Freud Thân Yêu

Chương 13-2




Chân Ý mắng một tiếng khiến Dương Tư cứng họng trố mắt, mặt đỏ tới tận mang tai. Cô ta chưa từng nhục nhã như vậy. Nhưng Chân Ý không nhìn cô ta nữa, bước thẳng đến trước mặt Hoài Như, vẻ mặt nghiêm nghị: “Hôm anh ấy tới bệnh viện điều tra cái chết của Hứa Thiến đã trông thấy hiến tạng của cô ấy, người được hiến là em trai cô – Hoài Sinh. Anh ấy nghi ngờ cô lợi dụng thói quen sinh hoạt và tính tình của Hứa Thiến để giết chết cô ấy, nhưng không có chứng cứ. Khi đó anh ấy lại thấy giấy hiến tạng của một bệnh nhân khác tên Từ Tiếu, người được nhận tạng cũng là em cô. Anh ấy điều tra được cô đã đối chiếu tủy xương với Từ Tiếu và kết quả hoàn toàn phù hợp. Thế nhưng cô đã che giấu, không chịu cứu Từ Tiếu, cuối cùng dẫn đến bệnh tình Từ Tiếu chuyển biến xấu và qua đời. Thận cô ấy quyên cho em trai cô. Cô biết cảnh sát Lâm đã điều tra, chủ động tìm anh ấy, muốn hối lộ anh ấy để anh ấy không nói cho Hoài Sinh biết chuyện cô thấy Từ Tiếu chết mà không cứu. Hoài Sinh quá yêu Từ Tiếu nên sẽ từ chối thay thận, sẽ hận cô. Cảnh sát Lâm hoàn toàn không muốn nói ra sự thật, cũng không muốn quấy nhiễu em trai cô thay thận, anh ấy còn khuyên cô sau này đừng làm việc sai trái nữa. Người như vậy lại…”

Chân Ý há miệng, nước mắt tuôn rơi. Cô giơ quyển nhật ký với nét chữ rõ ràng kia lên, không dừng nổi cơn run rẩy, nước mắt rơi lã chã, cố dằn lại, nghẹn ngào từng chữ: “Người cảnh sát tốt như vậy nhưng lúc đầu cô nói không quen anh ấy, về sau lại thừa nhận. Người cảnh sát tốt như vậy nhưng cô cố ý tiết lộ chức danh của anh ấy khiến Hứa Mạc nổ súng. Người cảnh sát tốt như vậy nhưng cô cố ý giết anh ấy, moi tim lúc anh ấy còn sống sờ sờ!”

Phòng xử án tĩnh lặng như vùng đồng quê mênh mông, chỉ có giọng nói chứa chan nỗi bi thương của Chân Ý quanh quẩn khắp chốn mang theo từng câu từng chữ đẫm máu và nước mắt. Tiếng nức nở khẽ khàng của vợ Lâm Hàm nơi ghế dự thính thôi thúc tâm can con người.

Phía bồi thẩm đoàn có người rơi nước mắt, Hoài Như gần như nổi điên, níu lấy ghế nhân chứng mắng chửi: “Các người vu oan cho tôi! Sở Tư pháp các người vu oan tôi, hãm hại tôi! Tôi không làm vậy!”

Chân Ý không dằn nổi cảm xúc nữa, cầm xấp tài liệu trên bàn nện mạnh vào đầu Hoài Như.

Người nào người nấy khiếp sợ. Hành vi sỉ nhục trước mặt mọi người thế này chưa từng xuất hiện trước tòa.

Giọng Chân Ý run rẩy, ác liệt đến gần như khản đặc: “Đây là hồ sơ so sánh tủy của bệnh viện. Đây là biên lai chuyển tiền tới tài khoản ngân hàng Citibank. Đây là mười mấy trang nhật ký của Lâm Hàm. Đúng! Lúc viết nhật ký, Lâm Hàm đã biết trước anh ấy sẽ bị đứa súc sinh như cô moi tim, để rồi nhật ký của mình sẽ ra làm chứng!!!”

Từng trang giấy trắng xóa đạp mạnh lên đầu Hoài Như, bay múa đầy trời. Tóc cô ta rối tung, ngây người như phỗng, suy sụp ngã xuống ghế nhân chứng, biết rõ không thể xoay chuyển được nữa. Bả vai Dương Tư cũng suy sụp, không nổi giận.

Phòng xử án tĩnh mịch như đêm thâu, căn phòng chứa trăm người mà không có một tiếng động. Có người rưng rưng, có người trầm mặc.

Chánh án yên lặng hồi lâu rồi chậm rãi nói: “Luật sư khởi tố, xin hãy chú ý hành vi cử chỉ của mình.” Thậm chí câu nói ấy cũng đượm nỗi bi thương vô tận.

Tĩnh lặng. Thật ra giờ phút này sẽ không có ai trách cô.

Chân Ý mặc bộ vest màu đen, trông rất đỗi mảnh mai gầy gò, nhưng sống lưng lại thẳng tắp. Đôi má trắng ngần hướng lên, ngẩng cao đầu, mặt giàn giụa nước mắt. Cô cố gắng ổn định giọng nói, dõng dạc tuyên cáo từng câu từng chữ: “Phía khởi tố không báo trước cho luật sư bào chữa chứng cứ cuối cùng, luật sư bào chữa và đương sự có quyền thuê chuyên gia đối chiếu nét chữ giám định, có quyền chất vấn chứng cứ, có quyền xin mở phiên tòa phúc thẩm. Phía khởi tố bảo lưu quyền thẩm tra việc thuê chuyên gia đối chiếu nét chữ của đương sự… Phía khởi tố cho rằng, trong tình huống an toàn nhân thân không chịu uy hiếp, bị cáo Hoài Như đã giết chết cảnh sát Lâm, đồng thời ngụy tạo thành bị ép buộc giết người. Hành vi phạm tội rõ ràng, nhân chứng vật chứng vô cùng xác thực. Căn cứ quy định tại khoản 1 điều 2 Điều lệ hành vi phạm tội giết người, “Bị cáo có ý đồ xấu, rắp tâm giết người, kết quả giết chết người này”, phạm tội mưu sát!”

Phiên tòa nghỉ giữa giờ. Chân Ý vào phòng vệ sinh, mới mở vòi nước tay đã bắt đầu run lên. Cô cúi đầu, nước mắt rơi vào bồn rửa tay như chuỗi trân châu đứt dây. Lâm Hàm là một người cảnh sát tốt như thế. Cô hít mũi thật mạnh, vươn tay hứng nước rửa mặt. Khuôn mặt dấp dính bởi quá nhiều vệt nước mắt khi nãy đã trở nên sạch sẽ hơn khi hắt nước lạnh lên. Cô rút khăn tay lau nước trên mặt, chuẩn bị ra ngoài thì bắt gặp Dương Tư bước vào.

Dương Tư rất chán nản. Cô ta chỉ là luật sư nên không bị trách móc nặng nề như Hoài Như. Nhưng phóng viên và người dân ở ghế dự thính đều ca ngợi biểu hiện của Chân Ý, bàn luận về sự bi hùng của cảnh sát Lâm cùng với chuyện Chân Ý trúng hai phát súng cũng không chịu bị uy hiếp giết Lâm Hàm. Cũng có người chửi rủa Hoài Như nhưng không ai nhìn thấy cô ta. Cô ta hoàn toàn bị coi thường. Dương Tư cúi đầu: “Chân Ý, Hoài Như và tớ đã bàn bạc rồi, cô ấy không muốn mở phiên tòa phúc thẩm. Cô ấy biết nhật ký của Lâm Hàm là thật. Cậu nói đúng, lúc cô ấy chủ động trói Lâm Hàm, anh ta đã tỉnh lại và biết cô ấy là đồng bọn.”

Mặt Chân Ý không có cảm xúc gì, chỉ thờ ơ “ờ” một tiếng.

Dương Tư dò hỏi: “Tớ vẫn muốn thử xin giảm hình phạt cho cô ấy.”

“Ừ.”

Chân Ý không chút bận tâm khiến cô ta không biết đường đâu mà lần, hỏi tiếp: “Còn cậu?”

“Kiên trì với hình phạt chung thân.”

Dương Tư không ngờ cô cố chấp như vậy, vẻ mặt băn khoăn: “Trên tòa, cậu biểu hiện tốt nhất rồi, trở thành tiêu điểm giữa phòng xử án, cũng nhận được hết thảy mọi thứ cậu muốn rồi, còn muốn gì nữa?”

Chân Ý quay lại, ánh mắt hơi lạnh: “Không, điều tớ muốn chỉ có một, là Hoài Như bị phạt tù chung thân.”

“Chân Ý, hà tất chứ? Hoài Như làm mọi chuyện cũng chỉ vì em trai cô ấy, cô ấy cần…”

“Cô ta cần gì đều không liên quan đến tớ.” Chân Ý ngắt lời, “Cậu nói động cơ giết người của đương sự cho tớ biết thế này, liệu có sao không?”

“Cậu…” Dương Tư thấy thái độ của cô vẫn kiên quyết, càng cuống lên: “Sao cậu vô tình như thế? Tại sao không thương hại chứ?”

Chân Ý suýt nữa cười lạnh: “Dương Tư, tớ trông giống Thánh mẫu vậy sao? Cái từ thương hại này chỉ để lại cho người đáng được thương hại.”

“Chị em Hoài Như cũng rất đáng thương. Họ cũng sống rất vất vả.”

“Đáng thương hơn nữa cũng không thể trở thành cái cớ giết người!” Chân Ý không kìm được mà nói lớn tiếng, “Trên đời này có rất nhiều người sống vất vả, nhưng không phải ai cũng đi giết người. Hơn nữa, Dương Tư à, cậu tự hỏi lại lòng mình đi, thứ cậu quan tâm rốt cuộc là Hoài Như hay là danh tiếng của mình?”

Dương Tư giật thót.

“Dương Tư, cậu biết tại sao cậu thua không?” Chân Ý chậm rãi hỏi, “Cậu đã khóc vì người xa lạ chưa, cậu đã khóc vì đương sự của mình chưa?”

Dương Tư không hiểu.

“Cậu hiểu ý nghĩa thật sự của thương hại không? Nhìn thấy người vô tội chết thảm,nhìn thấy người mẹ già cả rơi lệ, cậu có đau lòng chua xót không dù cậu chẳng hề quen họ?”

Dương Tư cãi lại: “Tớ không thích khóc như cậu.”

“Không phải vậy. Con người nên kiên cường với bản thân, nhưng đối với người khác thì phải có một tấm lòng dịu dàng, một trái tim biết rơi lệ. Còn cậu, vừa hay trái ngược.” Chân Ý nói, “Từ trước đến nay, vụ án nào cậu cũng coi trọng mức độ chú ý của dư luận, cậu vốn chỉ muốn làm sao để nổi tiếng. Ví dụ như lần này, cậu hoàn toàn không nghĩ hết cách biện hộ cho Hoài Như. Hình băng dính vốn nằm trong chi tiết hiện trường mà phía khởi tố đã cho cậu từ trước, cậu lại không chú ý. Lúc tớ lấy nó làm chứng cứ, cậu thậm chí không phản bác được câu nào.”

Dương Tư cắn răng im lặng.

“Lúc ra tòa, tâm trạng cậu là gì, biểu hiện trước ống kính ư? Hà…” Chân Ý bật cười, “Biết tâm trạng của tớ là gì không? Để biện hộ cho đương sự, tớ tuyệt đối không bỏ qua bất cứ chi tiết nào, tuyệt đối không giữ lại chút hơi sức nào và lại càng không từ bỏ một tia hy vọng nào. Sau lưng tớ chỉ có đương sự thôi. Còn cậu, sau lưng cậu toàn là ánh đèn flash. Hoài Như chọn cậu làm luật sư biện hộ thì xem như cô ta đã nhìn lầm người rồi.”

Mặt Dương Tư đỏ tới mang tai, khẽ mấp máy khóe miệng: “Bây giờ tớ đang tranh thủ cho cô ấy đấy.”

“Tác dụng của luật sư là ở trên tòa án.” Giọng Chân Ý lạnh tanh, “Dương Tư, nếu hôm nay luật sư biện hộ cho Hoài Như có trình độ như Doãn Đạc, phiên tòa này Hoài Như sẽ không thua dễ dàng như thế đâu. Biểu hiện của tớ hôm nay có một nửa là thành quả của cậu.”

Sắc mặt Dương Tư tái nhợt: “Tớ chỉ đang cố gắng để được như cậu.”

“Không giống đâu, Dương Tư, chúng ta khác nhau. Cậu không bao giờ giống tớ được. Bởi vì…” Cô kéo cửa bước đi, giọng nói lạnh nhạt đầy vẻ khinh miệt, “So với tớ, cậu kém xa.”

Phiên tòa tiếp tục, người dân và giới truyền thông vẫn tụ tập đầy ghế dự thính. Không khí trật tự trang nghiêm, không một tiếng động. Khuôn mặt mọi người không hề có sự đồng tình dành cho Hoài Như. Bao nhiêu ngày qua, Hoài Như liên tục tiếp nhận phỏng vấn của giới truyền thông, khiến bọn họ xoay vòng trong giả tạo. Trước đó cô ta đáng thương biết bao, giờ này lại đáng hận biết nhường nào. Dương Tư như bị vật nhọn chĩa vào lưng, dù không quay đầu lại cũng có thể cảm nhận được làn sóng lạnh nhạt của mọi người. Chân như nhũn ra, cô ta cố gắng đứng thẳng người, giọng nói không chút hơi sức: “Đương sự Hoài Như của tôi thừa nhận tính hữu hiệu của nhật ký và những chứng cứ khác, đồng thời từ bỏ quyền thuê chuyên gia giám định nét chữ.”

Vừa dứt lời, mọi người “ồ” lên. Dương Tư cắn răng, đấu tranh lần cuối: “Sau khi cảnh sát Lâm bị trúng đạn, hai giờ sau cảnh sát mới đến, con tin còn lại không có khả năng thuyết phục Hứa Mạc đổi ý. Cảnh sát Lâm vốn bị mất máu quá nhiều, sẽ chết trong thời gian ngắn. Đương sự tôi giết một người ắt phải chết nên phía tôi xin được giảm nhẹ hình phạt.”

“Phản đối!” Chân Ý đứng bật dậy, giọng tựa cơn gió, không hề nể nang, “Hứa Mạc nổ súng và Hoài Như đâm dao, hai hành động có tính chất như nhau. Đưa ra một ví dụ đơn giản, hai tên cướp ngân hàng cùng nổ súng giết chết bảo vệ, rốt cuộc đạn của ai giết chết anh ta, điều này không quan trọng. Bởi vì hai tên cướp cùng phạm tội nên họ đều phải chịu trách nhiệm cho cái chết của anh bảo vệ! Trong vụ án này, Hoài Như là đồng phạm của Hứa Mạc nên giống như Hứa Mạc, cô ta cũng phải chịu trách nhiệm cho cái chết của cảnh sát Lâm. Thậm chí, sau khi Hứa Mạc nổ súng, vết thương trên người cảnh sát Lâm còn có thể cứu vãn, nhưng Hoài Như đã gây ra cái chết tức thì cho cảnh sát Lâm. Hành động móc tim người của cô ta quá tàn bạo, không thể dung tha. Phía khởi tố kiên quyết yêu cầu hình phạt chung thân.”

“Cô…” Dương Tư muốn phản bác, nhưng đứng trước bao ánh mắt căm thù của tất cả mọi người, cô ta không nói nổi một câu. Cuối cùng Chánh án tuyên bố tạm nghỉ, bồi thẩm đoàn vào trong bàn bạc.

Trong thời gian chờ đợi, người ở phòng xử án dần dần trở nên sốt ruột, không khí nóng lên từng độ. Ai ai cũng nghển cổ mong đợi, thấp thỏm nhìn quanh, chờ đợi phán quyết cuối cùng. Cho đến khi Chánh án và bồi thẩm đoàn trở lại phòng xử án, tiếng bàn tán xôn xao mới lập tức im bặt, ánh mắt mọi người tụ lại một điểm duy nhất. Chánh án gõ búa, không gian im ắng.

“Tất cả đứng dậy!” Giữa phòng xử án, vị trí bị cáo, những người ăn mặc khác nhau với độ tuổi và giới tính khác biệt ào ào đứng dậy.

Chánh án nghiêm trang đọc to: “Toàn bộ bồi thẩm đoàn đều bỏ phiếu thông qua, bị cáo Hoài Như bị khởi tố mưu sát cảnh sát Lâm Hàm, cách thức gây án tàn nhẫn, chứng cứ phạm tội rõ ràng, bị nghi ngờ ngụy tạo chứng cứ, không tự thú sám hối. Bồi thẩm đoàn quyết định đây là hành vi phạm tội mưu sát.”

Hoài Như ngây người như phỗng, rũ rượi ở ghế bị cáo.

“… Căn cứ theo điều 2 thuộc Điều lệ xâm phạm thân thể của thành phố K: Người bị phán quyết phạm tội mưu sát sẽ bị phạt tù chung thân…”

Trong thoáng chốc, ánh đèn flash trong phòng xử án lóe lên như dải ngân hà. Ghế dự thính dậy lên tiếng vỗ tay như sấm. Sống lưng Chân Ý thẳng tắp, cô đứng ở ghế luật sư, siết chặt nắm đấm, nước mắt tràn mi.

Chánh án tuyên bố kết thúc phiên tòa.

Chân Ý xoay người chạy về ghế dự thính, phóng viên ở khu truyền thông nhoài người trên lan can, nhao nhao đưa micro phỏng vấn. Cô không buồn quan tâm, sải bước đi tới hàng ghế cuối cùng. Ngôn Cách đã đứng dậy, ánh mắt tập trung vào cô, từ xa đến gần. Tầm mắt cô mơ hồ, nước mắt rưng rưng, bổ nhào vào lòng anh, níu lấy áo vest của anh, cuối cùng òa khóc. Đôi mắt Ngôn Cách trầm lắng hẳn, cúi đầu kề sát mặt cô, ôm thân thể run rẩy vì khóc của cô. “Không sao nữa rồi, Chân Ý, không sao nữa rồi.”

Anh biết rõ cái chết của Lâm Hàm vẫn là nỗi đau trong lòng cô, chợt nhớ lại đêm đó khi cứu cô từ tầng hầm cô đã vùi đầu không để anh trông thấy mặt, nghẹn ngào nói: “Lỗi của em, em không nên xuống xe.”

“Chân Ý, em đã làm tốt nhất rồi.” Anh áp vào tai cô, giọng rất khẽ, nhưng đầy sức mạnh, từng chữ gõ nhịp vào lòng cô. Mãi đến lúc vợ và bố mẹ Lâm Hàm bước đến, cô mới thôi khóc.

Trước lời cảm ơn của họ, Chân Ý xấu hổ không chốn dung thân, lấy một tấm danh thiếp trong túi đưa cho họ, thành khẩn nói: “Đây là đại luật sư dân sự giỏi nhất thành phố K, cháu có chơi với anh ấy nên đã nhờ anh ấy giúp hai bác kiện Hoài Như, mở phiên tòa bồi thường dân sự. Khoản tiền kếch xù trong tài khoản ngân hàng của Hoài Như đã bị đóng băng, không thể xuất hiện tình huống mất khả năng bồi thường đâu. Đại luật sư này bảo đảm các khoản tiền như tiền dưỡng lão của hai bác, tiền nuôi nấng đứa trẻ cùng với tiền đền bù tổn thất tinh thần, ít nhất cũng có thể được bồi thường mấy triệu. Mặc dù tiền không thể đổi lại tính mạng của cảnh sát Lâm, nhưng hy vọng có thể bù đắp phần nào cuộc sống vất vả sau này của mọi người.”

Vợ Lâm Hàm nhận lấy danh thiếp, rơi nước mắt gật đầu. “Trước khi cảnh sát Lâm bị giết, từng thì thào bảo tôi… ra tay…” Nước mắt Chân Ý lại tuôn rơi, “Anh ấy là một cảnh sát tốt, ghi tạc chức trách của mình, cố gắng hết sức bảo vệ dân thường. Tôi sẽ viết thư xin chính phủ trao quân hàm khen ngợi cảnh sát Lâm.”