Gả Cho Baba Của Bạn Trai Cũ

Chương 37




“Tôi đúng thật mang thai, nhưng đứa con này không phải của anh.”

Kiều Nhan bởi vì muốn thoát khỏi tên tra nam đầu heo này dây dưa thêm nữa, dứt khoát thừa nhận sự thật này.

Nhưng Triệu Cảnh Hàn bị cảm giác được làm ba khiến đầu óc hôn mê, không tin  chính là không tin, còn bởi vậy mà quyết đoán hiểu lầm.

“Kiều Nhan, em không cần phải như vậy khiến chính mình ủy khuất.” Triệu Cảnh Hàn vẻ mặt áy náy nói.

Anh cho rằng Kiều Nhan là vì anh mà ẩn nhẫn, mới trái lương tâm lừa dối nói đứa con không phải của anh, vì thế dưới đáy lòng xuất hiện một chút cảm động.

Lại nói, đứa con này có phải của anh hay không, anh còn không biết sao, từ đầu tới cuối, cô cũng chỉ kết giao với anh, đoán chừng tay của người đàn ông khác còn chưa nắm lấy, vậy làm sao có thể mang thai đứa con của người khác.

Có chuyện đêm đó, Triệu Cảnh Hàn vô cùng khẳng định đứa con này là của anh, chính là lúc đó đã bắt đầu gieo mầm.

Kiều Nhan đỡ trán, quay đầu trợn mắt, không còn lời gì để nói.

Cô đã nói thật, so với trân châu còn thật hơn, tra nam đầu heo tại sao lại nghe không hiểu tiếng người, thế nào cũng phải tự mình sống trong thế giới anh ta giả tưởng?

Nếu đánh không được mắng không xong, nói thật cũng không tin, vậy cô cũng chỉ có thể  uy hiếp anh ta nói đạo lý một chút.

“Triệu Cảnh Hàn, anh biết không?” Kiều Nhan nổi lên một chút tâm tình, lúc ngẩng đầu lên ánh mắt đã hồng hồng.

Triệu Cảnh Hàn thấy vậy giật mình chấn động, chỉ cảm thấy đây là lần đầu tiên nhìn thấy Kiều Nhan nhu nhược như vậy, không khỏi nổi lên chút nhàn nhạt thương tiếc, muốn nghe xem cô chuẩn bị nói cái gì.

Nếu như muốn kết hôn, khả năng sẽ phải khiến cho cô thất vọng, vợ của anh chỉ có thể là một mình Nhã nhã.

Nhưng đứa con này anh khẳng định sẽ chịu trách nhiệm, sau khi sinh nhất định mỗi tháng sẽ trợ cấp chi phí nuôi con, không để hai mẹ con chịu khổ chịu vất vả.

Triệu Cảnh Hàn nghĩ vậy, ánh mắt nhìn về phía Kiều Nhan mang theo một tia mềm lòng, không hề giống như trước bộ dáng bá đạo.

Kiều Nhan cũng phát hiện, đây chính là kết quả cô muốn, không khỏi nhếch miệng cười, bắt đầu tự biên tự diễn.

“Triệu Cảnh Hàn, anh chắc chắn sẽ không biết, hai tháng nay tôi gặp phải chuyện gì.”

“Tôi vốn dĩ muốn tìm một công việc sống yên ổn qua ngày, nhưng ai biết được sẽ khó khăn trở ngại đến vậy, cuối cùng tôi cũng biết có người của Hàn Nhã muốn phong sát tôi. Anh không cần phải phủ nhận, tôi biết không phải anh làm, nhưng người có thể làm ra chuyện này còn có thể là ai?”

“…Không tìm được việc làm, tôi bán đi biệt thự anh đưa làm tiền vốn kinh doanh, nhưng công việc chỉ mới bắt đầu lại có người giở thủ đoạn chặt đứt đường sống của tôi, muốn bức tôi rời khỏi Kinh Thị…”

Kiều Nhan hồi tưởng những vất vả gian nan ngày đó, giờ phút này kể lại không khỏi chua xót, không cần đặc biệt diễn trò, hốc mắt tự nhiên như vậy mà đỏ, nước mắt rơi lã chã.

“Anh sẽ nghĩ tới sao, là ai nhìn chằm chằm tôi không buông... Tôi thật vất vả mới đứng trụ được ở Kinh Thị, sinh hoạt cẩn thận từng li từng tí, có thể chọc đến ai, không phải chỉ chọc một người thôi sao?”

“Triệu Cảnh Hàn, tôi sợ, nếu như tôi nói đứa con này là của anh, chỉ sợ đứa bé không sống nổi đến lúc sinh ra… Anh hiểu không?”

“Hứa Nhã Nhã... Anh cùng cô ta sinh bao nhiêu con chả được, tại sao cứ phải níu chặt chỗ này không chịu buông tay… Tôi không muốn trở thành trở ngại ngăn cản tình cảm của các người, bỏ qua cho tôi có được hay không?”

Kiều Nhan đau thương nói xong, sau đó bụm mặt ghé vào đệm trắng, bả vai không khống chế được run rẩy không ngừng.

Mẹ nó, không được, ấp ủ một hồi lâu mới cho ra được vài giọt nước mắt, nói thêm gì đi nữa thật sự sẽ khóc không được.

Triệu Cảnh Hàn sau khi nghe được lời cuối cùng của cô, lòng tràn đầy vui sướng, tỉnh táo lại theo bản năng phản bác, “Nhã Nhã không phải loại người như vậy, hẳn là hiểu lầm…”

“Tôi cũng chưa nói những việc đó là Hứa Nhã Nhã làm, chỉ là bây giờ tôi không dám đánh cược, hơn nữa nếu cô ta biết chuyện đứa con này, sẽ còn nguyện ý tiếp tục cùng với anh sao? Triệu Cảnh Hàn, đứa con này không phải của anh, anh coi nó như không tồn tại được không?” Kiều Nhan ngẩng đầu chờ mong khuyên nhủ.

“Không được, nó chính là con tôi!” Triệu Cảnh Hàn kiên quyết lắc đầu, suy nghĩ trong chốc lát vẫn không tin, còn không quên vì người trong lòng giải vây, “Nhã Nhã rất lương thiện, tôi nghĩ cô ấy sẽ tiếp tục ở bênh cạnh tôi.”

Kiều Nhan “…” Vừa rồi thật uổng phí nhiều nước bọt như vậy.

Bán thảm cùng lấy lòng đồng cảm cũng không được, Kiều Nhan lau mặt, ngả đầu nằm lại trên giường, tâm mệt đến mức không muốn phản ứng lại anh ta nữa.

Triệu Cảnh Hàn cẩn thận đến đỡ cô, bị Kiều Nhan hất tay bỏ ra, một chút cũng không khách khí, không để cho anh ta thích làm gì thì làm!

Triệu Cảnh Hàn mở miệng đang chuẩn bị nói gì đó, hoặc đang muốn tẩy trắng cho người trong lòng thoát khỏi một chút hiềm nghi, nhưng đột nhiên tiếng chuông di động vang lên, tiếng chuông này là của riêng người nào đó.

Hứa Nhã Nhã gọi điện thoại tới.

Triệu Cảnh Hàn thấy cuộc gọi liền không để ý tới Kiều Nhan, xoay người ra ngoài tiếp nhận, một lát sau trở về dặn dò bác sĩ y tá, thuận tiện mời một nữ hộ sĩ chuyên môn chăm sóc Kiều Nhan.

Sau khi sắp xếp xong chuyện này, liền vội vàng rời đi.

Xe thể thao khởi động nhanh chóng chạy ra khỏi cửa bệnh viện, phía sau một người phụ nữ lệ rơi đầy mặt ngồi trong xe nhìn chiếc xe quen thuộc rời đi, cầm lấy di động bấm lên một dãy số quen thuộc.

“A Kỳ, em rất khổ sở, anh ta có con cùng người khác, em nên làm gì bây giờ...”



Thẳng đến lúc Triệu Cảnh Hàn rời đi, Kiều Nhan mới thở phào nhẹ nhõm, vén chăn lên chuẩn bị chuồn đi, đáng tiếc bị nữ hộ lý chặt chẽ ngăn lại, sống chết không để cô xuất viện, di dạo bên ngoài cũng đều theo sát bên cạnh.

Hộ lý cái gì chứ, rõ ràng là giám sát! Chuyên môn giám sát từng hành động của cô!

Kiều Nhan tức giận lại không có cách nào, vẫn luôn cùng nữ hộ lý đấu trí đấu dũng, rốt cuộc hai ngày sau cũng có cơ hội trốn chạy, vừa trộm đi ra khỏi bệnh viện trên người cô còn mặc đồ bệnh nhân, quần áo đều không kịp đổi.

Vì để tránh bị đuổi kịp, Kiều Nhan không dám gọi xe ở cửa bệnh viện, chuẩn bị lẫn vào đám người đi đến giao lộ rồi tìm xe trở về, sau đó nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuyển đi chỗ khác.

Chỉ là, mới vừa đi ra được một lúc, Kiều Nhan liền phát hiện có chút không thích hợp.

Có người theo dõi cô!

Kiều Nhan không biết những người đó là ai phái tới, cô cảm giác có chút không đúng lập tức đi đến chỗ đông người, chạy chậm đến giao lộ ngăn lại một chiếc taxi muốn rời đi.

“A! Nguy hiểm! Mau tránh ra —— “

Không biết là ai kinh hô một tiếng, Kiều Nhan theo bản năng quay đầu nhìn lại, trong giây phút đó nhìn thấy một chiếc xe tải mất khống chế lung lay đi thẳng đến chỗ cô.

Đều nói khi nguyển hiểm đến gần, có người sẽ sợ tới mức dại ra không nhúc nhích, cũng có người xuất hiện bản năng sống còn.

Kiều Nhan cho rằng mình chính là thuộc dạng người phía sau, lúc xe tải xông đến, trong nháy mắt cô cảm thấy âm thanh bốn phía đều biến mất, mọi động tác dường như bị ấn pause, thế giới giống như bị dừng lại. 

Ngay sau đó, hình ảnh ngưng trệ bắt đầu chuyển động, tiếng động lớn ầm ĩ cùng thét chói tai truyền vào trong kèm theo tiếng phanh xe quay quồng không ngừng xuất hiện trước mắt, hòn đá ven đường đâm rách làn da gây cảm giác đau đớn.

“Oành oành oành ——” một loạt âm thanh va chạm kịch liệt vang lên.

Xe tải lớn đụng lệch xe taxi, sau đó  trực tiếp đi kéo dài lên phía trước, cho đến khi đầu xe đụng vào cửa hàng bên đường mới dừng lại.

Dưới con mắt chứng kiến của mọi người, sự cố này phát sinh đột nhiên, những người ở đó đều sợ đến ngây người, tiếng hét chói tai cùng tiếng khóc xuất hiện khắp bốn phía.

Va chạm này bị thương không ít người, nhưng đại đa số đều là vết thương nhẹ, may mắn không có tai nạn chết người, vì thế mà phụ nữ mang thai như Kiều Nhan được mọi người quan tâm hỏi han.

“Cô gái, cô sao rồi, có đụng vào chỗ nào hay không?”

“Ai nha, cô gái này bụng như thế này, chắc là đang mang thai.”

“Nhanh chóng, đi đến bệnh viện bên cạnh, nhanh gọi xe cứu thương.”

Một đám bác gái nhiệt tình chạy lại vây quanh Kiều Nhan, có người ánh mắt sắc bén nhìn thấy cô theo bản năng che bụng cùng với bụng nhỏ nhô lên, lập tức hiểu được, vội vàng tìm người hỗ trợ gọi 120, muốn đưa Kiều Nhan đến bệnh viện kiểm tra một chút.

Kiều Nhan vẫy tay nói không có việc gì, khoảnh khắc xe tải chạy đến, cô nháy mắt liều mạng lập tức lui về phía sau, chỉ xướt nhẹ vào cánh tay, bị lực đẩy ngã xuống đất,  nhân cơ hội này cô ở tại chỗ lăn vài vòng, thành công tránh được kiếp nạn. 

Quần chúng đứng xem nhiệt tình muốn đưa cô đến bệnh viện, nhưng Kiều Nhan cự tuyệt, cô mới từ nơi đó trốn ra, làm sao có khả năng lại chui đầu vào lưới.

“Xảy ra sự cố này, làm sao có thể không đi gặp bác sĩ, lỡ như động thai ảnh hưởng đến đứa con thì phải làm sao?” Nhóm bác gái từng trải lên tiếng khuyên nhủ.

Kiều Nhan có chút động tâm, cảm thấy quả thật nên đi kiểm tra một chút.

Tuy rằng đứa nhỏ trong bụng này mạng lớn, trải qua nhiều khó khăn cực khổ như vậy vẫn khỏe mạnh lớn lên trong bụng cô, nhưng hành động lần này quá mức mãnh liệt, cô cũng không cam đoan đứa nhỏ có bình an vô sự hay không.

“Cám ơn mấy dì, cháu đang có việc gấp, sau đó cháu sẽ đi bệnh viện kiểm tra.” Kiều Nhan vừa cảm ơn vừa từ chối, tính chạy đến một bệnh viện khác.

Nhưng mà chưa nói xong, xe cấp cứu bệnh viện bên cạnh đã chạy tới, còn đẩy giường bệnh chạy đến đây.

Cùng lúc đó, chiếc xe tải đụng vào vách tường từ đống gạch đổ nát giãy dụa đi ra, rút lui nhắm thẳng chỗ Kiều Nhan phóng tới.

Tất cả mọi người đều không nghĩ tai nạn xe cộ còn chưa kết thúc, dồn dập kinh hô tránh né, trong lúc nhất thời náo loạn một đoàn.

Kiều Nhan được nhóm bác gái che chở lùi về phía sau, nhìn chiếc xe tải lớn đuổi sát không buông, ý thức được tai nạn lần này có lẽ không phải ngoài ý muốn, mà có người muốn mạng của cô.

Không, có lẽ chính là không muốn đứa con trong bụng của cô sống sót, nếu nhân tiện lấy luôn mạng nhỏ của cô cũng tốt.

Kiều Nhan tâm lý chấn động, theo bản năng liền nghĩ đến mối tình đầu ánh trắng sáng, không biết có phải bởi vì vài lần ác ý trước đó hay không, sự cố lần này cô gần như chắc chắn chính là người đó.

Chung quy, trong thành phố rộng lớn này, cô chỉ là một nhân vật nhỏ bé căn bản không đắc tội với ai, cũng chỉ có liên quan đến đôi cẩu nam nữ đó.

Triệu Cảnh Hàn cho rằng đứa con này là của hắn, tất nhiên cũng không có khả năng làm như vậy, như vậy người ra tay chính là Hứa Nhã Nhã sao?

Kiều Nhan nằm trên giường bệnh bị đẩy đi nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ về vấn đề này.

Nếu quả như như vậy, chỉ sợ đối phương sẽ phải thất vọng, cô có nhóm quần chúng tốt bụng nhiệt tình bảo vệ, lại tránh thoát một kiếp,  ngược lại lái xe tải bị cảnh sát vây tới bắt giữ.

Nữ hộ lý biết được sự tình liền thông báo ngay cho cậu chủ, ngay lúc cô ta đi ra cửa, Kiều Nhan gọi điện thoại báo cảnh sát, đem tất cả sự việc vừa rồi đều nói ra.

Cho dù không tìm được đầu sỏ gây chuyện, cô cũng phải đem tên lái xe hành hung kia tống vào ngục giam, nếu không làm vậy bọn người đó sẽ cho rằng cô chỉ là quả hồng mềm mại muốn niết thế nào cũng được.

Triệu Cảnh Hàn biết được tin tức rất nhanh đã chạy đến, tự mình hộ tống Kiều Nhan đi làm một loạt kiểm tra, xác định cả hai mẹ con đều không có chuyện gì mới yên lòng, cuối cùng nhịn không được trên đầu đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Kiều Nhan không có chút nào cảm động, mà là bình tĩnh đem sự cố vừa rồi kể lại cho cảnh sát toàn bộ quá trình.

“Trải qua việc này, anh vẫn không tin những lời trước đó của tôi sao? Anh tiếp cận tôi chỉ khiến nguy hiểm tìm đến mà thôi!”

Triệu Cảnh Hàn gãi đầu ảo não một trận, cuối cùng đưa ra quyết định.

Anh tin tưởng người trong lòng sẽ không làm những việc này, vì chứng minh cô ấy trong sạch, anh nhất định sẽ tìm ra hung thủ muốn hãm hại đứa con của anh.

Vào dịp này, bởi vì có người yêu cần quan tâm chăm sóc, còn có công vụ ở công ty quấn thân, hơn nữa muốn tìm ra chân tướng, anh cũng không đủ tinh lực để đảm bảo an toàn cho mẹ con Kiều Nhan.

Một khi đã như vậy, vậy thì đem người đưa đến một nơi tuyệt đối an toàn là được.

Triệu Cảnh Hàn nghĩ đến điểm này khi trong đầu lóe sáng, sau đó mở danh bạ bấm gọi vào số có biệt  hiệu là ” Ba”