Gả Cho Ba Của Bạn Trai Cũ

Chương 21: Chương 18-2




“Ba năm sau, cô ấy từ nước ngoài trở lại, trở nên thành công hơn trước. . . Rõ ràng tình cũ lại cháy, có thể về cùng một chỗ, nhưng cô ấy lại bắt đầu đối với tôi như gần như xa. . . Tôi bắt em về đây để kϊƈɦ thích cô ấy, muốn cô ấy ghen tuông nổi giận, tôi thấy rất vui vẻ.”

“Lần trước sau khi em rời đi, cô ấy nói muốn hòa nhập với thế giới của tôi, tôi liền mang cô ấy đi tham gia các loại yến hội. . . Có lẽ bởi vì thời gian chưa thích hợp, nên cô ấy phải nhận không ít uỷ khuất. . . Tôi không phải không thừa nhận, tạm thời tôi còn chưa đủ năng lực để đối phó với đám người kia …Cô ấy cần thời gian để trưởng thành.”

“Lúc này bọn tôi lại cãi nhau, bởi vì cô ấy đi công tác, bởi vì em…”

Mỗi khi anh ta nói một câu, Kiều Nhan lại đổ đầy một chén rượu, hết một chai lại lấy thêm chai khác, nếu không chuốc ngất được anh ta thì cô đã thua!

Cùng lúc đó, đối phương tiết lộ một ít tin tức, Kiều Nhan cũng không bỏ sót, chuyện này so với những lời kể của Vương Tĩnh càng chi tiết hơn.

Ban đầu sau khi Kiều Nhan chợt biến mất, cô ta thay thế cô tiến vào vòng quan hệ này, trong giới bắt đầu truyền tai nhiều lời đồn đãi về Hứa Nhã Nhã.

Sau khi biết được chân tướng, mọi người nói cô ta tuy rằng là mối tình đầu của Cảnh Thiếu nhưng đã sớm chia tay, bây giờ mới về nước chưa được bao lâu đã thành công chen ngang tình cảm của người khác, còn khiến người bạn gái kia đau khổ mà bỏ đi, quả không hổ danh là tiểu tam tâm cơ không biết xấu hổ.

Bởi vì lời đồn đãi này, Hứa Nhã Nhã còn chưa xuất hiện, đã bị một đám tiểu thư từng thích Triệu Cảnh Hàn nhớ kỹ, xuất hiện mọi nơi cố ý ngáng đường cô ta.

Đợi đến lúc Hứa Nhã Nhã bắt đầu xuất hiện ở yến hội, Vương Tĩnh cùng đám đại tiểu thư kia thủ đoạn chồng chất, cô ta không chống đỡ nổi, ở trước mặt phần đông con cháu phú nhị đại mất hết mặt mũi, mất nhiều hơn được.

Chưa nói đến việc cô ta ở trước mặt bạn bè giới thượng lưu mất hết hình tượng, bị bọn người hẹp hòi này đánh giá, mà bây giờ ngay cả công việc của cô ta cũng bị ảnh hưởng. Bởi vậy tổn thất không hề nhỏ, thiếu chút nữa công sức phấn đấu gần hai năm ở công ty hiện tại đều đổ sông đổ bể.

Hứa Nhã Nhã cảm giác bị tai bay vạ gió, đổ hết tất cả lỗi lầm lên tên đầu xỏ mà oán giận, khiến Triệu Cảnh Hàn đau lòng không thôi, cuối cùng nhớ đến Kiều Nhan.

Về sau chính là thời điểm Kiều Nhan bị anh ta tìm đến, sau đó bị cưỡng chế mang về, lại đóng vai một tấm bia đỡ đạn dư luận cho ánh trăng sáng, cho cô ta có đủ thời gian để trưởng thành.

Kiều Nhan nghe đến đó đã muốn trợn trắng mắt, không hổ là say rượu, lời nói ra cũng hết sức chân thật, ngay cả tâm tư này cũng dễ dàng bộc bạch.

“Uống, tiếp tục uống.” Uống chết tên khốn nạn này mới tốt, đỡ gây tai họa cho những người khác.

Chuyện ở đây vẫn chưa xong, bây giờ còn thêm những chuyện khác, không thì Triệu Cảnh Hàn đêm nay cũng sẽ không uống say rồi chạy đến bên này mượn rượu làm càn.

Công việc của Hứa Nhã Nhã gặp chút rắc rối, bận rộn không có thời gian nói chuyện yêu đương, vì thế Triệu Cảnh Hàn nghĩ giúp đỡ thì cô ấy sẽ cảm động, ai ngờ lại bị cô quật cường cự tuyệt, nói là làm tổn thương lòng tự trọng, là khinh thường cô.

Quan hệ của hai người bởi vì chuyện này mà có một chút khúc mắc.

Đúng lúc này, Hứa Nhã Nhã lại biết được anh ta mang Kiều Nhan về biệt thự, thêm chuyện này nữa, thùng dấm chua này cũng nổ tung, bắt được Triệu Cảnh Hàn liền tranh cãi mấy vấn đề 'Rốt cục anh có yêu tôi không'.

Sau đó thì có chuyện Triệu Cảnh Hàn mượn rượu giải sầu, thành con ma men rồi muốn chạy đến đây, vì thế lái xe liền đưa anh ta đến biệt thự.

Sau khi hiểu rõ việc này, Kiều Nhan cười vài tiếng, xúc động muốn đánh hắn ta một trận tơi bời.

Không được, cô sắp không nhịn được bản năng trong người mình nữa rồi, tay chân ngứa ngáy đến khó chịu, muốn đánh hắn aaa!

Kiều Nhan nhịn nhịn, nhanh chóng đem nửa bình rượu cuối cùng rót xong, mắt thấy đã đến thời cơ, cô liếc nhìn mấy vệ sĩ đang tuần tra dưới lầu, rồi dùng hết sức lực đem đêm tên sâu rượu này kéo đến trêи người mình, sau đó lăn một vòng vào trong, tránh đi ánh mắt phía dưới, nhanh chóng đem người kéo vào gian phòng bên trong rồi khóa trái cửa.

Vệ sĩ dưới lầu vẫn không có phản ứng đặc biệt gì, bởi vì trong mắt của bọn họ, cảnh tượng vừa rồi chính là Cảnh thiếu uống quá nhiều nên bổ nhào lên người cô gái nhỏ ôm trở về phòng. Chuyện sau đó muốn làm gì mọi người đều hiểu rõ.

Thời điểm mấu chốt như vậy, ai còn dám cẩn thận xem xét, thậm chí ngay cả tầng hai cũng không dám đi lên, để tránh quấy rầy chuyện tốt của Cảnh thiếu.

Một nửa kế hoạch của Kiều Nhan tiến hành rất thuận lợi, sau khi ném anh ta vào phòng, cô chạy đến bên cửa sổ kéo rèm xuống, chuẩn bị đánh anh ta một trận.

Gần như mấy bình rượu anh ta đều uống hết, rượu trắng rượu đỏ nồng độ cao trộn lẫn với nhau, cho dù tửu lượng của Triệu Cảnh Hàn tốt đến mấy thì lúc này cũng say thành một bãi bùn, nằm trêи mặt đất bất tỉnh nhân sự.

Kiều Nhan cố ý tìm ra một chiếc khăn lụa mỏng che lên mặt hắn, cam đoan cho dù có tức giận cũng không đánh vào mặt anh ta.

Cô mở di động tìm hiểu một chút chuyện nam nữ lăn lộn thường bị đau chỗ nào , sau khi tra được Kiều Nhan bắt đầu một cước tiếp một cước hung hăng đấm đá vào người anh ta, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để giải hận .

“Này thì thích tìm người thế thân!”

“Này thì bắt người làm bia đỡ đạn!”

“Này thì tự cho mình quyền cưỡng ép người khác!”

“… …”

“Tên đầu heo! Tên khốn khϊế͙p͙! Mong anh cả đời này đều không hành sự được!”

Kiều Nhan một bên nhỏ giọng mắng một bên đấm đá Triệu Cảnh Hàn liên tục, nói xong câu cuối cùng, cô hạ chân xuống hung hăng đạp vào bộ phận hạ vị của đối phương.

Có lẽ do quá đau, khăn lụa mỏng phía rầm rì kêu ra tiếng, nhưng dưới tác dụng của cồn, từ đầu đến cuối vẫn không tỉnh lại.

Đánh một lát cũng mệt mỏi, Kiều Nhan tạm thời dừng lại nghỉ ngơi, thuận tiện cắt móng tay thật nhọn.

Chờ khôi phục chút sức lực, cô kéo tên cá chết dưới đất lật ngược người lại , xoay lưng lên trêи rồi cởi hết quần áo của anh ta, dùng móng tay cào cào, gãi cho đến lúc lưng trần nở hoa, rơm rớm máu mới dừng lại.

Làm xong, tức giận trong lòng cô mới giảm đi một chút.

Tuy rằng đánh người rất sảng kɧօáϊ, nhưng đây cũng chỉ là đánh bên ngoài, nói không chừng chỉ cần dưỡng thương mấy ngày đã trở lại bình thường, cũng không gây trở ngại cái gì. Cô còn phải làm anh ta tổn thương tinh thần mới được, không thì tên khốn này vẫn không thể nhớ kỹ.

“Alo, Vương đại tiểu thư, nơi này có chút việc nhỏ không biết cô có hứng thú hay không…” Kiều Nhan đạp thêm một cước lên người con ma men đang ngáy ngủ, một bên cười híp mắt cùng Vương Tĩnh ở đầu kia điện thoại trò chuyện, rất nhanh đạt được kết quả như mong muốn.

Ban đêm còn rất dài, có rất nhiều chỗ còn phải dựng hiện trường nữa.

Cuối cùng Triệu Cảnh Hàn bị Kiều Nhan kéo đến trêи giường, cởi hết đồ chỉ để lại một cái qυầи ɭσ"ȶ, sau đó nằm sấp ngủ ở trêи đó.

Còn bản thân Kiều Nhan ngủ ở ghế sofa, bởi vì chưa ngủ đủ hai mắt đều có quầng thâm, bộ dáng rất mệt mỏi, nhưng không sao, rất thích hợp.

Mắt nhìn trời bên ngoài sắp sáng, Kiều Nhan nhéo nhéo vài cái trêи cổ mình cùng trêи cánh tay, chỉ trong chốc lát, hư hư thực thực xuất hiện dấu vết hồng hồng mập mờ.

Bởi vì da của cô mỏng, hơn nữa còn rất trắng, những dấu vết kia liền đặc biệt rõ rệt, đưa mắt nhìn qua cũng đoán được tối qua bị người hung hăng chà đạp, giày vò một trận.

Còn có quần áo trêи người, vốn dĩ cuộn mình trêи sô pha ngủ một đêm đã nhăn nhúm , lại bị cô xé rách một số chỗ, rất giống bị người khác làm chuyện gì đó.

Ga trải giường cũng bị cô giằng co một trận, còn dính một ít máu trêи lưng Triệu Cảnh Hàn, nhất thời tản ra một chút mùi tanh.

Chuẩn bị thỏa đáng tất cả, trời bên ngoài cũng vừa sáng.

Kiều Nhan nằm lên một góc khác trêи giường, sau đó quay đầu cho tên đầu heo đang ngủ mơ một cái tát thật lớn.

Tối qua cô vẫn chưa động đến mặt đâu, chỉ chờ đến lúc này!

Triệu Cảnh Hàn sau khi say rượu ngủ tương đối say, một cái tát này vẫn chưa làm anh ta tỉnh giấc, Kiều Nhan liền tát thêm cái nữa, sau đó thất thanh kêu lên.

“Triệu Cảnh Hàn! Tôi hận anh! !”

Thanh âm đau đớn thêm thê lương ,rốt cuộc người đang mê ngủ kia cũng có động tĩnh.

Triệu Cảnh Hàn khi tỉnh lại cảm thấy má trái đau rát, phía sau lưng cùng hạ thân nhức nhức thậm chí toàn cơ thể đều ẩn ẩn đau, đầu càng là trầm trọng hơn giống như là bị kẹt vào nước.

Mà bây giờ cái này đều không quan trọng, quan trọng là trước mắt là sao thế này?

Kiều Nhan một thân xanh tím lệ rơi đầy mặt nằm trêи giường anh? Cô như vậy rõ ràng là bị…

Triệu Cảnh Hàn phản ứng dường như không thể, bị một màn trước mắt làm cho giật mình, trong lòng ngầm suy đoán, nhưng bây giờ vẫn không dám tin.

“Triệu Cảnh Hàn anh không phải đã có Hứa Nhã Nhã sao? Vì cái gì còn muốn say rượu cưỡng ép tôi? ! Anh là tên lừa đảo! Lưu manh! Đồ cưỡng gian!

Bộ dáng Kiều Nhan cực kỳ bi thương, không chấp nhận nổi, thừa dịp đối phương chưa kịp lấy lại tinh thần, nhất thời bắt được cơ hội hai mắt đỏ bừng nhào lên, cho anh ta thêm mấy cái bạt tai, thật sự là buôn bán lời!

“Anh chính là đồ súc sinh! Tôi muốn báo cảnh sát!” Kiều Nhan buông xuống câu này rồi nhanh nhẹn chạy đến căn phòng cách vách khóa trái cửa, bắt đầu gọi điện thoại.

“Alo, cảnh sát đấy sao? Tôi muốn báo án, có người say rượu cưỡng hϊế͙p͙ tôi, các anh đến đây bắt hắn ta đi, địa chỉ khu biệt thự phía nam vịnh…” Kiều Nhan giọng nói nghẹn ngào, thanh âm kϊƈɦ động cùng bất lực, nghe qua hết sức tội nghiệp.

Báo xong cảnh sát, Vương Tĩnh bên kia cũng gọi điện thoại tới, hỏi cô tiến hành đến bước kia chưa.

“Vừa báo cảnh sát xong, bên chỗ cô không thành vấn đề chứ? Tôi lo lắng bên đồn công an không hướng bên này xuất cảnh.” Kiều Nhan nhớ tới ngày hôm qua, cô gọi rất nhiều nhưng cũng không có gì xảy ra, mày nhíu lại.

Vương Tĩnh thực sự đáng tin, tỏ vẻ về điểm này đối với cô đều không có việc gì chỉ cần tìm chị em trong nhà có chút quan hệ lặng lẽ giúp đỡ một chút là được.

“Có tôi xuất chiêu, đương nhiên không thành vấn đề, đợi lát nữa cảnh sát đến cô nhớ đem mặt cùng nửa phần thân trêи che khuất, đừng để bị chụp phải, chờ tỷ tỷ đi qua làm anh hùng cứu mỹ nhân.”

“Triệu Cảnh Hàn lần trước còn vì họ Hứa kia mà giáo huấn tôi một trận, bây giờ không phải đã gục ngã trong tay tôi sao, dám mắng tôi, tôi liền cho anh ta vào cục cảnh sát!”

Vương Tĩnh hung dữ chậc chậc nói.

Kiều Nhan nghe bên kia truyền đến tiếng gió thổi vù vù, ẩn ẩn còn tiếng chạy xe động cơ nổ vang, cô nhanh chóng kết thúc cuộc điện thoại, để ngừa trêи đường gặp chuyện không may.

Lúc này, Triệu Cảnh Hàn đã phản ứng kịp, từ miệng của đám thuộc hạ xác định, anh thế nhưng thật sự say rượu mất hết lý trí kéo con gái nhà người ta làm xằng làm bậy, đau đầu thêm vạn phần.

Anh muốn giải quyết riêng, chuẩn bị đem sự tình giấu xuống, đáng tiếc Kiều Nhan không đồng ý.

Cho dù bọn họ nói như thế nào, cô đều cự tuyệt không chịu mở cửa, khóc lóc ầm ĩ đòi tìm cái chết. Tiêu tốn một khoảng thời gian, rốt cuộc cô cũng đợi đến lúc một nhóm cảnh sát phá cửa xông vào.

“Cảnh sát đây, không được lộn xộn, giơ tay lên!”