Gả Cho Anh Trai Người Thực Vật Của Nam Chính

Chương 82-3




Lại là cái đề tài này, Ninh Thu Thu hận, không thể nói mập thêm 3 ký được sao, mập lên 5 ký là lời nguyền rủa ma quỷ gì thế!

Quá độc ác.

Ninh Thu Thu rưng rưng đưa bánh gato cho Tiểu Trì, cô không ăn có được chưa.

Bạn trai của người ta đều là em có mập anh cũng sẽ không ghét bỏ em, vì sao lúc cô ăn một chút gì thì anh lại nguyền rủa cô mập lên 5 ký chứ!

“ Anh đặt cho em bữa ăn khuya ít chất béo ", bên kia còn nói, “ Điện thoại không cẩn thận viết thành số của anh, bây giờ người ta đã đến cửa đoàn phim rồi, em ra ngoài nhận lấy đi ".

Nghe Triển Thanh Việt thân thiết như thế, Ninh Thu Thu lại hài lòng, nói: " Ah, em nói Tiểu Trì ra ngoài lấy ".

“ Ngoại trừ bữa khuya, anh còn chuẩn bị một bất ngờ nhỏ, có lẽ có chút nặng, Tiểu Trì không nhấc nổi ".

“ Hả? ", Ninh Thu Thu nhất thời hứng thú, “ Bất ngờ nhỏ gì? ".

Triển Thanh Việt mỉm cười, giả vờ thần bí nói: “ Đi ra xem một chút chẳng phải sẽ biết sao ".

Anh còn nói lời này, Ninh Thu Thu đã không kiềm chế được mà cầm điện thoại chạy ra ngoài, quả nhiên thấy một em trai giao hàng cao gầy đứng ở cửa, Ninh Thu Thu vui vẻ chạy tới, lại thất vọng phát hiện... cũng không phải là bản thân Triển Thanh Việt.

Ninh Thu Thu không cam lòng nhìn cái hộp giấy nhỏ bên cạnh anh ta, trông có vẻ cũng không giống là có thể chứa được người.

A a a a cô cho rằng Triển Thanh Việt cố ý lừa gạt cô, nhưng thật ra là bản thân anh tới, sự thực chứng minh, cô vẫn nghĩ Triển Thanh Việt quá lãng mạn rồi.

Người đàn ông chó má.

“ Cô chính là cô Ninh! ", em trai giao hàng thấy cô, “ Cái này là đồ ăn cô gọi, còn có cái này, cô ký nhận giúp ".

“ Em ký tên trước ".

Ninh Thu Thu nói với người ở đầu bên kia điện thoại, sau đó nhét điện thoại vào túi quần đồng phục học sinh, ký nhận.

Tiểu Trì chạy đến sau, thấy cố ký nhận đồ thì hỏi: “ Những thứ này đều là anh Triển đưa sao, anh ấy không có vấn đề chứ, có cần kiểm tra một chút không? ".

“ Không đến mức đó "

Ninh Thu Thu nói, ôm hộp đồ ăn người giao hàng đưa cho cô, sau đó nhấc cái hộp giấy nhỏ bên cạnh.

Triển Thanh Việt nói rất nặng kia mà, Ninh Thu Thu dùng sức nhấc một cái, kết quả nhẹ đến mức khiến cô vì dùng sức quá độ mà vọt đến thắt lưng.

"... "

Con mẹ nó, có quá nặng đầu, không phải bị em trai giao hàng đánh tráo rồi chứ!!

Ninh Thu Thu nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, hỏi Triển Thanh Việt xem chuyện gì đã xảy ra.

“ Có lẽ là vì bản thân quà tặng muốn chui vào, kết quả thất bại! ".

Triển Thanh Việt ở đầu bên kia cười nói, chẳng những là trong điện thoại di động, trong thực tế Ninh Thu Thu cũng nghe được âm thanh này, ở gốc cây sau lưng cô.

Ninh Thu Thu: “!!! ".

Triển Thanh Việt cúp điện thoại, từ dưới bóng cây đi tới, nói: “ Ngạc nhiên không? cô Triển ”

"... "

Ninh Thu Thu nhào qua ôm lấy anh, lại nhịn không được đánh anh: “ Anh thật là xấu! ".

Lấy đâu ra ngạc nhiên như vậy chứ.

Cái người này quá âm hiểm, dáng vẻ mất mát vừa rồi của cô, chắc chắn cũng bị anh thu vào mắt rồi, không chừng trong lòng còn đắc ý.

Khốn nạn!

Triển Thanh Việt mặc cô đánh hai cái như gãi ngứa, cầm lấy tay cô đưa lên miệng hôn một cái, nói: “ Đừng kích động, điều vui mà ”.

Hai người ôm ấp một lúc, Triển Thanh Việt mới nói: “ Quay xong rồi sao? ".

“ Quay xong rồi, anh chờ em một chút, em đi vào nói với bọn họ một chút là có thể đi ".

Triển Thanh Việt gật đầu, sờ sờ đầu cô, để cho cô đi.

Bởi vì đã quay xong, bánh gato cũng cắt xong, Ninh Thu Thu đi vào muốn nói tạm biệt với đoàn phim, lại chụp ảnh chung với bọn họ, rồi cầm đồ đạc của mình ra khỏi phim trường, ngồi trên xe của Triển Thanh Việt, cùng nhau trở về khách sạn.

Lúc này Triển Thanh Việt chỉ đến tạm thời, không có đặt phòng, bọn họ đến khách sạn xong, lúc đăng ký phòng cho Triển Thanh Việt thì cô lễ tân báo đã hết phòng.

“ Hả, không phải còn rất nhiều phòng trống sao? "

Ninh Thu Thu hỏi, khách sạn này đã bị đoàn phim bọn họ bao rồi, còn một nửa phòng trống, không đến mức hết phòng chứ.

Cô lễ tân nói: “ Không phải các cô đã quay xong cảnh vườn trường sao, ngày hôm nay có rất nhiều người đại diện tới đón nghệ sĩ của bọn họ về, dẫn đến người vào tăng nhiều, nên không còn phòng nữa ".

Ninh Thu Thu: "... "

" Chỉ có thể ủy khuất cô Ninh rồi ".

Triển Thanh Việt che giấu ý cười trong đáy mắt, khó xử nói.

Tuy Triển Thanh Việt không được, nhưng có thể cùng giường chung gối, hắc hắc hắc, như thế cũng rất vui vẻ, Ninh Thu Thu giả vờ rụt rè gật đầu, xong còn đặc biệt lạnh lẽo cô quạnh mà bổ sung một câu: “ Không có phép anh động tay động chân! “

Thật ra trong lòng cô lại hò hét: Anh nhất định phải động tay động chân đó!

Triển Thanh Việt rất lịch sự gật đầu: “ Được ".