"Ăn ở bên ngoài rồi."
"Anh là ăn bên ngoài nên mới về muộn như vậy?"
"Ừm."
"Anh đi một mình hay đi cùng với bạn?"
"Không phải đi một mình hay đi cùng bạn, đi cùng Ngôn Ngôn."
Im lặng một lúc lâu, Tống Hoài lại mở miệng: "Hóa ra là cùng Hề Hề đi, vậy thì Hề Hề là cùng anh về sao?"
Tống Hoài biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
Anh đương nhiên biết không phải Tống Tuy về một mình, vừa nãy nghe thấy động tĩnh anh liền ra ngoài xem, tận mắt nhìn thấy Tống Tuy đưa Lộ Ngôn Hề đến cửa Lộ Gia.
"Ừm." Sắc mặt Tống Tuy không chút thay đổi, giọng điệu cũng lạnh lùng, "Còn có chuyện gì không? Không có nữa thì anh lên lầu trước."
".. Không có, anh nghỉ ngơi sớm đi."
"Ừm." Vốn định nói với Tống Hoài chuyện Lộ Ngôn Hề gặp phải Châu Tích Duyệt, nhưng Tống Tuy thấy sắc mặt Tống Hoài nhợt nhạt, mắt lại có quầng thâm, nên không nói nữa.
"Hiếm khi không bận quá thì em cũng nghỉ ngơi sớm đi, đừng thức khuya."
Nhìn Tống Tuy bước vào nhà rồi anh đứng ở đó rất lâu mới vào nhà.
Ngày hôm sau, Lộ Ngôn Hề như thường tỉnh dậy lúc 7h.
Tắm rửa qua rồi như thường lệ sang Tống Gia ăn sáng.
"Hề Hề, cháu đến vừa đúng lúc dì vừa nấu xong bữa sáng, dì đang định với chú Tống ăn." Tại lầu một Tống Gia ngoài phòng bếp đang có người ra chỉ nhìn thấy Tống Canh và Trịnh Thu Địch.
Trịnh Thu Địch vẫn nhiệt tình như thường với Lộ Ngôn Hề.
Buổi sáng thấy xe của Tống Tuy với Tống Hoài đều đỗ ở bên ngoài, Trịnh Thu Địch liền biết tối qua hai anh em đó với Lộ Ngôn Hề đều về rồi. Xe đỗ ngay cửa chưa được mang xuống gara chắc là tối qua về muộn quá nên lười lái xuống hoặc tâm trí đang ở nơi khác nên không có thời gian quan tâm.
Tống Hoài tối qua có ăn cơm ở nhà nên người về muộn không thể là Tống Hoài. Ma Tống Hoài hôm qua về thì như người mất hồn, vừa nhìn là biết có chuyện.
Tống Canh cũng không hỏi gì nhiều, Trịnh Thu Địch vẫn không nhịn được mà quan tâm hỏi. Nhưng Tống Hoài không nói thật, chỉ nói không sao, ăn cơm tối xong cũng lững thững đi về phòng, không cho Trịnh Thu Địch có thể hỏi tiếp.
Tống Hoài ở nhà Trịnh Thu Địch còn nghĩ hôm nay Lộ Ngôn Hề không sang ăn bữa sáng. Nhìn thấy Lộ Ngôn Hề, bà rất ngạc nhiên.
Quay ra bà lại nghĩ hay do Lộ Ngôn Hề không biết Tống Hoài đêm qua đã về nhà.
Lộ Ngôn Hề nhẹ nhàng chào hỏi, rồi đi vào phòng bếp ngồi xuống bàn ăn.
"Anh Tuy với A Hoài của cháu vẫn chưa dậy nữa, kệ họ đi, chúng ta ăn trước." Trịnh Thu Địch không chắc chắn rằng Lộ Ngôn Hề đã biết Tống Hoài về nhà chưa, nên có ý nói ra, để cô chuẩn bị sẵn tinh thần.
Đúng là con gái đều là nợ nần! Tống Hoài nếu như không phải là con để, bà sớm đã tống cổ ra khỏi nhà rồi! Nhìn những chuyện mà nó làm đều là những chuyện gì đâu! Khiến người mẹ như bà này cũng cảm thấy hổ thẹn với Hề Hề.
"Vâng ạ."
Thấy cô biết Tống Hoài ở nhà mà không có phản ứng gì, Trịnh Thu Địch "ý" lên một tiếng, liếc mắt nhìn Tống Canh, dùng ánh mắt hỏi rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Tống Canh nhìn bà bình tĩnh, ám thị bà ăn sáng trước đã.
"Hề Hề, mấy ngày nay ở nhà của Tống Tuy như thế nào? Có phải chán lắm không? A Tuy là người chỉ có công việc, một khi đã bận là chẳng quan tâm đ ến chuyện khác, mấy ngày nay sợ là không về phòng lần nào chứ?"
"Có về một lần ạ." Lộ Ngôn Hề mỉm cười, "Dì Trịnh, sống ở nhà anh Tuy cháu không thấy chán. Phòng sách của anh Tuy có rất nhiều sách, cháu toàn đọc sách để giết thời gian."
Mấy ngày đó cô không ra ngoài, chỉ khi đi mua đồ nấu ăn với mang cơm cho Tống Tuy, còn đâu là toàn ở phòng đọc sách.
"Quả nhiên, mấy ngày nay cháu không đi ra ngoài. Bảo cháu đưa anh Tuy ra ngoài nhiều chút đừng để nó suốt ngày chỉ biết làm việc, ai ngờ cháu với nó lại kẻ tám lạng người nửa cân. Lúc đi học thì chỉ biết đi học đã đành, bây giờ không học nữa cũng không nghỉ ngơi một chút mà cứ miệt mài như vậy làm gì?"
"Những gia đình khác thì lo lắng sợ con mình không lo học trở nên vô dụng, dì lại chẳng đau đầu vì chuyện này, bọn cháu đều rất nghe lời." Ngoài Tống Hoài ra.
Học lực với sự nghiệp của Tống Hoài không khiến bà phiền lòng, chỉ là chuyện yêu đương mà khiến bà suy nghĩ sắp đầu bạc đến nơi.
Lời nói của bà khiến Lộ Ngôn Hề bật cười: "Dì Trịnh, bọn cháu nghe lời không phải rất tốt sao? Nếu bọn cháu lúc nào cũng nghịch ngơm làm loạn khắp nơi thì dì mới đau đầu chứ."
"Cũng đúng." Ngoài miệng thì suốt ngày nói chỉ biết học với công vieccj, nhưng họ được nhu vậy Trịnh Thu Địch rất tự hào.
"A Tuy bên đó chắc thời gian này không bận nữa chứ, vậy thì về nhà ở đi. Biết rằng các cháu lớn rồi, tự biết chăm sóc nhau nhưng mà không nhìn thấy người, dì vẫn là không chịu được mà lo lắng. Các cháu ở nhà ăn no hay không mặc ấm hay không, dì cũng biết rõ trong lòng."
"Đúng rồi, hôm ấy cháu nói đến chăm sóc A Tuy, dì ngạc nhiên quá chưa kịp hỏi cháu. Hề Hề, cháu học nấu ăn từ khi nào vậy? Dì nhớ trước kia cháu không xuống bếp bao giờ mà."
"Mấy năm nay ở nước ngoài cháu đã học nấu ạ. Ở nước ngoài đều là đồ ăn phương Tây, rất khó tìm được món Trung hợp khẩu vị, nhớ mùi vị của quê nhà nên muốn tự học. Làm cũng không ngon lắm, miễn cưỡng ăn thôi ạ."
"Vậy cũng rất tốt rồi." Trịnh Thu Địch biết là cô đang khiêm tốn, Lộ Ngôn Hề là bà tận mắt nhìn cô lớn lên, cô như thế nào sao mà bà không biết rõ được.
Trong mắt Trịnh Thu Địch, Lộ Ngôn Hề với Tống Tuy là cùng một tính cách, cái gì không học thì thôi mà khi đã học thì chắc chắn sẽ rất giỏi.
"A Tuy phúc khí cũng tốt quá rồi, là người đầu tiên trong nhà được ăn đồ ăn tự tay cháu nấu."
Tống Hoài đi đến vừa hay nghe được câu nói này của Trịnh Thu Địch.
Dừng lại, đứng ở cửa phòng bếp.
Sắc mặt phờ phạc.
Anh chỉ biết Hề Hề mang cơm đến cho anh trai, nhưng không biết rằng là tự tay Hề Hề nấu. Đưa cơm với đưa cơm tự tay nấu là hai khái niệm khác nhau.
Hề Hề không chỉ học nấu ăn, tự tay nấu còn tự mình mang cơm cho anh trai.
Ba người ngồi trong phòng bếp nhìn ra người đang đứng ngoài cửa mặt trắng bạch.
Một hồi lâu, không có ai lên tiếng.
Lộ Ngôn Hề không có phản ứng gì quá mạnh, còn Tống Canh với Trịnh Thu Địch thì trong lòng đang rất phức tạp.
Một hồi lâu sau, Tống Canh lên tiếng trước: "Xuống rồi thì mau đến ăn sáng đi."
Trịnh Thu Địch nói nhỏ với cô giúp việc lấy thêm một phần ăn sáng.
Tống Hoài lặng lẽ đến bên cạnh Trịnh Thu Địch ngồi xuống, vừa hay ngồi đối diện với Lộ Ngôn Hề.
Sau khi ngồi xuống thì anh cứ nhìn vào Lộ Ngôn Hề không nói gì.
Lộ Ngôn Hề mặc dù không để ý, nhưng cứ bị anh nhìn chằm nên cô cũng không thể làm ngơ, cô đặt thìa cháo xuống, ngẩng đầu nói: "Tống Hoài, anh có chuyện gì sao?"
Tống Hoài vẫn là không nói gì.
Trịnh Thu Địch lấy chân đá anh một cái: "Hề Hề đang nói chuyện với con đó, điếc rồi sao?" người làm sai mà vẫn còn dám ngồi ở đây.
Cứ nghĩ Hề Hề không có anh là không được, bây gờ thì biết buồn rồi?
Biết sớm là có ngày như này thì lúc đầu đã không làm như vậy!
Cú đá này của Trịnh Thu Địch có thêm chút bực dọc.
Đều là những chuyện điên rồ anh làm ra, người con dâu mà bà thích sau này sẽ trở thành con dâu nhà người khác rồi! Bà sắp tức chết rồi!