Ba ngày trôi qua.
Loại thuốc được Hổ Phách nghiên cứu trong suốt bốn năm đã được các bác sĩ trong bệnh viện đưa vào cơ thể Lưu Ly. Vì không biết tác dụng của nó thế nào nên mọi người vẫn hồi hộp chờ đợi. Trong suốt hai ngày này Hổ Phách giống như cái bóng lặng lẽ bên cạnh cô bé.
Những cơn gió ngày đông ùa qua rét buốt, những người đi ngoài đường vội vã về nhà để cơ thể mình không bị cái giá lạnh làm run lên cầm cập. Nhưng mặt trời đã ló dạng dần khiến cho vạn vật ấm áp hơn. Hổ Phách giật mình tỉnh dậy sau một giấc ngủ khá dài. Cậu với tay lấy chiếc đồng hồ. Đã hơn 6h00 sáng. Hai đêm qua cậu dường như thức trắng, cơ thể mệt mỏi của cậu sau giấc ngủ đã khá hơn một chút, cậu chống tay lên trán dựa vào thành giường. Lưu Ly đang nằm im bên cạnh cậu, lặng lẽ như một nàng búp bê tuyệt đẹp được cất giữ cẩn thận trong tủ kiếng.
Hổ Phách đứng dậy đi rửa mặt cho tỉnh táo rồi quay trở lại. Tuy trong phòng có máy điều hòa nhiệt độ nên cậu không thấy lạnh, nhưng cả ngày ở trong phòng kín cũng khiến cậu bức bối, cậu đi đến mở toang cửa sổ rồi kéo hai mảnh rèm trắng tinh ra hai bên. Một cơn gió nhẹ ùa vào mang theo mùi hương hoa hồng bên khu vườn phía dưới. Hổ Phách mỉm cười, quay lại ngồi xuống bên Lưu Ly. Lưu Ly rất thích gió lạnh, nhưng Linh Lan và Dương Vỹ không biết nên suốt ngày đóng kín cửa, không biết cô bé có thấy ngột ngạt hay không?
Một dãi nắng ấm áp bên từ ngoài rơi nhẹ trên vai Lưu Ly, căn phòng nhận được ánh sáng trở nên ấm áp hơn. Cậu đưa tay lên vuốt khẽ một vạt tóc trên trán của cô bé. Lưu Ly thật đáng yêu. Hai năm trôi qua cơ thể cô dường như không có một chút thay đổi gì cả, chỉ có mái tóc là dài ra hơn một chút.
Hổ Phách cầm tay cô lên áp nhẹ vào mặt mình, tay Lưu Ly thật ấm áp, những ngón tay thon nhỏ mịn màng như những cánh hoa hồng trắng mới hé nở. Đã ba ngày trôi qua, có lẽ thuốc cũng đã có tác dụng lên cơ thể cô bé, những ngày vừa rồi cậu không còn phải chứng kiến cảnh các bác sĩ hoảng loạn một ngày năm sáu lần vào sơ cứu cho cô nữa. Liều thuốc cuối cùng được sử dụng vào tối qua. Có lẽ hôm nay sẽ cho kết quả chính xác nhất.
Hổ Phách cứ ngồi lặng yên bên giường, đưa đôi mắt đen thẳm ngắm nhìn Lưu Ly không thấy chán. Khi sáng Linh Lan và Dương Vỹ có vào đề nghị đổi ca trực cho cậu để cậu về nghỉ ngơi nhưng cậu đã từ chối. Bây giờ là thời khắc quan trọng nhất của Lưu Ly, cậu muốn ở bên cạnh cô bé. Trước đây cậu ngu ngốc không biết trân trọng cô nên Lưu Ly mới bỏ cậu tìm một giấc ngủ say sưa như thế này. Bây giờ cậu không muốn vì bất cứ lí do gì mà rời xa cô nữa.
Lưu Ly nằm im, Hổ Phách không biết bây giờ linh hồn bé nhỏ của cô đang lang thang ở đâu. Bốn năm trôi qua rồi, không biết sau khi tỉnh dậy Lưu Ly có chịu tha thứ cho cậu hay không? Hổ Phách hơi nhíu mày, vẫn giữ chặt lấy tay cô áp vào mặt mình. Cậu đã làm Lưu Ly tổn thương, dù cho Lưu Ly có căm ghét cậu cả đời cậu cũng không dám trách cô. Điều duy nhất bây giờ cậu mong muốn là Lưu Ly sẽ tỉnh dậy. Chỉ cần cô bé tỉnh dậy, dù bắt cậu trả cái giá đắt thế nào cậu cũng đồng ý.
Nhưng liệu có được hay không?
Trước đây Lưu Ly đã chờ đợi cậu trong khắc khoải tuyệt vọng, nhưng cậu lạnh lùng không đến với cô, bây giờ đến lượt cậu đợi chờ. Cuộc đời này có lẽ rất công bằng khi ban phát nỗi đau cho từng người. Nhưng lại không công bằng khi chia phần hạnh phúc. Lưu Ly từ khi sinh ra đã là một thiên thần có trái tim thánh thiện và nhân hậu. Thế mà cô bé không thể có được một cuộc sống hạnh phúc. Suốt cuộc đời cô bé chỉ có thể gánh chịu nỗi đau thôi. Ông trời thật quá bất công với cô bé.
Bất chợt những tiếng kêu inh ỏi vang lên từ chiếc máy đo nhịp tim, Hổ Phách giật mình quay sang. Nhịp tim của Lưu Ly trở nên hỗn loạn, huyết áp cũng giảm xuống mức thấp nhất. Lưu Ly đã đi đến giới hạn. Vậy là thuốc của cậu không có tác dụng?
- Lưu Ly!!!
Hổ Phách nhìn cô hoảng loạn. Hai tay cậu vẫn nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của cô. Bên cạnh cậu, những tiếng báo động của máy móc vẫn vang lên inh ỏi. Hổ Phách thấy tim mình đập mạnh hơn. Trên tay cậu, mạnh đập từ cổ tay Lưu Ly cũng đang yếu dần đi, rồi dường như đã biến mất.
- Lưu Ly!!! Đừng đi mà… xin em đừng đi mà…
Hổ Phách lẩm bẩm, đôi mắt cậu vẫn dán chặt vào khuôn mặt yên bình của cô bé. Lưu Ly vẫn lặng im, không trả lời, không cử động. Những tia nắng yếu ớt vương trên người Lưu Ly càng khiến cô trở nên lung linh huyền ảo hơn, Hổ Phách lại thấy cô giống như một ảo ảnh hơn. Cậu vội nắm chặt lấy tay cô bé, nắm thật chặt như sợ buông ra cô bé sẽ biến mất hoàn toàn trước mắt cậu. Cậu sợ hãi, trái tim đập loạn lên trong lồng ngực. Mỗi giây trôi qua với cậu lúc này thật quý giá, cậu như muốn níu giữ thời gian, làm cho thời gian ngưng đọng ở ngay đây để Lưu Ly không rời xa cậu.
Nhưng không được…
Chiếc máy đo nhịp tim đã trở hiện lên một đường thẳng tắp. Trái tim cậu đập lỡ một nhịp.
Lưu Ly đã trút hơi thở cuối cùng rồi.
Hổ Phách ngồi gục xuống đất, đôi mắt đen thẳm thẫn thờ, tim cậu càng lúc càng cào xé dữ dội hơn rồi đột nhiên trở nên trống rỗng. Cậu nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của Lưu Ly áp vào mặt mình, vài giọt nước nóng hổi rơi nhẹ trên tay cô, càng lúc càng nhiều hơn.
Người con gái quan trọng nhất đã mãi mãi rời xa cậu rồi.
Cậu chờ Lưu Ly tỉnh lại để nói cho cô bé biết cậu yêu cô bé đến chừng nào, cô bé đối với cậu quan trọng đến chừng nào. Cậu muốn xin lỗi Lưu Ly vì đã lạnh lùng với cô, xin lỗi vì đã ngu ngốc làm tổn thương cô. Cậu muốn nói cho cô biết cậu sẽ giành cả cuộc đời mình để bù đắp cho cô, để chăm sóc bảo vệ và làm cho cô trở thành cô gái hạnh phúc nhất thế giới. Nhưng không được rồi. Những điều này Lưu Ly sẽ mãi mãi không nghe được nữa.
- Lưu Ly, em đừng sợ… anh sẽ không rời xa em nữa… anh sẽ không để em phải cô đơn một lần nữa đâu…
Hổ Phách lặng nhìn cô, đôi mắt đen thẳm nhạt nhòa nước. Rồi cậu cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô. Khẩu súng bạc đặt lên thái dương, lạnh lẽo, đôi mắt đen thẳm vẫn nhìn chăm chăm vào nàng công chúa nhỏ trước mặt, ngón tay siết nhẹ cò súng…
“Đoàng”
- Hổ Phách!!!
Viên đạn lệnh hướng để lại một vệt xước nhỏ trên trán cậu.
- Hổ Phách!!! Em bị điên rồi sao???
Thiên Dã nắm chặt lấy cổ tay cậu cố giành lấy khẩu súng. Mọi người bên ngoài cũng lao vào khống chế cậu. Hổ Phách bị Dương Vỹ đè chặt dưới sàn. Cuối cùng không thể vùng vẫy nữa, cậu lặng im, cất giọng khô khốc qua tiếng nấc nghẹn lòng:
- Buông em ra!
- Hổ Phách, em bị điên rồi sao??? Dương Vỹ cố ghì chặt cậu xuống sàn quát lớn.
- Lưu Ly chết rồi.
Mọi người giật mình nhìn lại cô bé nằm trên giường, rồi cùng thẫn thờ. Hổ Phách vùng ra cướp lại khẩu súng trên tay Thiên Dã. Dương Vỹ vội khóa chặt tay cậu ra sau, Thiên Dã cũng nắm đầu cậu đè chặt xuống sàn để cậu không liều lĩnh tự sát. Hổ Phách gào lên bất lực.
- Thả em ra mau!!!
- Hổ Phách, bình tĩnh lại!
- Im đi!!! Lưu Ly chết rồi, mọi thứ với tôi kết thúc rồi!!!
Hổ Phách lại cố vùng dậy, lần này thì Thiên Dã và Dương Vỹ không khống chế được cậu nữa. Thiên Dã bị đẩy ra va trúng vào bàn, chiếc bình nước thủy tinh và ly tách rơi xuống loảng xoảng, căn phòng chẳng mấy chốc mà loạn cả lên.
- Ồn ào quá!
Một giọng nói trong trẻo vang lên khiến mọi thứ im bặt. Rồi tất cả từ từ quay lại chiếc giường Lưu Ly đang nằm.
- Lưu… Ly?
Dải nắng nhạt màu xuyên qua khung cửa sổ rọi vào căn phòng xua tan đi cái giá lạnh ngày đông. Nàng công chúa bé nhỏ từ từ mở mắt ra sau một giấc ngủ dài đằng đẳng. Mọi người đều dán mắt vào cô, tất cả đều sững sờ không cất lên lời.
- Đây… là đâu?
Lưu Ly chớp chớp đôi mắt trong veo của mình, cô thấy hơi choáng. Trước mắt cô mọi thứ đều nhập nhòe như có một màn sương mù che phủ, Lưu Ly không thể nhìn thấy gì cả, chỉ có những cái bóng trắng nhập nhòe. Rồi một bàn tay ấm áp dịu dàng đỡ cô ngồi dậy. Lưu Ly cảm nhận được hơi ấm quen thuộc ở sau lưng mình, cả nhịp tim mạnh mẽ trong lồng ngực của người đó.
- Lưu Ly, em đã tỉnh lại rồi!!!
Linh Lan lao đến ôm lấy cô bé, nước mắt nhạt nhòa, mọi người cũng ùa lại, mỗi người một câu.
- Lưu Ly, con thấy trong người thế nào rồi?
Lưu Ly nhìn khắp một lượt những người đang hỏi thăm mình, rồi cô đưa tay khẽ dụi mắt, vẫn không rõ, trước mặt cô mọi thứ cứ mờ ảo như phủ một màn sương mù vậy.
- Tôi đang ở đâu? Và… các người… là ai vậy? Tôi có quen với mọi người sao?
Một câu hỏi ngây ngô của Lưu Ly khiến mọi người chết sững. Thiên Dã vội cúi xuống nắm lấy tay cô bé.
- Lưu Ly, em sao vậy? Em có nhận ra anh không? Anh là Thiên Dã đây!
Đáp lại câu hỏi đầy lo lắng của Thiên Dã là cái nghiêng đầu khó hiểu của Lưu Ly, và một câu hỏi mang tầm sát thương không kém.
- Tôi… là ai vậy?