tác kích động của cô khiến Hứa Bảo Bảo ngã xuống, cuống quít nhào vào trong ngực Kỳ Minh Thành, muốn anh nói rõ ràng tình huống rốt cuộc là thế nào.

“Anh nói, người phụ nữ kia có lẽ không phải mang thai đứa bé của Triệu Cảnh Hàn…”

Kỳ Minh Thành sủng nịch nhéo cái mũi xinh đẹp của cô, đem chuyện giấu kín trước đây nói ra. 

Lúc ấy Hứa Nhã Nhã khóc lóc thảm thương kể lể với anh chuyện có người phụ nữ khác đoạt lấy tình yêu, anh liền cho người điều tra một chút, trong lúc trong lúc vô ý tra được người phụ nữ tên Kiều Nhan có điểm đáng ngờ.

Chuyện Triệu Cảnh Hàn say rượu cưỡng gian phải vào cục cảnh sát, trong giới thượng lưu ở Kinh Thị cũng không phải bí mật, mà đứa con trong bụng Kiều Nhan có lẽ do lần ngoài ý muốn đó gây ra.

Nhưng lại có chút không đúng, đó chính là khoảng thời gian mang thai.

Nếu căn cứ mốc thời gian lần đó, hẳn là cô ta đã mang thai được hơn năm tháng, nhưng bác sĩ ở khoa sản lại tiết lộ cô ta phải mang thai được 6 đến 7 tháng.

Thời gian tương đối chênh lệch, ước chừng hơn kém nửa tháng!

Sau khi Kỳ Minh Thành biết chuyện này, bởi vì tâm tư của chính mình mà giấu kín, nhưng bây giờ anh đã quyết định buông tay, anh sẽ giúp cô thêm lần này nữa.

“Nếu quả thật là như vậy, vì sao Cảnh Hàn lại không phát hiện ra?” Hứa Nhã Nhã hoài nghi hỏi.

Hiện tại Kiều Nhan được ngọn núi lớn của Triệu thị che chở, nếu không phải vậy cô đã không trơ mắt đứng nhìn cô ta sinh ra đứa con này, nhất định sẽ chắn ngang chuyện này.

Làm sao cô ta có thể lừa gạt được hai cha con Triệu gia?

Kỳ Minh Thành ôn nhu cười, không cho là đúng nói, “Đàn ông nha, làm gì sẽ chú ý đến chi tiết này, hơn nữa chỉ hơn không đến một tháng mà thôi, có lẽ biểu hiện cũng không quá rõ ràng, cho nên mới để cho cô ta dễ dàng lừa gạt như vậy.”

Nếu không phải là người của anh cẩn thận điều tra hỏi qua bác sĩ, thì khả năng cao cũng không phát hiện được việc này.

Hứa Nhã Nhã hai mắt tỏa sáng, đuổi theo hỏi có chứng cứ hay không, nếu không chỉ bằng lời nói, cô đang chiến tranh lạnh cùng Triệu Cảnh Hàn, nhất định anh ấy sẽ không tin.

Kỳ Minh Thành tao nhã chỉ vào hai má, rất nhanh liền có đôi môi hôn tới, anh liền nói trợ lý mang giấy tờ vào.

Những thứ này là anh cho người hối lộ bác sĩ lấy được báo cáo kiểm tra, tuy rằng lai lịch không sạch sẽ, nhưng số liệu trên đó hoàn toàn là sự thật.

Hứa Nhã Nhã nhận được thông tin, tinh thần nháy mắt phấn chấn, nét mặt toả sáng.

“Em liền biết, Cảnh Hàn làm sao có khả năng phản bội em, anh ấy vẫn luôn chỉ có mình em, là em hiểu lầm anh ấy. Trước đó khẳng định cũng là người phụ nữ kia gây khó dễ, nếu không anh ấy làm sao nhẫn tâm tránh mặt em, còn cãi nhau với em…”

Tình yêu của cô vẫn còn đó, chẳng qua bị tiểu nhân phá hoại, trải qua một màn đau khổ phong ba, sau mưa lại thấy cầu vồng!

Hứa Nhã Nhã vui đến phát khóc, cảm thấy âm trầm cùng tuyệt vọng trước mắt trong chốc lát tất cả đều tán đi, cuộc sống lại trở về tốt đẹp.

“Em muốn đi nói cho Cảnh Hàn, anh ấy bị gạt!”

———

Một vài cảm xúc của edit mong m.n thông cảm: Nữ chính như con điên ấy, con cái chả quan tâm, suốt ngày yêu với đương. Kỳ Minh Thành này giám đốc gì cũng như thằng điên ấy, mà quan hệ giữa hai người này cứ ôm rồi hôn chả hiểu =)))))