Freud Thân Yêu

Chương 11-5




Hứa Mạc lập tức tỉnh lại, ánh mắt thù hằn như bị lừa gạt: “Cô không phải y tá! Cô lừa tôi!”

Gã xoay người nhào tới cầm lấy khẩu súng săn. Thế cục xoay chuyển hoàn toàn, Ngôn Cách ôm đầu Chân Ý, lập tức trốn ra sau tủ. “Đùng!”, cả bức tường kính vỡ vụn, mảnh vỡ nổ tung khắp nơi. Chân Ý được thân thể Ngôn Cách che chắn nên không hề bị mảnh kính văng ra làm bị thương.

Ngôn Cách vội vã mang Chân Ý ngồi xổm sau chiếc tủ. Cô không dằn nổi cơn đau mà khẽ kêu một tiếng. Vết thương lại nứt ra. Nghe thấy tiếng rên đau khổ của cô, anh không lên tiếng. Cô biết anh rất vụng về ở phương diện này, càng muốn an ủi lại càng luống cuống. Một giây sau, anh lại cúi đầu, cằm tì mạnh vào thái dương cô. Thế mà Chân Ý lại cảm thấy tủi thân không sao tả xiết. Cô được anh ôm ghì trong lòng bằng tư thế bảo vệ tuyệt đối. Bên tai là nhịp tim mạnh mẽ thậm chí có chút hỗn loạn của anh. Anh chưa từng căng thẳng sợ hãi, trừ phi là vì cô.

Căn phòng không bật đèn, chỉ có chùm ánh sáng mờ ảo Ngôn Cách dùng để điều trị cho Hứa Mạc khi nãy. Họ nấp sau tủ, bức tường hắt lên bóng mấy thứ chai lọ không rõ. Ngôn Cách ngồi quỳ, ló đầu ra nhìn, Chân Ý cũng không kìm nổi mà thò đầu ra theo, anh ấn cô trở lại, giọng cực khẽ: “Đừng sợ.”

“An Dao đâu?” Chân Ý lo lắng.

“Cô ấy ra ngoài rồi. Hứa Mạc không làm hại cô ấy đâu.” Nói xong, anh vội vàng bịt miệng cô.

Tiếng súng liên hồi đã dừng lại, bốn bề tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước chân vang vọng từ xa đến gần. Hứa Mạc chậm rãi đi tới, đứng ở cửa kính bị bắn vỡ tung, phán đoán phương hướng của Chân Ý.

Trong bóng tối, Ngôn Cách chau mày, anh muốn thử trấn an Hứa Mạc, anh nắm chắc nhưng lên tiếng sẽ để lộ vị trí. Nếu chỉ có mình anh, anh nhất quyết không hề chùn bước. Nhưng Chân Ý ở đây, vì thế anh tuyệt đối sẽ không mạo hiểm. Anh liếc nhìn xung quanh, chiếc tủ được đặt theo hình bán vòng cung, vừa khéo bao quanh phòng kính. Hai đầu của tủ treo rèm, cách lối vào tầm mười mấy mét, anh có thể chạy ra trong vòng mấy giây.

Ngôn Cách ôm Chân Ý, khom người chậm rãi đi sâu vào trong phòng, mới đi được hai bước, tiếng súng đã rền vang! Chiếc tủ sắt rung chuyển dữ dội, dụng cụ thủy tinh đặt trên đó bắn tung tóe, chất lỏng tuôn xối xả. Chân Ý cuộn mình trong lòng Ngôn Cách, vừa rồi Ngôn Cách không phát ra bất cứ âm thanh nào, nhưng ở phương diện nào đó, cảm giác của Hứa Mạc hình như nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều. Chân Ý nhớ lại những bệnh nhân tâm thần ở bệnh viện.

Ngôn Cách hạ thấp trọng tâm, tiếp tục từ từ tiến bước, một loạt tiếng súng đuổi theo, bắn vào tủ sắt, đinh tai nhức óc như sấm đánh. Chân Ý bị chấn động đến độ váng đầu hoa mắt, nhưng lại giơ tay lên che tai cho Ngôn Cách.

Anh hơi sửng sốt. Cô đã đại khái đoán được ý nghĩ của anh, đi sâu vào trong trước để Hứa Mạc nổ súng dọc theo hàng tủ theo thói quen, chờ gã đổi băng đạn thì sẽ quay người chạy ra. Nhưng con đường hơn mười mét chỉ có một tấm rèm, anh che chở cô lao ra như thế rất nguy hiểm. Cô gắng gượng vùng vẫy thoát khỏi anh, ngồi bệt xuống đất, ra hiệu không lên tiếng, nháy mắt tỏ ý mình có cách.

Căn phòng yên ắng trở lại, tiếng súng cũng im bặt. Hứa Mạc nhắm theo phương hướng cuối cùng cảm nhận được, chầm chậm bước tới. Giữa hai chiếc tủ có khoảng cách nửa mét. Hai người kề sát tủ, trong bóng tối, cái bóng cầm súng của gã dần dần tiến đến. Trong lúc gã chuyển hướng, Ngôn Cách nắm lấy nòng súng săn, kéo mạnh xuống. Hứa Mạc giật mình, lập tức nhấn cò nhưng họng súng bị chúi xuống đất, đạn nổ ầm ầm, phản lực dữ dội làm đau xương bả vai và cánh tay gã. Tay gã tê dại, buông lỏng cò súng. Chân Ý gắng gượng đứng dậy, định nhấc chân nhưng Ngôn Cách đã nhanh hơn cô một bước, gạt mạnh chân, đạp cong nòng súng.

Thấy Hứa Mạc đã hoàn hồn, chạm vào cò súng lần nữa, Ngôn Cách vội vã buông gã ra, ôm Chân Ý nằm dưới đất, lập tức chạy ra ngoài!

Trong khoảnh khắc, Hứa Mạc bóp cò, viên đạn gia tốc tăng nhiệt trong nòng súng bị bẻ cong, tiếng nổ “đùng” vang lên!

Ra khỏi căn phòng, Hứa Mạc không đuổi theo nữa. Chân Ý khẩn trương cao độ, bảo Ngôn Cách đặt cô xuống cùng chạy nhưng anh không chịu, bế cô chạy suốt hành lang ngoắt ngoéo, tiến lên mặt đất. Đêm đã khuya, trăng còn tròn hơn ngày rằm, gió đêm gào thét, có phần thê lương. Anh đặt cô xuống, Chân Ý: “Báo cảnh sát ngay đi.”

“Lúc tìm thấy căn phòng dưới lòng đất, anh đã gọi cho họ rồi.” Giọng Ngôn Cách rất khẽ.

Chân Ý sửng sốt: “Anh đã báo cảnh sát rồi, sao còn tự mình chạy xuống?”

“Họ cần một khoảng thời gian để tới đây, anh không đợi được. Hơn nữa anh không tin tưởng họ.” Anh thẳng thắn, lúc nói tới đây, mặt anh hơi lạnh, “Nhiều người xuống bắt anh ta như vậy, kích động anh ta thì phải làm sao đây?”

Đáy lòng Chân Ý ấm áp, vừa định nói “Ngôn Cách, anh tốt với em quá” thì anh lại nhíu mày, nhìn chằm chằm vào lồng ngực cô, hoảng hốt hỏi: “Em bị trúng đạn ư?”

Chân Ý vừa cúi đầu nhìn đã giật thót, ngực cô thấm đẫm vết máu mới, sờ thử: “Em không đau mà!” Cô ngờ vực ngẩng đầu lên, kinh hoảng nói: “Anh trúng đạn rồi!”

Cô nhào tới, cởi áo anh ra xem. Ngực anh đầy máu, xương bả vai be bét máu, viên đạn màu vàng đậm khảm sâu vào thịt. Vậy mà anh còn ôm cô chạy lâu như thế.

Cô đau đến mức kinh hãi: “Anh không thấy đau sao, anh…”

Anh không nhúc nhích, vẻ mặt bình yên, không hề đau đớn dù chỉ một thoáng, nhẹ tênh như chỉ bị người ta cào một chút: “Bình thường, anh không cảm thấy gì.”

Cô kéo vai anh lại mà không được, tức giận muốn vòng qua sau anh nhưng anh lập tức ôm cô về bằng một tay. Cô cắn răng, nước mắt rưng rưng, níu lấy cánh tay anh kiên quyết vòng ra sau nhìn. Còn anh thì ngăn cô lại, ôm lấy cô, kiên quyết không cho nhìn. Hai người không nói tiếng nào, giằng co. Cô vùng vẫy vừa nắm vừa kéo, anh bình tĩnh khống chế.

Lần này anh không nhường cô, nên cuối cùng, cô sụp đổ trước, nước mắt dâng tràn trong yên lặng, cô òa khóc. Thật ra cô vừa liếc mắt đã thấy lưng anh đầm đìa máu. Mảnh kính, vụn gỗ, miếng sắt, mảnh nòng súng… tất cả đều găm lên người anh, hệt như con nhím.

Nhớ lại anh ôm cô suốt chặng đường, lo lắng vết thương ở chân cô không thể đi, những mảnh vỡ ấy dường như hoàn toàn ghim vào trái tim cô, đau đến mức rỉ máu, đau đến mức không thể hít thở. Cô vùi đầu vào lòng anh, khóc run cả người. Anh cúi đầu, nhẹ nhàng kề sát đầu cô, vỗ về tấm lưng ẩm ướt mồ hôi vì khóc của cô, dỗ dành: “Đâu có chết được, việc này có gì đáng khóc đâu.”

Cô khóc dữ dội hơn. Ngôn Cách than thở đầy bất lực, giọng nói dịu dàng: “Chân Ý của chúng ta làm gì cũng hết mình, dốc sức trăm phần trăm, khóc nhè cũng vậy. Khóc rồi thì nói gì cũng không nghe, nước mắt chảy ra giống như vắt miếng bọt biển vậy.”

“Có đâu.” Cô nghẹn ngào phản bác, nhờ câu nói của anh mà cô không khóc nổi nữa.

Cảnh sát và xe cứu thương nhanh chóng lao đến. An Dao, Hoài Như và đứa trẻ đều được cứu. Chân Ý tìm bác sĩ kiểm tra cho Ngôn Cách, nhưng lại thấy Ngôn Cách ngẩn ngơ nhìn lối ra.

“Sao vậy?”

“Hứa Mạc.” Sắc mặt Ngôn Cách trắng nhợt, “Anh ta vẫn chưa ra.”

Chờ thêm lát nữa, Hứa Mạc đã ra ngoài, nhưng nằm trên cáng, che vải trắng…

“Có phải nòng súng nổ tung đã tổn thương bộ phận quan trọng của anh ta không?” Chân Ý khẽ nói, hơi khó chịu. Nhớ lại hình ảnh Hứa Mạc cúi đầu rơi nước mắt cùng nỗi cảm thán “Tim tôi đau lắm, sao mọi người không tin tôi”.

Ngôn Cách đi tới, vén tấm vải trắng lên. Hứa Mạc sau khi chết trông vô cùng nhợt nhạt yếu ớt, khuôn mặt tuấn tú không hề giống kẻ điên. Người gã ướt đẫm, một lưỡi dao cắm vào lồng ngực.

Ngôn Cách đắp tấm vải trắng lại, lùi mấy bước, nhìn Hứa Mạc được khiêng đi. Gió đêm lớn dần, thổi thốc mái tóc trên trán anh bay múa phấp phới, để lộ vầng trán trắng nõn đầy đặn. Một lúc lâu sau, anh quay lại liếc nhìn, khoảng cách rất xa nhưng vẫn thấy rõ. Trên xe anh không còn ai nữa.

Viên đạn xuyên thủng bắp chân của Chân Ý, may mà không bị thương tới xương. Sau khi cầm máu bôi thuốc, cô phớt lờ sự ngăn cản của y tá, cũng không quan tâm đi một bước như giẫm trên mũi dao mà chống nạng đi thăm Ngôn Cách. Phòng mổ sáng đèn, có mấy người đàn ông và phụ nữ độ tuổi trung niên ngồi trên ghế, khẽ nói chuyện với nhau. Ai ai cũng đều kín kẽ cao quý, phong thái hơn người, là người nhà họ Ngôn. Bà Ngôn đứng dậy đi tới chỗ Chân Ý. Cô căng thẳng, khẽ mỉm cười: “Cháu chào cô.”

Cô vừa định tự giới thiệu, đối phương đã gật đầu: “Chào cô.” Trông ôn hòa, nhưng không dễ gần gũi: “Cô Chân Ý, có thể nhờ cô chút việc không?”

“Xin cô cứ nói ạ.”

“Đừng tiếp cận và làm tổn thương con trai tôi nữa.” Lời nói nhẹ nhàng của bà hệt như một bạt tai.

Mặt Chân Ý ửng đỏ: “Chuyện lần này không phải do cháu cố ý…”

“Chỉ lần này thôi ư? Cô Chân Ý, cô là cô gái xuất sắc, tôi tin cô yêu Ngôn Cách. Nếu không nhờ cô, nhà chúng tôi sẽ có hai Ngôn Hủ, vì có cô nên Ngôn Cách mới được như bây giờ. Điều này tôi phải cảm ơn cô.”

Ngực Chân Ý phập phồng trĩu nặng, biết tiếp theo sẽ là một câu tuy nhiên.

“Cô sôi nổi, rực rỡ, nhưng phong cách nhiệt tình bùng cháy như vậy không hợp với Ngôn Cách. Để tiếp cận cô, gần gũi cô, nó đã khiêu chiến với giới hạn hết lần này tới lần khác. Nó sống khổ sở lắm.”

Hơi thở của Chân Ý hơi tắc nghẽn, sau phút khó nhọc, cô lắc đầu: “Thưa cô, có lẽ cô không tin, nhưng lúc ở bên Ngôn Cách, cháu có thể cảm nhận được tâm trạng của anh ấy. Dù anh ấy không nói gì, không làm gì, không nhìn cháu, nhưng cháu vẫn cảm giác được anh ấy đang vui vẻ. Bởi vậy cháu mới không buông tay. Nếu anh ấy cảm thấy thứ cháu mang đến là buồn thương, đau khổ, xin cô hãy bảo anh ấy tự nói với cháu, cháu sẽ lập tức rời đi, tuyệt đối không quay đầu lại.”

Cô khom lưng cúi chào rồi ngẩng đầu lên, không tự ti cũng chẳng kiêu ngạo.

Vẻ mặt của bà Ngôn thật khó lường. Cửa phòng mổ mở ra, Chân Ý lập tức bước tới. Trên giường bệnh, sắc mặt Ngôn Cách trắng như tờ giấy, hàng mày rậm nhíu chặt, mặt đẫm mồ hôi, như vừa trải qua một trận cực hình. Trái tim đau đến tê dại, cô hỏi: “Không dùng thuốc gây mê à?”

Bà Ngôn cũng khẽ chất vấn: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Bác sĩ vội nói: “Gần đầu quá, anh ấy không chịu dùng thuốc gây mê.”

Nhìn sắc mặt còn trắng hơn ga giường, ướt đẫm như vừa vớt ra từ bể nước của anh, Chân Ý đau đến mức tim gan đều co thắt. Như thể cảm nhận được ánh mắt của cô, anh chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt đen láy trong suốt, không một cảm xúc dư thừa. Dường như anh đã mệt đến cùng cực, đôi mắt hơi trống rỗng. Chăm chú nhìn cô vài giây, anh chậm rãi nhắm mắt lại, đôi môi khô khốc nhợt nhạt khẽ động đậy, nói: “May quá, không tổn thương đến xương.” Hóa ra là nói đến vết thương của cô.

Chân Ý lặng thinh, đôi mắt ngân ngấn nước. Hình như nhớ ra điều gì, anh lại mở mắt, yếu ớt nhìn cô, vươn bàn tay không chút sức lực và lạnh băng ra, lần mò cầm lấy tay cô. Cuối cùng anh cũng an tâm, nặng nề khép mi lại.

Bà Ngôn đứng tại chỗ, chợt nhớ lại chuyện của mười hai năm trước. Hôm ấy, cô gia sư của Ngôn Cách dẫn anh ra ngoài đi dạo. Sau khi trở về, Ngôn Cách bỗng nói không muốn học tập ở nhà nữa, muốn đến lớp học. Anh chỉ vào huy hiệu trung học Thâm Thành gắn trên chiếc túi quai chéo của cô giáo, nói hai chữ: “Trường này.”

Bà rất kinh ngạc, muốn hỏi rõ nhưng Ngôn Cách không giải thích, xoay người đi luôn. Bà cũng đi theo, đang lúc chạng vạng, trên núi đổ mưa. Nước mưa chảy xối xả theo mái hiên cổ xưa, vỗ lộp bộp trên tàu lá chuối trong vườn. Ngôn Hủ ngồi trên bậc cầu thang trước căn lầu, nhìn từng đường mưa chia cắt bầu trời. Ngôn Cách ngồi cạnh anh, cũng nhìn bầu trời và đường mưa, hai bóng lưng gầy gò non trẻ giống nhau như đúc. Hai cậu thiếu niên không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn bầu trời mưa lóng lánh suốt một tiếng ròng rã.

Lúc tạnh mưa, Ngôn Cách nói: “Ngôn Hủ, anh gặp được một cô bé, cô ấy từ trên trời rơi xuống, như một vầng thái dương rực rỡ.”