Gả Cho Anh Trai Của Hắn, Tôi Được Sủng Đến Tận Trời Xanh

Chương 39: Chu Tịch Duyệt khiến người khác cảm thấy đáng thương




Tình huống như thế này cô thấy nhiều ở kiếp trước rồi.

Chỉ là việc Chu Tịch Duyệt ngất xiu vào viện kiểm tra phát hiện thiếu máu giai đoạn cuối là việc của hai năm sau, nếu như lần này người ngất xỉu thật sự là Chu Tịch Duyệt, vậy thì kiếp này Chu Tịch Duyệt sẽ phát hiện bản thân mắc bệnh sớm hơn hai năm.

Lộ Ngôn Hề chưa từng muốn lấy mạng của Chu Tịch Duyệt, chẳng liên quan đến việc cô là đức mẹ, hay cô không lấy ơn báo oán. Đến cả Tống Hoài cô hận như vậy mà cô không làm vật, thì Chu Tịch Duyệt người không quan trọng này thì càng không.

Cô chưa từng nghĩ đến việc lấy mạng của Chu Tich Duyệt không có nghĩa là cô sẽ như kiếp trước mà hiến tủy cho Chu Tịch Duyệt.

Cô chẳng vị tha được như thế.

Sống hay chết là chuyện của Chu Tịch Duyệt, không liên quan đến cô.

Phương thức liên hệ với Vu Hướng Tư là cô hỏi được từ Cố Điều Điều, hỏi được cô liền gọi luôn: "Vu thiếu gia, chào cậu, tôi là Lộ Ngôn Hề."

Người ngất xỉu là Chu Tịch Duyệt cũng chỉ là cô đoán, nếu như thực sự như dì Trịnh nói, lỡ như người ngất xỉu là bạn của cô thì sao.

Tóm lại thì hỏi cũng không mất gì.

Bắt máy của Lộ Ngôn Hề, khi này Vu Hướng Tư đang trên đường đến bệnh viện.

Anh đang đuổi theo xe của Tống Hoài.

Không ngờ Lộ Ngôn Hề lại gọi điện đến, khi đó anh giật mình suýt chút nữa là đạp thắng phanh lại, "Lộ, Lộ nữ thần?" Vội vàng sửa lại, "Ô không phải, bạn học Lộ Ngôn Hề?"

"Là tôi."

"Cậu, cậu gọi điện cho mình có chuyện gì sao?" Người đã rất lâu rồi không nói chuyện với bỗng nhiên gọi điện thoại đến, Vu Hướng Tư vừa kích động vừa thấy chột dạ.

"Tôi nghe dì Trịnh nói bạn của Tống Hoài ngất xỉu phải nhập viện, tôi nghĩ Vu thiếu gia với Tống Hoài có quan hệ tốt như vậy, muốn hỏi cậu người ngất xỉu phải nhập viện là ai vậy, tôi có quen không? Nếu như tôi quen mà có chút quan hệ, tôi định đến bệnh viện để thăm."

"..."

Vu Hướng Tư không lường trước rằng cô gọi điện đến để hỏi cái này.

"Cậu quen thì có quen, chỉ là.. chỉ là người ấy không có giao tình gì nhiều với cậu, cậu không cần quá quan tâm đâu, mình với A Hoài đến bệnh viện xem xem là được rồi."

Anh nói như vậy thì Lộ Ngôn Hề đã hiểu ra rồi, quả nhiên là Chu Tịch Duyệt.'

"Được, cảm ơn nhiều nha."

"Hề Hề, là bạn của cháu sao?" Thấy cô tắt điện thoại, Trịnh Thu Địch liền hỏi.

"Không tính là quen."

Ý chính là không cần đến bệnh viện thăm.

Trịnh Thu Địch cười cười rồi nói: "Vậy chúng ta về thôi."

Họ vừa về đến nhà, Tống Hoài với Vu Hướng Tư cũng hay đến bệnh viện. Khi bọn họ đến Chu Tịch Duyệt đã tỉnh dậy và đang nằm ở trên giường bệnh.

Tình hình của Chu Tịch Duyệt rất tệ, mặt trắng bệch mắt vô hồn, dường như gặp phải đả kích rất lớn. Đồng nghiệp của cô ngồi bên cạnh muốn an ủi cô nhưng không biết nên an ủi như thế nào, chỉ đành cúi đầu gọt táo cho cô.

"Tịch Tịch!"

Đúng vậy, Tống Hoài có lúc sẽ gọi Chu Tịch Duyệt là "Tịch Tịch".

Vu Hướng Tư là bạn với Tống Hoài nhiều năm như vậy, nhưng không hề ủng hộ việc anh làm ra, tìm Chu Tịch Duyệt thay thế Lộ Ngôn Hề là một chuyện, gọi Chu Tịch Duyệt là "Tịch Tịch" là một chuyện.

Một người là Hề Hề, một người là Tịch Tịch, đừng nói là Lộ Ngôn Hề, Vu Hướng Tư nghe thôi cũng cảm thấy ghê tởm.

Dù có chút không hợp lý cho lắm, Vu Hướng tư vẫn không nhịn được mà nhắc nhở: "A Hoài, hay là cậu đổi cách xưng hô đi, cậu xưng hô như vậy với Chu tiểu thư không thích hợp cho lắm."

Tống Hoài nhìn anh, không nói gì, nhưng hiểu được ý Vu Hướng Tư muốn nói.

Đi vào phòng bệnh.

Vừa nhìn thấy Tống Hoài, nước mắt Chu Tịch Duyệt liền rơi lã chã, khóc không lên tiếng, nhìn về anh với ánh mắt đáng thương.

"Khóc cái gì." Tống Hoài bước đến bên giường bệnh, "Đây là bị sao rồi? Sao tự nhiên lại ngất đi? Em giảm cân nên nhịn đói sao?"

Chu Tịch Duyệt cắn môi, nước mắt rơi càng nhiều hơn, nhưng chẳng nói gì.

Nhưng để mà nói, thì cô quả thực có mấy phần giống Lộ Ngôn Hề. Cô khóc như này, Tống Hoài lại mềm lòng rồi.

Ngược lại là Vu Hướng Tư cũng nhìn Chu Tịch Duyệt như vậy nhưng chẳng nhìn ra hình bóng của Lộ Ngôn Hề, nếu nói cô giống Lộ Ngôn Hề thì cũng chỉ là lúc không nói chuyện mới giống.

Thấy cô không nói gì, Tống Hoài chỉ đành hỏi đồng nghiệp của cô: "Viên Viên tiểu thư đúng không? Vất vả cho cô phải chăm sóc Tịch Duyệt rồi. Bác sĩ kiểm tra cho cô ấy rồi chứ, bác sĩ nói như thế nào rồi?"

"Giảm huyết sắc tố và tế bào máu ảnh hưởng đến quá trình đông máu, từ đó dẫn thiếu máu, đau đầu dẫn đến ngất xỉu."

"Là sao?" Vu Hướng Tư nghe không hiểu cho lắm lên tiếng hỏi.

Nhưng nhìn dáng vẻ Chu Tịch Duyệt bị đả kích không nhẹ, lại nhìn thấy sắc mặt của Tống Hoài với đồng nghiệp của Chu Tịch Duyệt không tốt, anh liền nhận thấy Chu Tịch Duyệt chắc gặp không phải vấn đề nhỏ.

Im lặng vài giây, Tống Hoài nghiêm túc hỏi tiếp: "Bác sĩ nói như thế nào?"

"Bác sĩ nói tình trạng của Chu Tịch Duyệt khá nghiêm trọng, chuẩn đoán trước mắt có thể là bệnh thiếu máu, nhưng nặng hơn kà thiếu máu bất sản nặng, cụ thể thì phải đợi tiếp tục kiểm tra thì mới có kết quả chính xác nhất."

"..."

Tống Hoài không phải bác sĩ, nhưng anh có một thiên tài bác sĩ là anh trai của anh, bản thân anh là người ham đọc sách, nên chắc chắc sẽ biết thiếu máu bất sản nặng cuối có ý nghĩa như thế nào.

Thiếu máu bất sản nặng có khởi phát cấp tính, tiến triển nhanh và bệnh nặng, với các triệu chứng chính là thiếu máu, nhiễm trùng và chảy máu. Nếu ai đó bị sốt hoặc chảy máu do vết sưng tấy, nếu không được đưa đến bác sĩ kịp thời, điều đó có thể gây ra vấn đề nghiêm trọng hơn, hoặc thậm chí..

Bệnh này là một loại bệnh có thể lấy mạng của con người bất cứ lúc nào!

Chu Tịch Duyệt cúi đầu khóc nức nở: "A Hoài, em, em sẽ chết không? Em sợ lắm, A Hoài, em sợ lắm.."

Cô thò tay nắm lấy ống tay áo của anh, Tống Hoài liền nắm chặt lấy tay cô, vỗ vỗ lấy tay cô an ủi: "Không sao, đừng lo, đây chỉ là dự đoán, em chưa chắc mắc bệnh này, chúng ta cứ đợi kết quả khám đã."

"Nhưng mà, nhưng mà.."

"Không sao, chuyện gì cũng có anh ở đây, dù em có mắc phải bệnh này, anh cũng sẽ tìm bác sĩ đến chữa khỏi cho em. Thiếu máu bất sản nặng nghe thì dọa người, nhưng nó không không phải bệnh không thể chữa. Uống thuốc rồi thực hiện trị liệu như bác sĩ yêu cầu là ổn thôi. Nếu như vẫn không được, thì tìm tủy sống thích hợp để ghép tủy cho em là có thể chữa khỏi."

"Thật, thật sao? Em thực sự được chữa khỏi sao?"

"Được."

Đồng nghiệp của Chu Tịch Duyệt cũng là người thành thật, liền nói thẳng: "Nếu như Chu Tịch Duyệt thực sự mắc bệnh, sợ là không dễ chữa. Có lẽ Tống tiên sinh vẫn chưa biết, nhóm máu của Chu Tịch Duyệt thuộc nhóm đặc biệt, rất khó để tìm được nhóm máu thích hợp, chứ đừng nói là tìm được tủy sống thích hợp."

"Nhóm máu đặc biệt?" Tống Hoài với Vu Hướng Tư đồng thanh hỏi.

"Bác sĩ nói Chu Tịch Duyệt có nhóm máu RH âm, hay chính là nói nhóm máu AB là nhóm máu có ít RH âm nhất. Bản thân Chu Tịch Duyệt lại là nhóm máu RH âm rất hiếm đó."

"Đây cũng là.." đen đủi quá rồi.

Vu Hướng Tư vốn định nói như vậy, nhưng bầu không khí lại căng thẳng như vậy, nên anh không dám nói ra.

"Sao cậu cứ phải là thuộc nhóm máu hiếm vậy." Viên Viên than thở.