- Tại sao lúc đó máy đo nhịp tim lại cho biết Lưu Ly đã ngừng thở? Thiên Dã nhìn mấy vị bác sĩ già khó hiểu.- Không lẽ máy hư?
- Không thể đâu, lúc đó em đã bắt mạch trên tay Lưu Ly, quả thật mạch đập của cô ấy đã biến mất. Hổ Phách khẽ nhíu mày nhìn lại bệnh án của Lưu Ly.
- Chúng tôi lại cho rằng đó là một tác dụng phụ của thuốc, vì thuốc này chưa từng được đem thử nghiệm nên chúng ta chưa thể biết được hết tác dụng cũng như những tác dụng phụ của nó. Có thể nó khiến bệnh nhân rơi vào trạng thái chết giả trước khi người đó tỉnh lại. Nhưng điều đáng mừng nhất là khối máu bầm trong não cô bé gần như hoàn toàn biến mất rồi. Vị bác sĩ già khẳng định.
Hổ Phách cầm lấy tấm phim siêu âm của Lưu Ly lên xem và mỉm cười nhẹ nhõm. Thứ thuốc cậu ngày đêm nghiên cứu đã thành công, nó đã thật sự cứu được Lưu Ly rồi.
- Sức khỏe cô bé khi nào thì bình phục hoàn toàn?
- Có lẽ cô bé sẽ sớm khỏe thôi, đôi mắt cô bé chúng tôi đảm bảo có thể chữa khỏi, duy có việc lấy lại trí nhớ thì chúng tôi không chắc. Bây giờ chỉ còn cách là mọi người gần gũi cô bé, kể lại cho nó nghe những kí ức khó quên trước kia, có thể như vậy sẽ từ từ giúp cô bé nhớ lại được.
Hổ Phách đi vào phòng bệnh của Lưu Ly, cô bé đang ngồi nói chuyện với Linh Lan và Hoa Thiên, bên ngoài ánh nắng sớm vàng nhẹ đậu trên cửa sổ khiến căn phòng sáng rực hơn. Cậu ngắm nhìn cô bé thật trìu mến, khuôn mặt búp bê xinh xắn, đôi môi nhỏ phớt hồng, đôi mắt trong veo mờ ảo trước tất cả mọi thứ. Cậu đi đến, chậm chậm đưa tay lên vuốt nhẹ khuôn mặt bé nhỏ của cô.
Lưu Ly giật mình khi có người chạm vào cô, nhưng rồi bàn tay ấm áp đem lại cho cô cảm giác quen thuộc, cô bé ngoan ngoãn ngồi im, ngước khuôn mặt bé bỏng nhìn lên người trước mặt.
- Lưu Ly, suốt thời gian em nằm ngủ say sưa như vậy, em có mơ thấy giấc mơ nào đẹp không? Hoa Thiên xoa đầu cô vui vẻ.
Lưu Ly nghiêng đầu nhớ lại.- Em có một giấc mơ rất lạ, em ngồi bên một bờ sông phủ hoa trắng muốt rất lâu, nhưng không có ai ở đó cả, đang lúc không biết phải làm sao thì em lại nhìn thấy một chiếc cầu rất đẹp vắt sang bên kia sông, có hai người đang đứng bên đó vẫy tay với em, bóng dáng của họ rất quen, nhưng khi em đi qua cầu thì nghe có tiếng súng nổ, em giật mình ngã xuống và tỉnh dậy.
- Đó là tất cả những gì em mơ thấy trong khi ngủ say sao? Linh Lan hỏi nhỏ.
- Đó là tất cả.
Hổ Phách thấy nghẹn lòng, cậu đưa tay dịu dàng ôm cô vào lòng, vuốt nhẹ lên mái tóc mát lạnh như làn gió của cô. Lưu Ly hơi lúng túng, từ lúc cô tỉnh lại đã có rất nhiều người ôm cô, nhưng người này… có gì đó rất khác. Cô cất giọng lí nhí.
- Anh… là… ai vậy?
Qua nhân ảnh mờ nhạt như sương khói, cô chỉ đoán anh còn rất trẻ, nhưng cũng không biết anh có quan hệ như thế nào với cô, anh cũng chưa từng nói với cô một lời nào.
Hổ Phách thấy Lưu Ly có vẻ bối rối trong lòng mình, cậu chỉ mỉm cười dịu dàng cúi xuống hôn lên trán cô. Lưu Ly có hơi bất ngờ, nhưng vẫn không có phản ứng lại, phần vì cô không biết phải phản ứng thế nào, phần vì cô hơi mệt, dường như cơ thể cô sau khi tỉnh lại đã trở nên rất yếu ớt.
Hổ Phách cũng biết cô cảm thấy khó chịu nên yêu cầu tất cả mọi người ra ngoài để cô nghỉ ngơi. Ngồi bên cạnh lắng nghe nhịp thở nhè nhẹ của Lưu Ly, cậu khẽ chạm lên đôi môi bé nhỏ phớt hồng của cô rồi lại tự mỉm cười với chính mình. Lưu Ly của cậu đã quay trở lại thật rồi.
Một tháng trôi qua, sức khỏe của Lưu Ly đã tốt hơn rất nhiều. Đôi mắt của cô nhờ có sự điều trị tận tình của các bác sĩ cũng đã dần hồi phục. Trong thời gian này Hổ Phách phải sang Anh để nghiên cứu thêm về loại thuốc cậu đã sử dụng cho Lưu Ly, các vị giáo sư, tiến sĩ ở trường cậu theo học đã tỏ ra chú ý đến loại thuốc mà cậu điều chế, đã có ý kiến cho phép đem vào sử dụng trong việc điều trị cho những bệnh nhân giống như Lưu Ly.
- Chúc mừng cậu, Hổ Phách! Cuối cùng thì công trình nghiên cứu của cậu đã có cơ hội ứng dụng rồi.
Laura đứng tựa lưng vào cửa mỉm cười. Thân hình nóng bỏng trở nên quyến rũ trong ánh nắng vàng nhạt buổi sáng. Hổ Phách cũng mỉm cười và đặt một tập tài liệu xuống bàn. Công trình nghiên cứu của cậu được đề cử là nhờ vào sự giúp đỡ rất lớn của ngài viện trưởng- ba của cô bạn thân Laura này.
- Tớ nợ cậu rất nhiều, Laura! Hổ Phách nhìn cô bạn tóc vàng với vẻ biết ơn.
- Bạn bè sao lại nói thế? Nàng công chúa nhỏ bé của cậu đã khỏe rồi chứ?
- Cô ấy ổn rồi.
- Hôm nay cậu về nước sao?
- Ờ… Hổ Phách mỉm cười gật đầu.
Đã một tháng trôi qua, Dương Vỹ mới cho cậu biết Lưu Ly đã khỏe hoàn toàn rồi, đôi mắt cô bé đã nhìn thấy rõ mọi thứ, có lẽ vài ngày nữa cô sẽ được xuất viện. Cậu muốn về để đón Lưu Ly về nhà. Từ sáng đến giờ Hổ Phách vừa dọn dẹp vừa vui vẻ huýt sáo, cậu không biết bộ dạng của mình kì quặc đến mức ngay cả cô bạn thân cũng tưởng đầu cậu có vấn đề.
- Nếu có dịp, tớ nhất định sẽ đến nhà cậu chơi!
Laura mỉm cười rồi quay đi, mái tóc vàng có vài cộng xõa qua vai, bay nhẹ theo làn gió. Hổ Phách vẫn đứng nhìn theo, khẽ mỉm cười.
Chuyến bay cuối cùng cũng đưa cậu về đến nơi. Hổ Phách vội vẫy một chiếc taxi đi thẳng đến bệnh viện. Hôm nay mọi người ập trung ở đó rất đông. Hành lang phòng bệnh của Lưu Ly khá ồn ào. Hổ Phách bước những bước vội vã, cậu cảm thấy dường như có gì đó không ổn.
- Anh hai, ở đây có chuyện gì xảy ra vậy?
Hổ Phách rẽ đám đông đi vào, Dương Vỹ đang nói chuyện với đám thuộc hạ, anh có vẻ rất tức giận. Ở bên cạnh, Thiên Dã và Thành Phong cũng đang đỏ mặt tía tai, cậu không biết ai cả gan chọc giận họ. Nhưng dẫn cả thuộc hạ vào bệnh viện thì sự việc có lẽ khá nghiêm trọng.
- Em về rồi à? Dương Vỹ quay sang, vẫn chưa hết tức giận, nhưng khuôn mặt anh có chút gì lo lắng, anh nhìn Hổ Phách khẽ nhíu mày thông báo.- Con bé Lưu Ly biến mất rồi.
- Anh nói sao? Chiếc ba lô rơi xuống đất, Hổ Phách vội lao đến có vẻ kích động.- Anh nói Lưu Ly làm sao cơ?
- Sáng nay khi y tá đến tiêm thuốc thì đã thấy phòng trống trơn. Con bé đã biến mất.
- Biến mất là thế nào??? Tại sao các người không chịu trông chừng cô bé? Cô bé còn chưa khỏe hẳn có thể đi đâu được chứ???
Hổ Phách gào lên, mọi người đều nhìn cậu ái ngại. Rồi một người đàn ông dường như là bảo vệ ở bệnh viện nhìn cậu giải thích.
- Sau khi phát hiện cô bé mất tích, chúng tôi đã cho người đi tìm kiếm khắp nơi, có vài người cho biết họ nhìn thấy cô bé đi cùng một người thanh niên lạ mặt.
***
Ở vườn hoa trong bệnh viện.
- Anh à! Có chắc ở đây ba và các anh của em không tìm ra không?
Lưu Ly đứng trên chiếc xích đu cố vươn người cho nó đong đưa thật mạnh, bên cạnh là gã thanh niên tuổi gần ba mươi, khuôn mặt vuông, cằm chẻ, nụ cười thân thiện giả tạo. Thực ra gã đã nhắm đến Lưu Ly từ lâu lắm rồi. Quan sát những người đi đến thăm cô bé hàng ngày, gã nhận thấy Lưu Ly là một vị tiểu thư con nhà giàu có. Nếu có thể bắt cóc cô bé và đòi một món tiền chuộc lớn thì sẽ hời hơn nhiều so với việc đi lừa gạt hàng ngày của gã. Mà gã cũng không thể ngời là bắt cóc Lưu Ly lại dễ dàng như vậy.
Thực ra chính Lưu Ly đã tình nguyện đi theo gã.
Suốt hơn một tháng tỉnh dậy vì mắt cô không thể nhìn rõ nên cô phải ở suốt trong phòng, nếu không nghe nhạc thì cũng chỉ ngồi nghe mọi người nói chuyện, không ai cho cô đi đâu nửa bước, thậm chí ăn uống cũng có người đưa đến tận tay đút cho cô ăn. Lưu Ly không thích cuộc sống nhàm chán như thế, mấy lần định trốn đi chơi đều thất bại. Dương Vỹ ngày nào cũng cho người đến với cô từ sáng sớm. Mà người đó không phải là Linh Lan, Hoa Thiên, hay Thiên Dã thì cũng là ba cô thay phiên nhau ở đó canh chừng cô.
Lưu Ly cảm thấy mệt mỏi với họ. Mà cái cách họ quan tâm cô cũng khiến cô thấy phiền, cô có cảm giác chỉ một cơn gió ùa qua họ cũng sợ nó làm tổn thương cô. Chẳng hạn như mới hôm kia. Cô đang ăn bò viên chiên Anh Thảo mua đến thì bị Linh Lan giành mất, lí do là chị ấy sợ thức ăn cay quá sẽ ảnh hưởng không tốt cho sức khỏe của cô. Rồi hôm qua cô uống sữa bị sặc, ba cô lập tức làm loạn lên vội vã lao đi gọi y tá và bác sĩ đến, kết quả là cô bị họ đè ra khám tổng quát từ trong ra ngoài suốt cả buổi sáng. Cô thở dài, nếu cứ như thế vài ngày nữa cô sẽ chết vì buồn chán.
Thật may là sáng nay có một anh chàng tốt bụng rủ cô trốn ra ngoài chơi. Đương nhiên là cô đồng ý liền, cô cảm thấy trên đời này người tốt như anh ta rất hiếm.
Gã bắt cóc nhìn Lưu Ly chăm chăm, cô bé đang vô tư đong đưa trên xích đu, bộ váy trắng tung bay chạm vào nắng sớm, gã nuốt nước miếng, cô bé này đẹp như một thiên thần, dù cho không đòi được tiền chuộc thì đem đi bán cho bọn buôn người gã cũng sẽ kiếm được một món tiền khổng lồ.
- Hết giờ chơi rồi, cô bé! Gã cất tiếng, trưng ra nụ cười hiền lành giả tạo.
- Sao??? Lưu Ly quay lại với vẻ thất vọng.- Em chỉ mới ra đây có một tiếng thôi mà, em muốn ở lại đây một chút, em không muốn về phòng!
- Anh đâu có nói là em phải về phòng, gã mỉm cười.- Anh sẽ đưa em đến một nơi rất thú vị!
- Thú vị hơn ở đây? Lưu Ly nhảy tót khỏi chiếc xích đu xuống đất, đôi mắt trong veo nhìn người trước mặt long lanh.- Vậy chúng ta đi liền đi! Ở đây một lúc không chừng Dương Vỹ sẽ tìm bắt em về phòng nữa.
- Được rồi!
Tên này nhìn Lưu Ly với vẻ say sưa, gã chưa từng nhìn thấy một cô gái nào xinh đẹp như Lưu Ly, ánh mắt gian ác của gã nheo lại, gã nghĩ rằng nếu cứ để cô thế này mà giao lại cho người nhà cô thì thật uổng phí, gã nghĩ đến một căn phòng tối tăm sẽ nhốt Lưu Ly, và gã sẽ thưởng thức cô trước khi đem đi đòi tiền chuộc.
- Cô bé! Gã thanh niên lấy ra chiếc khăn ướt tầm thuốc mê cẩn thận đưa lên mặt Lưu Ly.- Trên mặt em có dính bụi kìa, để anh lau cho em!
Lưu Ly ngây ngốc ngước lên, cô đâu biết “người tốt” này đang định chụp thuốc mê cô và đem cô đi để đòi tiền chuộc.
Tên này có vẻ rất hài lòng vì mọi chuyện diễn ra suôn sẽ. Chợt cánh tay của gã bị giữ chặt, gã giật mình quay sang, bên cạnh gã là một chàng trai thanh tú, đôi mắt đen thẳm tuyệt đẹp đang nhìn gã đằng đằng sát khí. Gã lo lắng vội gỡ tay cậu ra.
- Làm gì đó, thằng nhóc?
Lưu Ly cũng nhìn người con trai trước mặt với vẻ khó hiểu. Và cô chợt thấy có gì đó thoáng qua trong đầu mình, cô chớp mắt, người con trai này nếu nhìn nghiêng thì giống Dương Vỹ y hệt.
- Tao bảo mày bỏ tay tao ra!!! Nghe không thằng nhãi? Tên bắt cóc kia cảm thấy có gì đó bất an, gã vội gỡ tay mình ra.
Một cú đấm được giáng thẳng vào mặt gã khiến mặt gã biến dạng, máu miệng nhòe ra. Lưu Ly nhìn thấy vậy thì giật mình. Tên bắt cóc vội gào lên kêu cứu.
Hổ Phách nổi điên bẻ gãy luôn cánh tay cầm tờ khăn ướt tẩm thuốc mê của gã. Lưu Ly của cậu mới tỉnh dậy sau hơn bốn năm ngủ say. Cơ thể cô bé nhạy cảm với tất cả loại thuốc, các bác sĩ cũng phải hết sức cẩn thận để không làm ảnh hưởng đến sức khỏe của cô bé, vậy mà tên bắt cóc khốn kiếp này lại định hạ thuốc mê với cô, nó chán sống thật rồi.
- Dừng lại… dừng lại mau!!!
Lưu Ly thấy “người tốt” giúp mình bị đánh đập dã man thì vội lao vào đẩy người con trai kia ra, nhưng sức lực cô quá yếu. Khuôn mặt của “ngươi tốt” đã bị đánh cho biến dạng, còn người con trai kia vẫn thẳng chân đạp túi bụi vào anh ta. Lưu Ly nghiến răng, cô chưa bao giờ thấy một hành động bạo lực dã man như thế.
- Dừng… lại… ngay.
Lưu Ly lao đến ngoạm một phát thật mạnh vào tay Hổ Phách. Sau bốn năm ngủ vùi bộ răng của cô đã được mài sắc hơn rất nhiều. Hổ Phách bất ngờ bị đau nhói vội dừng lại, rồi cúi khuôn mặt ai oán nhìn cô bé. Lưu Ly vẫn không nhả tay cậu ra, nhìn cô bé bây giờ y như con chó con cố gặm lấy cái giẻ rách để thử độ sắc của những chiếc nanh.
Nhưng sau một lúc thấy người bị cắn không cử động gì nữa. Lưu Ly thấy lạ nhả tay cậu ra ngước đôi mắt trong veo lên kiểm tra tình hình, rồi bất giác giật mình. Khuôn mặt của tên con trai kia lạnh như băng, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nguy hiểm. Cô nhóc tái mặt cố lùi ra sau.
- Anh trai à… anh bình tĩnh đi! Bạo lực không thể giải quyết được vấn đề, chúng ta… chúng ta từ từ nói chuyện nhé!
Hổ Phách nhếch môi cười nhạt, cậu sãi bước lại gần Lưu Ly hơn. Cô bé kia giật mình vội quay lưng chạy vụt đi, nhưng chưa được hai bước đã bị Hổ Phách tóm lấy, rồi cậu vác cô bé trên vai đi phăng phăng vào bệnh viện mặc cho cô gào thét giẫy dụa.
Dương Vỹ lúc này mới đến nơi, nhìn theo hai người thở dài. Xem ra Lưu Ly sau khi tỉnh dậy cũng không khác gì trước đây, vẫn suốt ngày gây chuyện khiến anh phải đau đầu. Cảnh sát cũng nhanh chóng đi đến còng tay tên bắt cóc lại lôi đi.
- Thả tôi ra!!! Anh định làm gì tôi??? Lưu Ly vừa giẫy dụa vừa ra sức đấm vào vai Hổ Phách.
Hổ Phách ném bịch cô lên chiếc giường trải nệm trắng tinh trong phòng bệnh, rồi đi lại lấy thuốc vào ống tiêm. Đã đến giờ chích thuốc cho Lưu Ly, đây là mũi thuốc cuối cùng trước khi cho cô xuất viện về nhà. Hổ Phách có thể thay các bác sĩ làm công việc này.
Lưu Ly thấy Hổ Phách cầm ống tiêm đi đến bên giường thì giật mình.
- Anh… anh định làm gì vậy?
- Chích thuốc!
Hổ Phách nhìn cô với vẻ bình thản, nhưng thực chất là đang cố nén cười trước bộ mặt ngu ngốc của Lưu Ly.
Lưu Ly nghe xong vội vàng lao ra ngoài. Nhưng Hổ Phách đã đoán trước được nên đưa tay chặn ngang lấy bụng cô, đè chặt xuống giường và đưa mũi kim lên tay Lưu Ly. Cô bé giật mình, cảm thấy hơi nhói một chút, nhìn lại thì thấy thuốc trong ống tiêm đã đi hết vào cánh tay mình.
Hổ Phách rút mũi kim ra, Lưu Ly vẫn giữ nét mặt tái mét nhìn cậu, vì quá sợ mà cô không nhận ra rằng Hổ Phách tiêm cho cô rất nhẹ nhàng, dễ chịu hơn hẳn mấy cô ý tá vẫn thường tiêm cho cô hàng ngày.
- Anh đã tiêm cái gì vào người tôi vậy?
Lưu Ly nhìn cậu căm ghét. Hổ Phách vất ống tiêm vào thùng rác, rồi liếc qua cô, khẽ mỉm cười.
- Thuốc ngừa bệnh dại!
Lưu Ly giận dữ vơ lấy chiếc cốc trên bàn ném thẳng vào mặt Hổ Phách, nhưng cậu nhóc kia lách người qua né tránh rất dễ dàng. Chiếc cốc cũng bị chụp lại. Dương Vỹ mỉm cười bước vào phòng đặt lại chiếc cốc lên bàn. Suýt nữa thì mặt anh hứng trọn chiếc cốc.
- Em lại giận dỗi chuyện gì thế, Lưu Ly?
Nhìn thấy Dương Vỹ, cô nhóc nhảy tót xuống đất chạy lại ôm lấy anh bức xúc.
- Dương Vỹ, tên khốn kiếp kia bắt cóc em, anh giúp em đánh cho nó một trận đi!!!
Hổ Phách nhún vai ra vẻ bó tay với con bé ngốc nghếch. Dương Vỹ nhìn lên cậu mỉm cười, rồi đưa tay vuốt tóc cô bé dịu dàng.
- Lưu Ly à! Cái thằng “khốn kiếp” này là em trai của anh. Và cậu nhóc đó mới cứu em khỏi tên bắt cóc chính hiệu đó.
- Hể ?
Lưu Ly nhìn anh, nghệt mặt.