Khi Kiều Nhan tỉnh lại là đang ở bên trong một hành lang dài với một ngọn đèn mờ tối, bên cạnh chân là chậu cây cảnh được cắt tỉa tinh xảo, trên vách tường là bức tranh nghệ thuật vẽ ánh mặt trời, tất cả đều là rất xa lạ.
Mà cô đang dựa vào cạnh tường có khắc trạm hoa văn, cả người dính nhớp, ý nghĩ hỗn loạn, trong lúc nhất thời không biết mình đang ở chỗ nào.
Kiều Nhan nhớ rõ bản thân mình sau khi tan tầm là trở về nhà nguyên đêm thức xem tiểu thuyết, cho tới khi trời rạng sáng mới ngủ, ai ngờ vừa tỉnh lại thì ở một nơi xa lại.
Chẳng lẽ vẫn đang ở trong mơ sao?
Kiều Nhan nghi ngờ mà dựa tường đứng lên, cảm giác dứoi chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã trở lại, đành phải vội vàng đỡ vách tường, rồi sau đó đã làm cho cô phát hiện dị thường.
Cánh tay tinh tế thon dài trắng nõn như ngọc, so với màu da tái nhợt thường ngày của cô vì ít lộ ra ngoài ánh mặt trời căn bản không cùng một cấp bậc.
Khối thân thể này cao gầy lả lướt, không phải của cô!
Đứng yên một chỗ giằng co một lúc, Kiều Nhan nhìn chăm chú vào túi xách mang theo, chỉ tìm thấy duy nhất tấm thẻ căn cước, vẻ mặt mơ hồ.
"Có ai không?" sau khi lấy lại tinh thần Kiều Nhan thấp thỏm kêu một tiếng, nhưng mà cũng không có được ai trả lời như đã dự đoán.
Cô do dự một lát, trên người là lớp áo vải mỏng manh thưa thớt làm cho người ta cảm giác hơi lạnh, giấc mộng này cũng quá chân thật.
Kiều Nhan trù trừ qua đi, thử tiến về nơi có ánh sáng mà đi.
Phía cuối hành lang dài có ánh đèn sáng tỏ, có một bóng dáng cao lớn rắn rỏi đang đứng bên cạnh bồn cây xanh thẳm, đang quay lưng lại, mắt về phía ngoài cửa sổ nhìn gió đêm đang thổi lất phất, hình như là ở gọi điện thoại.
Đối phương trên người mặt một bộ âu phục màu đen được thợ may khéo léo hoàn mỹ, dưới chân là giày da, đường cong lưu loát, thắt lưng xinh đẹp nhìn thẳng lên trên là bờ vai thẳng tắp, cùng với một mái tóc ngắn đen bóng được cắt tỉa gọn gàng, làm cho người ta có cảm giác an toàn chững chạc thành thục.
Người này thoạt nhìn thân phận không đơn giản, phi phú tức quý, Kiều Nhan không dám tùy tiện tiến lên quấy rầy.
Nàng chờ cho đối phương kết thúc cuộc nói chuyện thì mới nhẹ nhàng đi đến nhỏ giọng hỏi.
"Vị tiên sinh này, có thể cho mượn điện thoại di động của ngài một chút được không..." Báo cảnh sát như thế nào đây.
Lời nói còn chưa dứt, người đàn ông đã xoay người lại, khí thế tôn quý vừa dầy vừa nặng đập vào mặt trong nháy mắt đã khiến cho Kiều Nhan đè nén lại lời nói không buông ra hết câu.
Đối phương rất cao, ước chừng cao hơn khối thân thể hiện tại này của cô là một cái đầu, hơn nữa khí thế cường đại, khiến cho Kiều Nhan chỉ dám len lén ngẩng đầu liếc mắt một cái.
Khuôn mặt người đàn ông vì đứng ngược sáng nên nhìn không quá rõ ràng nhưng với hình dáng cao lớn cùng với trang phục bất phàm kia, đã cho thấy người này tám phần thuộc về cực phẩm nam nhân, thì gương mặt tuyệt đối sẽ không sai biệt lắm.
Phát hiện này cũng chẳng có liên quan gì đến Kiều Nhan cả, chỉ là khi trong đầu cô loé lên điều này, đã gợi ý cho cô biết đối phương không phải là người dễ dàng trêu chọc.
Không khí yên tĩnh và nhịp thở, rốt cuộc người đàn ông cũng có động tác, chỉ nhìn thấy bàn tay thon dài cầm điện thoại di động đưa lên….sau đó cất vào túi quần tây, trong giây lát đã được vạt áo vest đen che lấp.
Tiếp theo sau đó, một bàn tay của hắn nhét vào túi quần mà đứng đó, không hề có chút ý tứ nào giúp đỡ.
Kiều Nhan mím môi, mặc dù có chút thất vọng nhưng dù sao cũng nằm trong dự đoán của cô, trên thực tế cô sớm thành thói quen bị người cự tuyệt.
Nhưng dù sao, cũng nên hỏi thêm một ít về lối ra.
"Tiên sinh, ngài..." lời vừa thốt ra đã bị một trận tiếng bước chân nhốn nháo đánh gãy.
"Người đi nơi nào? Tìm mau lên."
"Vừa rồi thấy Triệu tổng uống xong rượu đi hướng bên này, không được xảy ra sai lầm."
"Ngu xuẩn, việc đó mà làm không xong thì ngươi chờ cút đi..."
Có một đám người đang vội vàng tiến về hướng bên này tìm kiếm, nghe ra là đang tìm người bào đó.
Ánh mắt Kiều Nhan sáng lên, bỏ qua người đàn ông thần bí khó lường trước mắt này, tính tiếp tục đi về phía trước, có lẽ sẽ gặp những người đó nhờ giúp đỡ, mượn cơ hội hỏi thăm tình hình.
Đợi một lát, tiếng bước chân nghe như càng lúc càng đến gần
Kiều Nhan khẽ hít một cái, hướng người đàn ông gật đầu chào, xoay người chuẩn bị chuyển hướng đi qua góc bên kia, nhưng khi vừa bước ngang qua người hắn thì đã bị đối phương giữ chặt cổ tay lại.
Kiều Nhan theo bản năng nhíu mày phản kháng, ngẩng đầu chống lại một đôi mắt phượng thâm thúy khó phân biệt, hoàn toàn bị áp bách.
Ngay sau đó, đối phương không cho phép cô cự tuyệt mà kéo vào bên trong phòng ở cạnh đó, một tay bịt miệng, một tay kia chế ngụ ở hai cánh tay đang muốn phản kháng của cô, đem người đè trên vách tường không thể động đậy.
Khoảnh khắc cửa bị đóng lại, bên ngoài tiếng bước chân vội vàng mà đến, sau đó rất nhanh đi xa nơi này, không có phát hiện một chút dấu vết bột phấn rơi trước cửa phòng.
Kiều Nhan bị bắt dán mặt trên vách tường lạnh băng, trên gương mặt vì giam cầm mà lạnh lẽo làm cho cô có chút không thoải mái.
Người nọ đứng phía sau cố ý giữ vững khoảng cách, chỉ dùng hai tay đã chế trụ được cô phản kháng và hét lên, trên người đối phương mùi nước hoa mát lạnh liên tục xâm nhập vào khứu giác của cô, làm hoà hoãn đi cơn giận dữ vừa mới phát ra lúc nãy rất nhiều, còn làm cho cô không khỏi rùng mình một cái.
Tâm tư đang lúc thay đổi thật nhanh, Kiều Nhan vẫn không quên giãy dụa.
"Buông!" Thanh âm giận dữ bị bàn tay to che đậy phát ra mơ hồ không rõ thành ‘uhm’, hơi thở nóng bỏng phả trực tiếp vào lòng bàn tay của đối phương.
Trong giây lát, người đàn ông liền buông cô ra, không đợi cô lên tiếng chất vấn, cạch, bên trong căn phòng ánh đèn đã được hắn bật lên.
Kiều Nhan nháy mắt thích ứng ánh sáng, nhẹ nhàng xoa cổ tay bị đau, thuận tiện nhìn thấy rõ người đàn ông xa lạ kì quái trước mắt.
Hắn quả thật rất cao lớn, có lẽ còn rất cường tráng.
Càng làm cho người ta gặp một lần khó quên là hắn có một khuôn mặt rất tuấn tú đẹp đẽ, có lẽ có mang dòng máu nước ngoài, ngũ quan sắc xảo rõ ràng, tinh xảo mà thâm thúy, phảng phất như là con cưng của trời cao.
Kiều Nhan liếc mắt sững sốt một chút khi nhìn sang, nhưng đau đớn trên cổ tay đã lập tức đem cô kéo về thực tế.
Người này không chỉ có cực phẩm, còn là không dễ chọc.
"Thật có lỗi, chuyện đột nhiên xảy ra, vừa rồi mạo phạm." Người đàn ông tao nhã lễ phép xin lỗi, thanh âm giống như một loại rượu đỏ thuần hậu, phát ra mị lực thành thục của nam nhân.
Kiều Nhan lui về phía sau một bước, vừa vặn dựa lưng vào tường, gạch sứ lạnh lẽo đã rất nhanh làm sũng ướt quần áo mỏng manh, đụng vào lửa nóng đang dần dần dâng lên trong cơ thể cô, khiến cho cô nhịn không được sợ run cả người.
"Tiên sinh, xin hỏi đây là nơi nào?" Kiều Nhan bỏ qua trên người khác thường, nhanh chân tìm cơ hội xin giúp đỡ.
Chuyện này với cô nhìn rất đơn giản, nhưng mà người đàn ông nghe xong vẻ mặt lại khác thường, lơ đãng nhìn cô một cái.
"Nơi mà ngươi đang hỏi là khách sạn, ngoài ra điện thoại của ta không cho người ngoài mượn được." Triệu Quân Khiêm giản lược mà tinh tường trả lời vấn đề cho Kiều Nhan, sau đó đi vào bên trong phòng ngồi trên ghế sô pha dài, ánh mắt khẽ cong không ngừng tra xét soi trên người Kiều Nhan.
Hắn đang quan sát cô.
Cô gái này tuổi không hẳn lớn, vẫn có vài nét trẻ con.
Điều làm cho người khác chú ý đầu tiên là khuôn mặt thanh xuân xinh đẹp tịnh lệ, ngũ quan khéo léo tinh xảo, tự nhiên sạch sẽ, tản ra vài phần quyến rũ, có khả năng hấp dẫn sự chú ý đối với đàn ông có tuổi.
Nhất là cặp mắt hạnh kia, hắc bạch phân minh, trong suốt giống thủy tinh, trong mắt chiếu rọi rõ ràng bóng dáng cao lớn của người đàn ông, thỉnh thoảng xẹt qua thấp thỏm quang mang đầy mê hoặc, nhìn như một chú mèo nhỏ đang lạc đường
Xuống chút nữa là cái gáy thiên nga trắng nõn thon dài, cùng với thân hình cao gầy, có lồi những nơi cần lồi, có lõm những nơi cần lõm, rất nhạy bén tinh xảo...
Đây là tuyệt danh vưu vật
Triệu Quân Khiêm trong chớp mắt đưa ra cái kết luận này, rồi sau đó lễ phép dời đi ánh mắt.
"Ngươi tới nơi này làm gì? Đây không phải là nơi ngươi nên tới." Hắn như có điều suy nghĩ nên đặt câu hỏi, trong giọng nói xen lẫn hàm xúc ý tứ cảnh cáo rất hiển nhiên.
"Tôi. . . Tôi không biết, tôi chỉ là muốn đi ra ngoài..."
Kiều Nhan khiếp sợ khí thế ưu việt của đối phương, chân tay luống cuống đứng tại chỗ không dám có cử động gì, đành phải tránh nặng tìm nhẹ trả lời vấn đề của hắn.
Triệu Quân Khiêm nhướng mày, nâng tay liếc mắt nhìn đồng hồ.
"Vậy ngươi chờ trên 10 phút, đợi thư ký của ta tới đây, ta bảo hắn dẫn ngươi ra ngoài." Thuận tiện điều tra xem có phải cô gái này là người trà trộn tham gia Hồng Môn yến tối nay hay không.
Triệu Quân Khiêm thần sắc bình tĩnh vững vàng mà phân phó, sau đó không để ý tới cô nữa, đứng thẳng dậy đi toilet.
Kiều Nhan lập tức chạy đến cửa ra vào để mở cửa, cánh cửa bị nắm chặt vài cái cũng chưa phản ứng, bị khóa lại.
Đường ra bị chắn, đối phương rõ ràng cho thấy, muốn đem cô nhốt trong này một lát, không cho cô đi ra ngoài làm lộ ra tin tức hắn đang ở chỗ này với đám ngừoi kia.
Cũng may đây là trong giấc mơ, hẳn là không có nguy hiểm tánh mạng, cùng lắm thì khi tỉnh lại sẽ lại là một cái hảo hán.
Nghĩ như thế, tinh thần Kiều Nhan căng thẳng từ từ hạ xuống, lúc này mới có cơ hội quan sát tình hình bên trong căn phòng.
Nơi này đặt một cái giường rất lớn, nhưng không gian diện tích không nhỏ, bố trí cũng tương đối cao cấp, các dụng cụ đồ dùng cùng trang trí đều là nội thất xa hoa cách điệu.
Quả nhiên là đang ở trong mơ, trong hiện thực cô làm gì có cơ hội nhìn thấy được xa hoa cao cấp bậc nhất này.
Kiều Nhan tiếp tục đứng trước cửa, không có ý xâm nhập vào bên trong, khẩn trương đợi chờ mười phút trôi qua.
Buồng vệ sinh có tiếng nước chảy róc rách truyền ra, cô có cảm giác trên người có một luồng lửa nóng nhẹ nhàng mà dâng lên.
"Thật là kỳ quái." Kiều Nhan xoa cổ tay lẩm bẩm một câu, bỗng nhiên sắc mặt bị kiềm hãm, thân thể lập tức cứng đờ.
Ngay vừa mới rồi, hạ thân không bị khống chế đã tuôn ra một cỗ ấm áp, làm cho cô không nhịn được liền kẹp chặt hai chân, xấu hổ hiện lên đã hữu hiệu hoá giải một ít lửa nóng trên người.
Không phải là dì cả đến thăm đó chứ? Kiều Nhan âm thầm thầm nghĩ.
Thật là xui xẻo, quả thực là nằm mơ mà cũng mơ thấy thân thích đến thăm.
Trong lúc cô còn đen mặt, lòng tràn đầy châm chọc thì Triệu Quân Khiêm từ phòng vệ sinh đi ra, vừa dùng khăn giấy lau chùi lòng bàn tay, vừa ngước mắt liếc nhìn ở cửa ra vào.
"Cái kia, tôi có thể sử dụng không?" Kiều Nhan đanh mặt chỉ xuống toilet hỏi.
Triệu Quân Khiêm khẽ cau mày, nhìn vẻ mặt lúng túng và tư thế không được tự nhiên của cô, cuối cùng gật đầu.
Kiều Nhan liên thanh cảm tạ, ôm bụng bước chậm chuyển vọt lên, rất nhanh chạy vào toilet, bay nhanh đóng cửa lại giải quyết vấn đề cá nhân, chỉ là sau một phen rối ren lại phát hiện dì cả căn bản không đến đây.
Đinh, cạch, một tiếng vang dội, đưa Kiều Nhan trở về hiện thực, không còn lực chú ý đến thân thể kì quái dị thường.
Cô rửa tay, mở cửa phòng ra để xem xét, phát hiện ra đèn xông tinh dầu bằng thuỷ tinh ở đầu giường bị đập nát, mà đầu sỏ gây nên đang đứng bên cạnh hai mảnh vỡ kia, sắc mặt lạnh như băng.
Trong không khí có mùi thơm ngòn ngọt, mới vừa rồi còn không biết là gì, hiện tại ngửi đến lại có cảm giác mùi nồng đậm hơn
"Làm sao vậy?" Kiều Nhan đi tới theo lịch sự mà hỏi thăm, tiếng nói bất ngờ mềm mại đáng yêu triền miên.
"..." Cái quỷ gì?
Lúc này Kiều Nhan bị thanh âm của mình làm cho đứng tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng là xảy ra chuyện gì, khác thường ở trên người liền trở nên mạnh mẽ kịch liệt.
Đặc biệt khi ngửi được mùi hoa kia, làm cho trong thân thể cô nổi lửa, càng đốt càng cháy, hoàn toàn không phải cảm thụ nhỏ nhẹ như vừa rồi.
Đã đến trình độ này, Kiều Nhan cho dù chưa ăn qua thịt heo, cũng dĩ nhiên hiểu được là tình huống gì.
Hiện tại có vẻ cô là người bị bỏ thuốc, hơn nữa trong không khí mùi hoa cũng bất thường, có tác dụng kích tình.
Kiều Nhan lập tức bưng kín miệng mũi, nhưng mà cũng không có ích lợi gì, rất nhanh đã bị tình triều xông đến mãnh liệt che mất lý trí.
"Phải rời đi. . . Rời đi nơi này..." Kiều Nhan nỗ lực duy trì sự tỉnh táo cuối cùng của mình, lảo đảo muốn đi ra ngoài, lại bị người đàn ông bên cạnh lôi trở về.
"Đợi ở chỗ này!" Triệu Quân Khiêm lạnh mặt ra lệnh, ánh mắt quét qua quét lại, nhìn đèn xông tinh dầu cùng Kiều Nhan, rồi sau đó ngữ khí thoáng dịu đi trấn an, "Đây là vì tốt cho ngươi."
"Tôi, tôi thật là khó chịu." Kiều Nhan nỉ non gần như không đứng thẳng được nữa.
Triệu Quân Khiêm đem người đỡ lấy, lại bị thân mình của cô uốn éo trong bàn tay to mềm mại lạnh lẽo, lập tức lọt vào trong lòng ôm trọn.
"Khó chịu, giúp tôi. . ." Kiều Nhan gắt gao leo lên trên người hắn, chỉ cảm thấy khí tức trên thân người này man mát lành lạnh rất thoải mái a.
Cô kìm lòng không đặng bò lên hắn, vừa quẹt vừa cọ, mang theo cảm giác cầu khẩn, bản thân cũng không ý thức được chính mình đang nói điều gì.