Về biệt thự, Chân Bảo vừa xuống xe, Hắc Đản đã vui mừng chạy nhanh về phía cô
Hơn một tháng không gặp, Hắc Đản lại lớn, cổ và tay chân, phần bụng màu vàng càng thêm săn chắc, màu đen thường khiến con người cảm thấy sợ, nhưng lưng đen chân vàng thế này, nhìn rất hiền lành trung thành. Chân Bảo ngồi xổm xuống ôm chú chó, Hắc Đản nhiệt tình liếm cô, Chân Bảo né hai lần, tất nhiên không thành công.
Phó Minh Thời từ chỗ lái xe vòng qua, thấy mặt Chân Bảo bị Hắc Đản liếm, sắc mặt bỗng phức tạp.
Chú chó này, quả chỉ biết hưởng phúc.
Vô tình nhìn qua chỗ ấy của Hắc Đản, Phó Minh Thời bất giác ngẩng đầu, quyết định không so với chú chó làm gì.
“Vào trước đi.” Anh sờ đầu Hắc Đản, nói với Chân Bảo, thuận tiện ngăn cản Hắc Đản tiếp tục liếm cô.
Chân Bảo cười ừ một tiếng.
Biệt thự sang trọng, dù Chân Bảo không muốn lưu lạc sống ở đây cả đời, nhưng từ ký túc xá nữ sinh đơn giản về lại nơi biệt thự xa hoa này, Chân Bảo chẳng kìm được mà có cảm giác thả lỏng. Về lại phòng ngủ ở tầng ba quen thuộc, Chân Bảo nhoài người nằm xuống. Trên chiếc giường mềm mại, thoải mái thoáng chốc cơn ngủ ập đến.
Có người gõ cửa.
Chân Bảo vội bò dậy, chăn lót trên giường bị cô ép tạo nếp nhăn, sau đi nhanh ra mở cửa.
Phó Minh Thời đứng chỗ cửa, trong nháy mắt cửa mở, Hắc Đản, cùng mèo đen tranh nhau chen từ khe cửa đi vào.
“Buổi chiều tôi rảnh rỗi, chúng ta đưa Hắc Đản đến bệnh viện nhé? Dù sao Hắc Đản cũng phải kiểm tra sức khỏe trước, rồi hỏi thêm việc phẫu thuật cần chuẩn bị những gì.” Mắt nhìn Hắc Đản ngốc nghếch đang không hiểu chuyện gì, Phó Minh Thời bình tĩnh nói. Anh đã tìm hiểu trên mạng, chó tuyệt dục xong còn phải chăm sóc cẩn thận hơn một tuần, Chân Bảo hẳn hy vọng chính mình sẽ lo cho Hắc Đản rồi.
Chân Bảo hiểu ý anh, khổ sở nói: “Ông Phó không cho phép đâu...”
“Tư tưởng ông nội ngoan cố lắm, không cần nghe ông nữa.” Ông nội không có ở đây, Phó Minh Thời không chút khách khí.
Chân Bảo nghĩ tới hôn sự của hai người, không thể không nói, ông Phó đúng là cố chấp.
“Vậy được, anh chờ một lát, tôi đi rửa mặt.” Mới vừa bị Hắc Đản liếm, còn chưa tắm rửa.
Tầm mắt Phó Minh Thời dừng lại ở gò má mịn màn của cô vài giây, sau xuống nhà chờ.
Chân Bảo rửa mặt xong, không cần cô gọi, Hắc Đản, mèo đen đã cùng nhau theo cô xuống lầu. Hắc Đản rất biết trông nhà, người lạ tới nó đều sủa, nhưng với chú mèo đen, Hắc Đản lại không chống lại, tò mò đi quanh mèo đen mấy vòng, bị mèo đen cào mấy vết lên mũi, nhưng cuối cùng vẫn hòa thuận nhận nhau làm bạn tốt.
Lái xe tới, Phó Minh Thời đưa Hắc Đản lên xe, còn Chân Bảo ôm mèo đen về phòng ngủ, vừa sờ vừa thơm an ủi mấy phút, lòng đầy áy náy khép cửa lại. Mèo đen còn chưa quen biệt thự, Chân Bảo sợ lúc cô đi ra ngoài, mèo đen sẽ chạy mất.
“Đến A Đại sao?” Lên xe, ánh mắt Chân Bảo né tránh hỏi, Phó Minh Thời không thay quần áo, nhưng xe anh trông thật oách.
“Đổi chỗ khác đi.” Phó Minh Thời ra chỗ ngồi lái xe, một bên nhìn qua kính chiếu hậu.
Bây giờ Chân Bảo mới yên tâm, cho Hắc Đản ngồi bên cạnh, cô ôm Hắc Đản, tránh cho nó nghịch ngợm.
Phó Minh Thời chọn bệnh viện thú ý ở hướng ngược lại A Đại, xếp hàng kiểm tra sức khỏe, Hắc Đản được khám rất khỏe mạnh, bác sĩ dặn dò vài điều lưu ý, rồi đặt lịch ngày mai bảo họ đưa Hắc Đản đến làm phẫu thuật. Hóa ra tuyệt dục cho vật nuôi sẽ làm giảm nguy cơ bệnh tật nguy hiểm, còn có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng Chân Bảo vẫn cảm thấy Hắc Đản thật đáng thương, lúc về biệt thự cứ ở cạnh Hắc Đản, dường như không ra khỏi phòng.
Chiều ngày thứ hai, hai người đúng hẹn ôm Hắc Đản đi tuyệt dục, Hắc Đản trong phòng phẫu thuật hơn một giờ, hồi lâu được bác sĩ bế ra, ít đi hai cái trứng trứng...
Chân Bảo rất đau lòng, đối tốt hơn với Hắc Đản, mấy ngày kế tiếp, có thể nói như hình bóng không rời.
Phó Minh Thời chỉ ở hai ngày cùng cô, ngày thứ ba phảibay đến Quảng Châu, tậnthứ sáu mớitrở về.
Phó Minh Thời không ở đây, cũng không ảnh hưởng đến Chân Bảo, trêu đùa Hắc Đản, mèo đen, rồi chuẩn bị bài vở, mệt mỏi thì xem phim, kỳ nghỉ dài hạn rất thoải mái. Buổi trưa ngày thứ sáu nhận được điện thoại của Phó Minh Thời, nói bên kia có chuyện, phải trì hoãn một ngày, tối mai khoảng bảy giờ mới về thành phố, dặn Chân Bảo chờ anh, anh sẽ đưa cô đến trường.
Chân Bảo không ngờ anh lại vất vả như vậy, “Tự tôi đi cũng được, anh không cần vội...”
“Chờ tôi.”
Phó Minh Thời không cho cô từ chối, nói xong liền cúp.
Cuộc gọi kết thúc, Chân Bảo nhìn chằm chằm vào điện thoại, tự dưng không hiểu ý của Phó Minh Thời lắm. Cô đã trưởng thành, là sinh viên, nhưng thái độ của Phó Minh Thời đối với cô, khi là một tháng thăm mấy lần, khi thì đưa đón đến trường học, sao trông như người lớn chăm sóc con nít nhỉ?
Nhưng ngày hôm sau, Chân Bảo vẫn dọn dẹp hành lí trước, ở biệt thự chờ anh.
Sáu giờ rưỡi, dưới lầu vang lên tiếng động, Chân Bảo ra ban công, đúng lúc thấy Phó Minh Thời xuống xe. Người anh mặc âu phục, áo mũ gọn gàng, nhìn không ra vẻ mệt mỏi khi đi công tác.
Chân Bảo xốc hành lý lại, đixuống dưới lầu, đoạntới hai khúc quanh cầu thang, gặp chủ nhân biệt thự đi lên.
Chân Bảo theo thói quen cười với anh, “Ăn cơm tối chưa?”
Phó Minh Thời ngẩng đầu, nhìn gương mặt vui vẻ của cô, đôi mắt anh dần dần thâm trầm, như người nhịn cơm nhiều ngày, cuối cùng đã gặp được bữa tối của mình.