Gả Cho Anh Nhà Giàu

Chương 8




Phương tiện ở sân bay quá hiện đại, Chân Bảo nhìn hoa cả mắt.

Phó Minh Thời giống như người hướng dẫn du lịch, thấp giọng giải thích cho cô. Trong sảnh chờ, đèn đuốc sáng choang, người đàn ông cao lớn cùng người nữ nhỏ nhắn sóng vai đi thong thả, một cúi đầu nói một nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng người nghe lại ngạc nhiên và có khi là gật đầu cười, nhìn xa xa, hệt như một đôi tình nhân.

Mười mấy phút sau, cuối cùng Chân Bảo đã thấy được, lần đầu tiên trong đời cô muốn ngồi lên chiếc máy bay đó. Nhìn bên ngoài, cô cảm giác máy bay hơi nhỏ, nhưng do trước kia chưa từng thấy, Chân Bảo cẩn thận giữ nguyên ý kiến, sợ nói sai sẽ mất mặt, chẳng qua lúc lên máy bay, chắc chắn bên trong chỉ có vài chỗ ngồi đếm trên đầu ngón tay, Chân Bảo hoàn toàn mơ hồ, nhỏ giọng hỏi Phó Minh Thời, “Một lần bay chỉ chở có bảy người thôi sao?”

Phó Minh Thời nín cười, nhưng trong ánh mắt nụ cười đã tràn ra, “Từng nghe nói đến máy bay tư nhân chưa?”

Chân Bảo chưa nghe qua, mà giờ nghe mặt chữ, ý cũng đã biết.

Không ngờ hoặc là trò đùa ngớ ngẩn hoặc là không muốn bị làm phiền đây mà, Chân Bảo cúi đầu đi tới dựa vào cửa sổ chỗ ngồi, làm bộ nhìn bên ngoài.

Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh cô, Chân Bảo áp sát vào cửa kính.

“Sắp cất cánh rồi, để tôi giúp cô thắt dây an toàn.” Phó Minh Thời quan tâm nói.

Nghĩ đến tình hình khi thắt dây an toàn vào buổi sáng, Chân Bảo bên tai nóng lên, vội vàng nói không cần, tự mình cúi đầu tìm.

Nhưng dây thắt máy bay không giống với trên xe, Chân Bảo lại lơ mơ.

Phó Minh Thời nhận lấy dây thắt, giúp cô cài chốt ngang qua, ghì vào trước ngực, làm Chân Bảo ngượng ngùng đến lạ thường.

Phó Minh Thời mở máy tính xách tay, kiểm tra xem hôm nay có động tĩnh gì mới không.

Chân Bảo bị hấp dẫn mà chú ý tới.

Phó Minh Thời giới thiệu weibo cho cô, còn giúp cô đăng kí một số weibo, “Biệt danhlà gì đây.”

Đột nhiên hỏi biệt danh, Chân Bảo không nghĩ ra được.

Phó Minh Thời nhìn cô, ngón tay thon dài gõ vào khung nhập tên mấy chữ: Chân cô nươngđi giày thủy tinh.

Chân Bảo dĩ nhiên biết câu chuyện cô bé lọ lem, nhìn chằm chằm biệt danh mấy giây, đột nhiên bĩu môi, chỉ vào máy tính muốn đổi lại. Cô không thích biệt danh như vậy, người khác nhìn vào sẽ nghĩ tới cô bé lọ lem, mà cô đâu phải lọ lem gì chứ.

“Cô không thích đôi giày đó à?” Phó Minh Thời tự mình điền mật khẩu vào.

Chân Bảo vẫn còn quấn quít biệt danh, nên chẳng nhận ra anh nhập mật khẩu có gì đó không đúng, đến lúc cô muốn đề nghị về giày cao gót, trên màn ảnh đã hiển thị đăng kí thành công.

“Không cần suy xét mấy câu chuyện cổ tích đâu, cô thật sự không thích biệt danh này sao?” Phó Minh Thời mở chỉnh sửa trang ra, giao cho cô quyết định, “Nếu không thích, có thể đổi.”

Chân Bảo trầm mặc, thật ra thì, Phó Minh Thời nghĩ ra biệt danh rất dễ nghe.

“Vậy dùng cái này đi, khi nào cô thi vào đại họcxong, tôi sẽ theo dõi cô nhé.” Phó Minh Thời thay Chân Bảo theo dõi anh trước. Mới vừa hoàn thành, thì có tin nhắn mới, Phó Minh Thời chỉ Chân Bảo đăng nhập trên điện thoại, còn anh đi sắp xếp công việc.

Chân Bảo xem trang bìa của Phó Minh Thời, thấy xác nhận là CEO tập đoàn Thịnh Thế, hơn nữa weibo mới nhất là bình luận của Phó Minh Thời vào năm tháng trước, bỗng thấy cái tên “Hạ Dĩnh”, còn có người gọi Phó Minh Thời là chồng, nói Hạ Dĩnh không xứng với anh, lại có người thay Hạ Dĩnh phản bác, nói Hạ Dĩnh và Phó Minh Thời là trai tài gái sắc.

Chân Bảo cúi đầu nhìn nghiêm túc, sau đó tay không biết đụng phải cái gì, trang bìa đột nhiên chuyển đến của Hạ Dĩnh, Chân Bảo sợ hết hồn, len lén nhìn Phó Minh Thời, vẻ mặt anh vẫn đang tập trung. Chân Bảo vừa khó hiểu vừa chột dạ, nhưng vẫn không nhịn được nhìn qua weibo Hạ Dĩnh, ảnh bìa là bìa tạp chí mặc đồ cổ trang, vô cùng xinh đẹp.

Chân Bảo càng xem càng nghiêm túc, dần dần quên luôn mục đích ban đầu, cái chính là do cô Hạ Dĩnh này quá xinh đẹp.

“Công dụng của trang điểm, hình đều chỉnh sửa sắc đẹp, nói thật ra thì thực tế vốn vậy.” Phó Minh Thời gửi thư điện tử xong, phát hiện Chân Bảo đang nhìn Hạ Dĩnh, hơn nữa còn nhìn bằng kiểu ánh mắt thưởng thức, chợt phát biểu cái nhìn của mình, vô cùng khách quan.

Chân Bảo nghi ngờ, “Thế nào mới gọi là chỉnh sửa sắc đẹp?”

Phó Minh Thời cười, cảm thấy cô như báu vật hiếm thấy.

Mười lăm phút nữa máy bay sẽ cất cánh, Phó Minh Thời mở ứng dụng chỉnh sửa sắc đẹp ra, sau đó rời khỏi chỗ ngồi, chọn góc độ mà chụp hình cho Chân Bảo. Tính cách Chân Bảo xem như hướng ngoại, chẳng qua đột nhiên gặp người có tiền, hoàn cảnh ở không còn quen thuộc nên mới biểu hiện vẻ cẩn trọng, bây giờ đã làmquen với Phó Minh Thời, nên thoải mái cho anh chụp, nụ cười tươi rói, y như hồi đầu cho tài xế chụp vậy.

Nhìn nụ cười vui vẻ đơn thuần của Chân Bảo trong ống kính, Phó Minh Thời ngẩn người, chụp mấy tấm liên tục.

Chụp xong, Phó Minh Thời biểu diễn màn chỉnh sửa sắc đẹp trước và sau cho Chân Bảo.

Chân Bảo tối hôm qua ngủ không ngon, hôm nay vành mắt hơi đen, chủ yếu chỉnh sửa xong sẽ thấy khác, nhưng cô lại chẳng khác biệt lắm, không khỏi nghi ngờ đánh giá của Phó Minh Thời với Hạ Dĩnh. Phó Minh Thời cũng chẳnggiải thích gì bởi nền tảng của cô đã dần tốt lên, chỉ đơn giản giải thích quan hệ giữa anh và Hạ Dĩnh, “Vòng giải trí luôn có nhữngtin tức không đúng sự thật, cô hãy nhớ rằng tôi chỉ có một vị hôn thê là cô, những thứ khác không cần tin.”

Chân Bảo gật đầu, chú ý nhìn Hạ Dĩnh.

“Người không liên quan không cần chú ý.” Phó Minh Thời giúp cô thoát ra, bổ sung nói: “Chuyên tâm chuẩn bị thi vào đại học, thi xong sẽ đưa cô đi chơi.”

Chân Bảo rụt cổ, nghỉ học đã lâu như vậy, lại một lần nữa cảm nhận được áp lực của giáo viên.

“Phó tổng, chuẩn bị cất cánh rồi ạ.”

Phó Minh Thời cất máy tính vào, rồi giúp Chân Bảo đóng điện thoại.

“Có thể hơi hoảng đấy.” Lần đầu tiên cô ngồi máy bay, Phó Minh Thời sợ cô không quen.

Chân Bảo tim đập rộn lên, khi cất cánh, cô liền tái mặt, đành nhắm mắt lại, hai tay siết chặt tay vịn. Bỗng nhiên một bàn tay đặt lên tay trái cô, Chân Bảo khiếp sợ mở mắt ra. Phó Minh Thời như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nắm tay cô, hai mắt nhìn nhau, anh giương cằm nhìn về cửa sổ, “Trên máy bay nhìn nắng chiều, cảm giác rất khác nhỉ.”

Chân Bảo không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thấy một mảng biển mây tráng lệ, đường chân trời là vân đỏ, như sóng biển mềm mại, màu sắc dần dần mờ nhạt.

Cô nhìn đến mê mẫn.

Nắng chiều xuyên qua cửa sổ, sắc đỏ chiếu lên mặt cô, đôi mắt của Phó Minh Thời từ trán cô nhìn xuống, thấy ánh mắt long lanh như nước sông cùng sống mũi thanh tú, sau đó rơi trên đôi môi hồng của cô, nhìn rất lâu, rồi thừa dịp cô phản ứng trước, từ từ buông tay ra.

Bàn tay cô truyền tới xúc giác mịn màng, nhưng lòng bàn tay lại ngưng tụ không tiêu tan.

~

Đến thành phố, Chân Bảo bắt đầu tiếp nhận dạy kèm chạy nước rút để thi đại học. Cô muốn thi khoa học tự nhiên, Phó Minh Thời cho trợ lý tìm sơ yếu lí lịch của những trường đại họcrồi chọn ra sáu giáo viên, trung bình tuổi tác khoảng bốn mươi, trực tiếp vào ở biệt thự, dạy kèm đặc biệt một mình Chân Bảo.

Sợ Chân Bảo phân tâm, khoảng thời gian này Phó Minh Thời tránh ở nhà, những lúc không ghé qua biệt thự, cách mấy ngày sẽ gọi điện một lần, ngược lại ông nội quaxem mấy lần.

Sắp đến ngày thi chính thức, tất cả giáo viên dạy kèm đều được nghỉ, Chân Bảo vừa tiễn cô Lý dạy tiếng anh của mình về, quay đầu nhìn sang phòng Phó Minh Thời, nghe nói đây là kiểu biệt thự phong cách Châu Âu, bỗng nhiên có cảm giác lầu không nhà trống.

Chân Bảo dẫn Hắc Đản lên thư phòng tầng trên, muốn làm tiếp mấy đề nghe tiếng Anh, đây là phần mà cô yếu nhất.

Hắc Đản đi dọc theo bàn đọc sách một vòng, sau đó ngoan ngoãn nằm ở dưới chân chủ nhân, đầu dán xuống đất. Nằm một hồi, lỗ tai Hắc Đản đột nhiên dựng đứng, vui vẻ chạy đến sát cửa sổ, đôi mắt đen của chú ngó xuống, nhìn chằm chằm vào chiếc xe hơi màu đen đang lái vào.

“Gâu!” Hắc Đản kêu một tiếng.

Chân Bảo vẫn không nghe.

Hắc Đảnlà chó trông nhà lanh lợi, không để ý đến chủ nhân, tự nó mở cửa phòng chạy ra ngoài, thuần thục xuống lầu. Chạy ra phòng khách biệt thự, thấy kẻ xấu đã từng khi dễ chủ nhân từ trong xe màu đen bước ra, Hắc Đản lập tức kêu ẳng ẳng lên, vừa sủa vừa lui về phía sau, có hơi sợ đối phương.

“Hắc Đản!” Quản gia Vương thấp giọng răn nó, làm sao mà thấy ai cũng kêu vậy.

Hắc Đản đành hiền lành lại.

Phó Minh Thời cởi áo khoác, lúc đi vào có hỏi vú Vương: “Chân Bảo đâu ạ?”

“Chân Bảo ở thư phòng, có thể đang học đấy.” Vú Vương cười nói, rồi tán dương sang con cái nhà mình, với giọng điệu tự hào lại muốn khoe khoang với người ta. Hiện giờ con trai bà học lớp mười một, sang năm cũng phải thi vào đại học, gần đây mỗi lần về nhà đều lấy Chân Bảo ra làm gương để đốc thúc con trai học hành.

Mắt Phó Minh Thời khẽ động đậy, ném áo khoác lên ghế salon, trực tiếp lên tầng hai. Hắc Đản muốn theo sau, đã bị vú Vương gọi lại.

Phó Minh Thời đi lên cầu thang với bước chân không nhẹ không nặng, đến tầng hai, thấy cửa phòng sách mở nửa, anh dần đi chậm lại. Tới cửa, thấy Chân Bảo ngồi ở bàn đọc sách đối diện với anh, tai mang tai nghe, tư thế ngồi nghiêm túc, tay trái ấn đề thi, tay phải cầm bút, viết ra câu trả lời.

Phó Minh Thời gõ cửa một cái.

Đúng lúc tai nghe vừa đọc xong một đề, Chân Bảo ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy người đàn ông đã gần một tháng không gặp, giờ lại đang đứng trước cửa, quần dài màu đen phối hợp áo sơ mi trắng, khuôn mặt tuấn tú khiến người ta sinh ra cảm giác xa cách. Kinh ngạc so với vui nhiều hơn, Chân Bảo lập tức tháo tai nghe ra, cười đứng lên, “Anh, sao hôm nay anh về vậy?”

Vốn không phải người quen, nay đã lâu không gặp, thật khó tránh khỏi cảm giác xa lạ.

“Không hoan nghênh à?” Phó Minh Thời đi tới, nhàn nhạt hỏi ngược lại, trong mắt lộ vẻ cười.

Nhìn ra anh nói đùa, Chân Bảo bỗng tìm về cảm giác ở cạnh anh lúc trên đường lên thành phố, không khỏi trợn mắt nhìn anh một cái.

Trên bàn sách bày mấy bài kiểm tra thi thử tiếng anh của Chân Bảo, có lúcChân Bảo thi được 150 điểm, lúc được 114 điểm.

Chân Bảo cúi đầu nhìnbàn, biết điểm số này không cao.

Kì thi sắp tới, Phó Minh Thời nghĩ không nên tạo áp lực cho cô, “Không tệ lắm, còn những môn khác thi thử được bao nhiêu?”

Hai ngày nay Chân Bảo đều thi thử, gồm ngữ văn 135 điểm, toán học 120 điểm, và vật lí 213 điểm.

Phó Minh Thời nhẩm tính, lấy điện thoại ra tra điểm số năm ngoái, thấy kết quả, Phó Minh Thời cười, thật lòng khen cô: “So với năm ngoái cao hơn vài điểm đó, coi như dựa vào chính mình, chỉ cần ở trường thi phát huy thật tốt, chắc chắc sẽ thiđậu được thôi.” Tự học mà có thể thi ra điểm số thế này, nếu như vẫn cố gắng học tập, Chân Bảo nhất định sẽ là một sinh viên giỏi.

Trong lời anh nói có hàm ý, Chân Bảo nghi ngờ nhắc lại: “Coi như dựa vào chính mình?”

Phó Minh Thời xoay người, dựa lưng vào bàn, hai tay chống xuống mặt bàn, nghiêng đầu nhìn cô, nửa khuôn mặt bị ánh mặt trời chiếu qua, ánh mắt vô cùng dịu dàng, “Chân Bảo, cô là vị hôn thê của tôi, nếu cô muốn học đại học, chẳng cần tham gia thi trường nào, tôi vẫn có thể sắp xếp cho cô vào được một trường đại học.”

Chân Bảo sớm biết Phó gia có tiền, nhưng lời này của Phó Minh Thời đã bóp chết lòng cô, khiến cô không thoải mái, cúi đầu nói: “Thi bao nhiêu là bao nhiêu, một là không thi đậu, hai là vào được đại học thì quá tốt rồi, anh đừng có mà giúp tôi làm giả.” Cô không muốn bị bạn học cười nhạo vì đi cửa sau, tuy cô không có tiền, nhưng cô muốn dựa vào thành tích thật sự để thi vào đại học.

“Được, chẳng qua trước khi thi nên thả lỏng một chút, đừng luyện đề nữa, tối nay chúng ta ra ngoài ăn.”

Chân Bảo cười gật đầu.

Chân Bảo sớm biết Phó gia có tiền, nhưng lời này của Phó Minh Thời đã bóp chết lòng cô, khiến cô không thoải mái, cúi đầu nói: “Thi bao nhiêu là bao nhiêu, một là không thi đậu, hai là vào được đại học thì quá tốt rồi, anh đừng có mà giúp tôi làm giả.” Cô không muốn bị bạn học cười nhạo vì đi cửa sau, tuy cô không có tiền, nhưng cô muốn dựa vào thành tích thật sự để thi vào đại học.

“Được, chẳng qua trước khi thi nên thả lỏng một chút, đừng luyện đề nữa, tối nay chúng ta ra ngoài ăn.”

Chân Bảo cười gật đầu.

Phó Minh Thời nhìn lối ăn mặc như học sinh cấp hai của cô, liền bước xuống nhà đổi một chiếc quần thường màu xám tro kết hợp với giày thể thao. Chân Bảo đứng phòng khách tầng một chờ anh, năm phút sau, thấy người đàn ông mặc áo sơ mi trắng bước xuống cầu thang, cảm thấy Phó Minh Thời thế này, so với cả người mặc âu phục dường như trẻ hơn mấy tuổi.

“Đi thôi.” Phó Minh Thời đôi chiếc mũ đen vào, đi tới cạnh cô.

Chân Bảo ừ một tiếng.

Phó Minh Thời đưa cô đi ăn món vịt quay đặc sắc ở thành phố, ăn xong đã là tám giờ tối, nên đưa cô đi xem phim.

Vé phim luôn được Phó Minh Thời cầm trong tay, không chịu nói cho cô, lúc xét vé, Chân Bảo cúi đầu muốn nhìn vé, chưa thấy rõ đã bị cánh tay Phó Minh Thời siết chặt kéo đi. Chân Bảo làm bộ giận dỗi không để ý tới anh, cho đến khi ngồi vào chỗ, cô mới phát hiện trước mặt đều là một người một ghế, nhưng sao bọn họ trên này là hai người nhưng ngồi chung một ghế.

“Sao ghế ngồi không giống nhau vậy?” Chân Bảo uống xong nước trái cây, nhỏ giọng hỏi người đàn ông bên cạnh.

Phó Minh Thời lấy điện thoại ra, gõ mấy chữ: Mua vé muộn, chỉ còn ghế tình nhân thôi.

Chân Bảo mặt ửng đỏ, may là trong rạp chiếu phim ánh sáng đang tối.

Ngồi ngay ngắn, Chân Bảo đưa lynước trái cây, gì cũng không nhìn, hút rấtnghiêm túc.

Mấy phút sau, màn hình bắt đầu chiếu phim, Chân Bảo ngẩng đầu, thấy trên màn ảnh lớn hiện ra một tòa lâu đài mơ mộng, sau đó là tên phim: Cô bé lọ lem.