Edit: Min
Bạch Thời Niên không ngốc, chỉ là lúc đối mặt với vấn đề của Tần Tử Hành thì có chút cố chấp.
Nghe được thiếu niên kia nói lý do thoái thác là "Năm trăm triệu", y đương nhiên biết đối phương là đang đùa bỡn mình.
"Tôi đang nghiêm túc."
Không có tâm tình cùng tình địch cũ tiếp tục cãi cọ, Bạch Thời Niên dùng giọng điệu khuyên bảo: "Quý Lam, nếu cậu đã không yêu Tần Tử Hành.
Vì sao không cầm lấy một số tiền, rồi rời khỏi nơi thương tâm này?"
"Nếu cậu lo lắng vấn đề học hành, tôi sẽ giúp cậu đi du học ở nước ngoài."
Nếu giờ phút này đứng ở đây là nguyên chủ, "Quý Lam" nản lòng thoái chí, có khả năng sẽ đáp ứng.
Nhưng mà Quý Lam Xuyên — một không thiếu tiền, hai không thích học tập, dựa vào cái gì, vì tình yêu xám xịt của công và thụ mà phải cút đi?
Bạch Thời Niên nhìn như ôn hòa dò hỏi, thực chất vẫn là một loại ngạo mạn của thượng vị giả.
"Tôi cũng là nghiêm túc."
Mắt phượng híp lại thành đường cong dài hẹp, Quý Lam Xuyên không nhanh không chậm nói: "Vị trí chủ mẫu tương lai của Tần gia, chẳng lẽ còn không đáng giá năm trăm triệu?"
Ngươi đang nằm mơ! Một tiểu minh tinh trên mạng còn muốn gả vào đại môn Tần gia!
Bạch Thời Niên ở dưới đáy lòng hung hăng cười nhạo thiếu niên không biết lượng sức.
Y biết rõ, đối phương chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mới mẻ mà Tần Tử Hành dùng để nếm thử.
Nhưng y tâm cao khí ngạo, lại thấy mình giống như là chủ mẫu thế gia, làm sao có thể dung túng cho nam nhân của mình ở bên ngoài vụng trộm.
"Đừng có khiêu khích tôi."
Nhớ tới kiếp trước y dùng lịch sử đen để đè sập đối phương, Bạch Thời Niên trầm xuống tiếng nói: "Quý Lam, cậu thân là nửa nhân vật công chúng.
Cậu nhất định không muốn cho mọi người biết quá khứ của mình đi?"
Tôi đây thật đúng là sợ wá đi thôiiiiiii.
Trộm trợn trắng mắt, Quý Lam Xuyên cảm thấy, cũng chỉ có công tử ca như Bạch Thời Niên từ nhỏ đã sống trong bình mật lớn lên, mới cảm thấy ai cũng kinh sợ cái trò lịch sử đen này.
Khác với nguyên chủ, Quý Lam Xuyên cũng không vì nghèo khó cùng xuất thân mà tự ti.
Thiết lập "Vân Lam" sụp đổ thì sao, cậu căn bản không thèm để ý người ngoài đánh giá mình như thế nào.
"Cho nên, anh phái người tới ký túc xá Nghệ Đại tìm tôi sao?"
Quý Lam Xuyên dừng bước chân, khẽ cười một tiếng: "Thật đáng tiếc, gần đây tôi đều không ở nơi đó."
Ký túc xá Nghệ Đại?
Nghe câu hỏi của thiếu niên, Bạch Thời Niên khẽ nhíu mày.
Gần đây y cùng Tần Tử Hành đều sống chung một chỗ.
Nếu không phải hai ngày hôm nay, bọn họ vì Quý Lam mà cãi nhau.
Y sẽ không bao giờ gọi điện thoại cho tình địch cũ của mình.
Quý Lam Xuyên đầu óc xoay chuyển rất nhanh, Bạch Thời Niên tạm dừng hai giây ngắn ngủi, là để cho cậu biết việc này cùng y không có quan hệ.
Có được đáp án mình muốn, cậu cũng lười dây dưa tiếp với đối phương.
"Có tiền thì tôi liền đi.
Tôi chờ anh nha!"
"Bất quá, tôi cũng muốn nói rõ trước, tôi và Tần Tử.........."
"Quý Lam?!"
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, Quý Lam Xuyên mới nói được một nửa, mặt đầy máu chó mà nhìn về người đàn ông đang có vẻ mặt kinh ngạc cách đó không xa.
Thôi rồi Lượm ơi.......
Lần này hết đường chối cãi.
Cậu thậm chí có thể nghe được Bạch Thời Niên ở bên kia điện thoại phẫn nộ mà quăng ngã thứ gì đó.
Bình tĩnh để điện thoại di động xuống, Quý Lam Xuyên cố ý không có cắt đứt cuộc trò chuyện.
Tuy chuyện châm ngòi ly gián này cậu làm không ít, nhưng đây không phải là lỗi của cậu, cậu không thể cõng cái nồi này trên lưng được.
"Em như thế nào mà ở chỗ này?"
Thấy người thiếu niên không chạy về phía mình như mọi khi, Tần Tử Hành tiến lên hai bước, trong lòng mạc danh có một loại mất mát cùng không được tự nhiên.
Không muốn Tần Chinh liên lụy vào chuyện này, Quý Lam Xuyên lãnh đạm nói: "Tới lấy một món đồ."
"Gần đây em đang ở chỗ nào?"
Mặc dù bất mãn với thái độ xa cách của đối phương, nhưng nghĩ đến việc thiếu niên không có chỗ nào để đi sau khi rời khỏi Tần gia.
Tần Tử Hành liền nhịn không được, mềm lòng nói: "Trước đó không có nộp đơn xin ở lại trường, em hẳn là........."
"Tần Tử Hành."
Không khách khí mà lên tiếng đánh gãy lời đối phương, thiếu niên gằn từng chữ một: "Bạn trai cũ xuất quỹ ngoại tình, lấy đâu ra tư cách để quản chuyện của người yêu cũ."
Nguyên chủ đối với Tần Tử Hành là luôn ngoan ngoãn phục tùng, không giở tính tình.
Trừ bỏ lần đó ở sơn trang, Tần Tử Hành lại chưa từng gặp qua bộ dáng miệng lưỡi sắc bén của đối phương.
Trong lòng hắn tức giận, ngay cả nửa câu phản bác cũng nói không nên lời.
Thiếu niên nói không sai, cùng Thời Niên ở sơn trang là "Cầm lòng không được".
Đích thật là hắn nên xin lỗi đối phương trước.
"Anh chỉ là lo lắng cho em thôi."
Tần Tử Hành thở dài, lấy di động ra: "Quên thứ gì? Anh bảo Trương mụ lấy cho em."
Nhìn hành động tự cho là ôn nhu của đối phương.
Quý Lam Xuyên ghê tởm đến giật mình, liền cất bước muốn đi.
Cậu định quay lại trường học hoặc là tùy tiện tìm cái tiệm trà sữa nào đó để tránh tị nạn.
Vận số năm nay không may mắn, cậu thật nên hướng tổng tài ba ba mượn một chút vận thôi
"Từ từ."
Duỗi tay túm chặt cổ tay trái của thiếu niên, Tần Tử Hành vội vàng nói: "Lần trước ở sơn trang nháo đến mức quá khó coi, hảo tụ hảo tán, anh sẽ bồi thường thích hợp cho em."
"Bồi thường?"
Dùng sức tránh thoát khỏi đối phương, thiếu niên giương mắt cười lạnh, hỏi: "Dùng tiền sao?"
Mơ hồ nhận thấy khí tràng đối phương trở nên có chút khác thường, Tần Tử Hành hơi giật mình, lại vẫn là theo bản năng gật đầu: "Em muốn bao nhiêu? Anh sẽ cho người gửi tiền vào tài khoản của em."
"Hóa ra chỉ có tình yêu của Bạch Thời Niên mới là chân ái, còn tình yêu của tôi chỉ là thứ có thể mua bán bằng tiền."
Không chịu khống chế mà nói ra lời kịch có vẻ hơi già mồm này, Quý Lam Xuyên phát giác chấp niệm của nguyên chủ tàn lưu trong thân thể mình đã nhạt đi vài phần.
Thu hồi vẻ tuyệt vọng cùng bi phẫn trong mắt, cậu vô cùng bình tĩnh mà nói ra cái giá vừa mới mở hàng: "Được, năm trăm triệu."
Một cái hai cái đừng chỉ nói mà không làm, làm ơn các người hãy mang tiền tới "Vũ nhục" tôi đi a!
Không đợi Tần Tử Hành có thần sắc phức tạp, muốn nói thêm gì nữa.
Thiếu niên giơ điện thoại di động lên: "Tần thiếu cùng Bạch thiếu quả nhiên là thanh mai trúc mã, phương thức vũ nhục người khác thật sự là giống nhau."
"Không cho được cũng đừng hứa hẹn, bằng không sẽ thật hạ giá."
Trời đất chứng giám, Quý Lam Xuyên nói lời này hoàn toàn là vì một tỷ kia sẽ không bao giờ đến tay.
Bởi vì, nhân vật chính công thụ đều không tin cậu là thật muốn đòi tiền.
Điện thoại trong túi nhanh chóng vang lên, Tần Tử Hành nghe máy, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng dần đi xa của thiếu niên: "Ừm, anh đây...........Anh không có sinh khí, anh muốn về nhà cũ lấy chút đồ."
Lúc này, không nhìn thấy ánh mắt người đàn ông vẫn đang dán vào Quý Lam, Bạch Thời Niên phát hiện chính mình "Trách oan" đối phương, liền thấp giọng xin lỗi.
Ngay lập tức, y nhận được một lời ôn nhu dỗ dành từ đầu điện thoại bên kia.
*
Không đề cập tới vấn đề hai người kia đã hòa hảo, Quý Lam Xuyên có nhà không thể về ở, lại bị cốt truyện kì ba này làm tức giận đến mức suýt chút nữa thăng thiên.
Nhân vật chính yêu đương vào não tàn thì thôi, ngay cả chấp niệm của nguyên chủ cũng nhảy ra kéo chân.
Vừa diễn vai ngược tra một giây liền biến thành diễn khổ tình, làm hại cậu diễn được một chút cũng không đã ghiền.
"Ong ong."
Điện thoại lại lần nữa rung lên không ngừng nghỉ.
Quý Lam Xuyên đang nổi nóng, một chút cũng không xem người gọi điện thoại là ai, liền tức giận bắt máy: "Alo?"
Vốn tưởng rằng là tra nam Tần Tử Hành kia không chịu hết hy vọng.
Ai mà ngờ giây tiếp theo, cậu liền nghe được thanh âm của Tần Chinh.
Một thân lệ khí nháy mắt thu liễm, thiếu niên tay chân luống cuống đứng tại chỗ: "Tam gia."
"Ừ."
Ngồi ở phòng làm việc cao nhất của tổng bộ Tần thị, Tần Chinh lần đầu bị thỏ con hung, liền buông văn kiện trong tay xuống.
"Làm sao vậy, ở trường không thuận lợi?"
"Không có."
Quý Lam Xuyên lắc lắc đầu, không chút hình tượng nào mà ngồi xổm ven đường: "Chính là gặp phải người không muốn gặp."
Trong lòng mơ hồ mà có một cái suy đoán, Tần Chinh giống như lơ đãng mà thử: "Chưa về đến nhà an toàn sao? Lý Khánh nói không đưa cậu về đến tận cửa."
Khu vực Tần trạch ở có rất ít xe cộ qua lại, ngày thường cũng không có tiếng ồn ào.
Nhưng Quý Lam Xuyên không muốn nói dối Tần Chinh, nên thành thật trả lời: "Còn chưa có về đến nhà, nửa đường gặp được Tần thiếu......"
"Cậu không cần phải dùng kính ngữ đối với nó."
Kịp thời uốn nắn cách gọi sai lầm của thiếu niên, Tần Chinh đại khái cũng đoán được chuyện là như thế nào.
Thỏ con thận trọng, khẳng định là sợ chuyện mình ở lại nhà cũ làm ảnh hưởng đến quan hệ giữa hắn cùng Tần Tử Hành.
Nhưng so với người thừa kế, hắn càng để ý đến chuyện tiểu hài tử nhà mình có vui vẻ hay không.
Không biết đối phương đã chủ động thay mình tìm xong lý do, Quý Lam Xuyên vốn không muốn dùng kính ý đối với Tần Tử Hành, liền biết nghe lời mà sửa miệng: "Tần Tử Hành cũng ở, tôi không muốn ở cùng một chỗ với anh ta."
Vậy đuổi nó đi ra ngoài.
Lời nói còn chưa kịp xuất khẩu, trong đầu Tần Chinh liền gợi lên một phương án giải quyết tốt.
Xác nhận hôm nay mình không cần tăng ca, hắn liền mở miệng không cho đối phương cự tuyệt: "Tới Tần thị, buổi tối chúng ta cùng nhau trở về."
Quý Lam Xuyên — Người đang tính toán ăn ăn uống uống cho hết thời gian: "......!A?"
"A cái gì mà a"
Chỉ cần một chữ đơn giản, Tần Chinh là có thể não bổ ra biểu tình ngốc nghếch của người kia: "Ở yên đó đừng nhúc nhích, tôi sẽ gọi Lý Khánh lái xe tới đón cậu."
Một ngày làm phiền người ta nhiều lần như vậy, có vẻ không tốt lắm đâu?
Không đợi Quý Lam Xuyên biểu lộ ra sự do dự của mình.Nam nhân được thư kí báo là đến giờ họp, liền vội vàng cúp điện thoại.
Quý Lam Xuyên sống không còn gì luyến tiếc mà ngửa đầu nhìn trời.
Cậu nghĩ mãi cũng không ra, vì sao mọi chuyện lại biến thành cái dạng này.
Đến công ty nhìn người khác làm việc, hoạt động này nghe tới liền rất không thú vị.
Nhưng nếu là đem "Người khác" đổi thành Tần Chinh......
Hoàn toàn không để ý tới hành vi này của mình có nhiêu tiêu chuẩn kép.
Quý Lam Xuyên thành thành thật thật mà ngốc ở dưới bóng cây chờ tài xế.
Khi Lý Khánh quay đầu xe đi tới theo định vị, liền nhìn thấy một thiếu niên "Đáng thương lại ủy khuất" đang ngồi ở ven đường.
Một buổi sáng mà gặp nhau những ba lần, Quý Lam Xuyên cảm thấy hơi xấu hổ,vì mình có vẻ đang dày vò đối phương.
Phát giác đối phương còn muốn xuống xe đỡ người, cậu vội vàng đứng dậy vỗ bụi trên quần: "Không cần không cần, tôi không có việc gì."
*
Mà Tần Tử Hành trở lại nhà cũ, còn chưa nhận ra trong nhà có cái gì không đúng.
Hắn muốn đi vào phòng Quý Lam đã từng ở, lại phát hiện cửa phòng đã sớm bị khóa chặt.
Đúng vậy, hắn đang suy nghĩ cái gì thế này? Phụ thân sao có thể hảo tâm mà sẽ thu lưu người ngoài chứ?
Mình và Quý Lam, có lẽ cũng nên dừng ở đây đi.
Thật vất vả mới cùng Thời Niên tu thành chính quả, hắn thật sự không nên lại làm đối phương thương tâm.
Nhưng so với Quý Lam dịu ngoan săn sóc, Thời Niên lại vĩnh viễn không thỏa mãn cảm giác an toàn.
Suốt ngày nghi thần nghi quỷ, nghi kỵ lung tung.
Thời Niên sau khi về nước, có thực sự vẫn là người mà mình thuở thiếu thời yêu thầm hay không?
*
Không có quấy rầy Tần Tử Hành ở lầu hai trầm tư, Trịnh thúc cất kỹ chìa khóa dự phòng vừa mới lấy ra không lâu, thuận lợi hoàn thành mệnh lệnh thiếu gia phân phó.
Mặc dù không biết, tại sao thiếu gia phải giấu giếm sự thật là Quý thiếu gia cũng ở nơi này.
Nhưng ông dám cam đoan, mọi người ở Tần trạch sẽ không ai dám lỡ miệng nói.
Ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng ở chỗ sâu nhất của lầu một, quản gia tuổi già nhàn nhạt thở dài ——
Nếu như lão gia cùng phu nhân còn tại thế, hẳn là cũng sẽ thích đứa trẻ vừa xinh đẹp vừa có khí chất như vậy.
➖➖➖➖➖.