Thành Đạt và Châu Phú Qúy sau vụ này thì thân tàn ma dại không
dám bén mảng đến thị trấn nữa, ngôi nhà của chúng cũng bị thuộc hạ của Thành
Phong và Thiên Dã san bằng. Tham vọng mua rẻ hai nông trại làm sân golf của
Thành Đạt coi như tan tành mây khói. Thiệt hại trong vụ hỏa hoạn ở rẫy bắp cũng
được hai ông chủ lớn bỏ tiền ra khắc phục, công nhân trong thị trấn được bảo
đảm mức thu nhập và công ăn việc làm. Sự hợp tác của ông Hạ và Thành Phong chấm
dứt, nhưng lúc này lại xảy ra một vấn đề khác.
- Hoa Thiên, vết thương của anh thế nào rồi ?
Anh Thảo và Linh Lan đẩy cửa bước vào. Hoa Thiên đang uống thuốc
thấy người đẹp liền ho sặc sụa, sau đó nở một nụ cười ngờ nghệch.
- Linh Lan! Cô đến thăm tôi sao?
Linh Lan nhìn cậu thở dài. Lúc nào gặp cô cũng trưng ra cái bộ
dạng ngố tàu như thế này.
- Anh Thiên, tay anh cử động được chưa? Liệu đến khi đi học nó
đã lành được chưa? Anh Thảo nhìn chăm chăm vào cánh tay quấn băng trắng muốt
của anh lo lắng. Hoa Thiên vui vẻ mỉm cười.
- Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không nhằm nhò gì cả.
- Sao lúc đó cậu lại bảo vệ cho tôi? Không sợ chết sao? Linh Lan
nhìn cậu lạnh lùng.
- Tôi chỉ biết làm theo bản năng thôi. Hoa Thiên mỉm cười dịu
dàng, khuôn mặt đã đỡ ngu ngốc hơn một chút.
- Ngu ngốc! Nếu viên đạn đó không trúng vào tay mà trúng vào
ngực cậu thì sao? Linh Lan vẫn hỏi bằng giọng khô khốc.
- Không sao. Chỉ cần cô an toàn thì tôi chết cũng không tiếc.
Câu trả lời đơn giản của Hoa Thiên khiến Linh Lan mất vài giây
suy nghĩ. Mặc dù Hoa Thiên khờ khạo không biết cách biểu lộ tình cảm nhưng bù
lại cậu ta rất chân thật, chân thật đến nỗi khiến người ta cảm thấy cậu ngốc
nghếch.
Rồi cô thở dài, thả ánh mắt ra xa xa bên ngoài cửa sổ. Từ sau vụ
hỏa hoạn đã một tuần rồi, Thành Phong và ông Hạ đều không có ý muốn nhượng bộ
nhau. Hoa Thiên dường như biết cô đang nghĩ gì. Cậu cũng cảm thấy đau lòng khi
khuôn mặt xinh đẹp của thiên thần trong trái tim mình thoáng u phiền.
- Linh Lan, cô đừng buồn, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi mà.
Linh Lan ngước lên ngạc nhiên. Hoa Thiên vẫn mỉm cười dịu dàng
an ủi cô.
- Chú Hạ là người tốt biết đối nhân xử thế, hơn nữa Lưu Ly vẫn
luôn tìm cách giúp đỡ hai người, tôi tin cuối cùng ông ấy và ba cô cũng sẽ giải
tỏa thù hận để cô và Dương Vỹ được ở bên nhau thôi. Vì vậy cô đừng buồn nữa.
Hoa Thiên cười buồn, tự cảm thấy mình thật giống với một tên
ngốc. Yêu người ta, bất chấp mạng sống bảo vệ cho người ta. Bây giờ lại đi an
ủi, chúc phúc cho người ta. Thật không biết có phải ông trời đang cố trêu đùa
cậu hay không, chuyện này để đám Kiến Văn, Gia Huy biết được chắc bọn nó sẽ
chết cười mất.
Anh Thảo nhìn đàn anh với vẻ xót xa thương cảm. Còn Linh Lan vẫn
lạnh lùng. Nghe những lời an ủi của Hoa Thiên khóe môi cô hơi mỉm cười. Trong
đầu thầm nghĩ bạn bè của Lưu Ly cũng có suy nghĩ đơn giản y như cô nhóc. Thế
cho nên cô mới không thích những người con trai ngây thơ bồng bột.
Lưu Ly nhảy lên cố chụp lấy chùm nho chín đỏ trên giàn, nhưng nó
cao quá, cô nhóc đã nhảy loi choi không biết bao nhiêu lần rồi mà vẫn không với
tới được.
- Cái tội lười tập thể dục nên giờ chỉ ngắn có một khúc thế này
đó. Tiếng nói ấm áp vang lên.
Lưu Ly mỉm cười đưa tay đón lấy chùm nho với vẻ hạnh phúc. Dương
Vỹ cũng ngồi xuống bên cạnh cô bé, lưng dựa vào bức tường đá phía sau thẩn thờ.
Lưu Ly vừa ăn nho vừa ngồi im nhìn anh. Chưa bao giờ cô thấy Dương Vỹ như vậy.
Từ sau buổi tối hôm đó dường như anh ấy suy nghĩ rất nhiều. Linh Lan đã từng
lên tiếng đề nghị anh cùng đi với chị ấy ra khỏi thị trấn, nhưng Dương Vỹ đã từ
chối. Nguyên nhân có lẽ là vì pappy và cô. Dương Vỹ luôn cho rằng anh nợ hai ba
con cô món nợ ân tình nên anh ấy không thể bỏ đi được. Càng thương Dương Vỹ bao
nhiêu cô lại càng tức lão hói cứng đầu bấy nhiêu.
Dương Vỹ nãy giờ vẫn quan sát Lưu Ly, anh biết cô nghĩ những gì
trong đầu, anh cũng biết tiếng thở dài của cô xuất phát từ nguyên nhân gì. Bộ
dạng trẻ con của Lưu Ly khi tỏ ra nghiêm túc làm người ta cảm thấy có chút buồn
cười, khuôn mặt phúng phính đăm chiêu thật khiến anh chỉ muốn đưa tay lên nhéo.
- Anh muốn có vị trí lão đại của ba em.
Cuối cùng Dương Vỹ cũng lên tiếng, Lưu Ly ngạc nhiên quay sang.
Chỉ thấy anh tỏ ra thật bình thản. Cô có hơi bất ngờ vì nguyện vọng của Dương
Vỹ. Ban đầu ông Hạ muốn Lưu Ly là người thừa kế ông, vì cô là đứa con gái duy
nhất của ông. Nhưng Lưu Ly lại mơ ước trở thành một họa sĩ nên nhất quyết từ
chối. Thất vọng, ông chỉ còn biết trông chờ vào hai chàng trai mà ông nhận nuôi
từ lúc nhỏ.
Thiên Dã-giám mục của một nhà thờ trong thị trấn, vỏ bọc là một
người đức cao vọng trọng nhưng trong thế giới ngầm lại là một nhân vật nguy
hiểm khét tiếng, được coi là cánh tay trái đắc lực của ông Hạ. Nhưng người con
trai này có tính cách giống Lưu Ly, luôn làm việc tùy hứng, không thích bị ràng
buộc và đôi khi tỏ ra vô trách nhiệm. Người này mà làm lão đại thì bang hội tan
rã trong một sớm một chiều.
Còn Dương Vỹ. Đẹp trai, đa tài, cánh tay phải đắc lực của ông, ngay
từ nhỏ đã tỏ ra là một người lãnh đạo tuyệt vời nên ông Hạ đã chọn anh thay
thế. Nhưng đó chỉ là dự định cho tương lai, trong hoàn cảnh này chắc chắn ông
sẽ không nhượng bộ Thành Phong mà trao cho anh vị trí cao nhất.
- Anh biết anh có hơi ích kỉ. Nhưng anh thật sự rất yêu Linh Lan.
Anh lại không thể bỏ đi cùng cô ấy được. Lão đại bây giờ đã có tuổi rồi, em lại
là một cô nhóc ngây ngô không hiểu sự đời, anh thật không dám nghĩ nếu anh bỏ
đi rồi em và lão đại sẽ ra sao? có thể bây giờ mọi chuyện vẫn ổn, nhưng một vài
năm nữa khi bang hội của ba em suy yếu đi, kẻ thù của ông nhất định sẽ kéo tới
hại hai người, anh không thể tin tưởng mà giao lại em cho Thiên Dã bảo vệ được.
Nhưng nếu vẫn ở đây. Anh và Linh Lan mãi mãi không thể ở bên nhau được.
- Dương Vỹ…
- Em không thể hiểu cảm giác của anh lúc này đâu Lưu Ly. Anh yêu
Linh Lan đến phát điên, nhưng chỉ có thể mãi ngắm nhìn cô ấy từ xa xa. Cảm giác
khó chịu lắm. Linh Lan rất yêu anh, nhưng anh không thể làm gì cho cô ấy hạnh
phúc được. Nhiều lúc anh cảm thấy mình thật vô dụng.
Dương Vỹ vẫn nhìn xa xa
lên khung cửa sổ với đôi mắt đen buồn thẳm, dường như anh ấy không hề nhìn thực
tại, Lưu Ly chỉ thấy ánh mắt ấy rất xa vời, nó khiến cho trái tim cô nhói lên
vì đau.
- Lưu Ly, vị trí đó vốn thuộc về em, anh không muốn tranh giành
với em. Nhưng lúc này đây anh không nghĩ ra được cách gì tốt hơn nữa. Em không
trách anh quá ích kỉ chứ?
Lưu Ly lắc đầu. Dương Vỹ lại nói tiếp, giọng buồn buồn.
- Nếu cứ để mọi chuyện thế này sẽ có một lúc lão đại và ông chủ Phong
tìm tới thanh toán nhau, khi xung đột diễn ra chắc chắn hậu quả vô cùng nặng nề.
Anh cũng không thể tưởng tượng được lúc đó anh và Linh Lan sẽ ra sao, anh sẽ
theo lệnh lão đại giết Linh Lan và ba cô ấy, hay Linh Lan sẽ giết anh để bảo vệ
cho ba mình. Nhưng nếu anh thừa kế ba em và lấy Linh Lan thì mọi chyện sẽ khác,
lão đại và ba cô ấy có thể nhân cơ hội này hóa giải mọi ân oán. Chúng ta có thể
kết thúc mọi chuyện trong hòa bình.
- Em sẽ giúp anh! Lưu Ly mỉm cười.-Em chưa bao giờ có ý định
thừa kế vị trí của pappy, nếu anh nhận lấy vị trí đó và kết thúc được mọi chuyện
không phải là quá tốt rồi sao? Em sẽ giúp anh có được vị trí đó.
Dương Vỹ lặng yên, đôi mắt đen thẳm nhìn chăm chăm vào Lưu Ly
thoáng buồn.
- Lão đại sẽ rất giận đó.
- Em không quan tâm. Lưu Ly mỉm cười thật tươi ôm lấy cánh tay
anh, dụi dụi đầu vào anh như con mèo nhỏ đang làm nũng.- Dương Vỹ là anh trai
mà em thương yêu nhất. Chỉ cần anh được hạnh phúc, em sẽ làm tất cả.
Anh ôm Lưu Ly lên hôn nhẹ lên trán cô.
- Lưu Ly, em là nàng công
chúa nhỏ! Anh là vệ sĩ của em, anh sẽ mãi mãi bảo vệ em, dù sau này có xảy ra
bất cứ chuyện gì.
Lưu Ly mỉm cười. Dương Vỹ đã cho cô rất nhiều, thương yêu cô rất
nhiều. Còn cô thì chưa làm được gì cho anh, chỉ suốt ngày gây phiền phức cho
anh. Lần này đến lượt cô giúp anh.
- Dương Vỹ !!!!
Tiếng gọi vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của hai anh em, Linh
Lan đi đến, khuôn mặt thoáng buồn. Lưu Ly chậm rãi đứng lên chào hỏi vài câu
rồi quay đi, mỉm cười háo hức với việc tốt mà mình sắp làm.
- Lưu Ly đúng là đứa trẻ ngây thơ. Linh Lan nhìn theo bóng dáng
bé nhỏ đang tung tăng đi xa dần nhận xét. Dương Vỹ cũng nhìn theo, ánh mắt bình
thản.
- Ờ…Con bé rất ngây thơ và thánh thiện.
Thế là những ngày sau đó Lưu Ly cứ lẽo đẽo bám lấy ông Hạ bắt
nhường vị trí lão đại cho Dương Vỹ. Khỏi phải nói cũng biết ông Hạ tức giận đến
thế nào. Nhưng đối với đứa con gái cưng yêu quý ông không thể nổi giận được.
Trước đòi hỏi quá đáng của cô bé ông chỉ còn cách giả lơ như không nghe thấy,
hi vọng chiêu bài ăn vạ vô dụng thì cô bé sẽ bỏ cuộc.
Sau hai ngày năn nỉ ỉ ôi, dọa nạt, nịnh hót mà ba mình không có
chút động lòng, Lưu Ly hết kiên nhẫn liền thu dọn tất cả đồ đạc của mình, bắt
Hổ Phách và Hoa Thiên đang bị thương cũng phải thu dọn đồ đạc trở về thành phố.
Ba cô thật sự khóc không ra nước mắt với cô con gái cứng đầu.
- Lưu Ly! Con bình tĩnh lại đi, chuyện đâu còn có đó, có nhất
thiết phải dùng cách này với ba hay không?
Ông Hạ bước vào phòng nhìn cô bé thở dài ảo não. Lưu Ly không
thèm trả lời, hai tay vẫn thoăn thoắt gấp đồ cho vào vali. Sau khi chắc chắn đã
dọn xong những thứ cần thiết cô ngước lên, giận dữ bước ra cửa.
- Lưu Ly! Con định đi đâu? Ông Hạ giữ tay con gái nói bằng giọng
năn nỉ.- Ở nhà với ba đi, con đã đi gần hai năm rồi mà chưa thấy chán sao?
- Pappy nhường lại vị trí lão đại cho Dương Vỹ con sẽ ở lại. Lưu
Ly nhìn ông trả giá.
- Con gái cưng à! Chuyện này không thể được. Ông Hạ thở dài ai
oán.
- Tại sao lại không được? Lưu Ly liếc ông tức giận- Pappy dám
nói là thương con nhất mà ngay cả yêu cầu nhỏ này của con cũng không đồng ý.
Đúng là nói xạo.
Ông Hạ thở dài, yêu cầu nhỏ của con có thể thay đổi số phận cả
thị trấn này đó, nếu con đưa ra yêu cầu gì gọi là lớn lao hơn chắc cả thế giới
sẽ chao đảo vì con mất.
- Con gái ngoan! Chuyện gì ba cũng có thể đồng ý với con, riêng
chuyện này thì không được. Con đừng làm khó ba nữa mà. Ông Hạ nhẹ nhàng lên
tiếng, hi vọng dùng tình cảm có thể thay đổi được quyết định của con gái.
Nhưng không.
- Tại sao??? Lưu Ly hùng hổ hét toáng lên.- Không phải trước đây
pappy cũng có ý định để anh ấy thay thế mình hay sao? Tại sao bây giờ lại nói
không được?
- Đúng là ba có ý định để vị trí thừa kế lại cho Dương Vỹ, nhưng
không phải là bây giờ. Nhất là khi Dương Vỹ quyết định cưới Linh Lan. Con không
thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra sau đó đâu.
Lưu Ly lại hùng hổ hét lên:
- Sao con không biết, nếu đồng ý thì lòng tự trọng của pappy sẽ
bị tổn thương chứ gì. Pappy thật là cố chấp. Dương Vỹ đã sống cùng chúng ta
suốt bao nhiêu năm nay, anh ấy đã vì chúng ta mà làm bao nhiêu chuyện. Vậy mà
bây giờ anh ấy chỉ muốn đón nhận một chút hạnh phúc nhỏ nhoi cho riêng mình
pappy cũng không để anh ấy được như ý, pappy thật quá ích kỉ.
- Lưu Ly à, không phải như con nghĩ đâu, ba…
- Ba, ba, ba gì chứ. Pappy quá ích kỉ. Ân oán của pappy và ông
chủ Phong đã lâu quá rồi, tại sao hai người không thể nhượng bộ nhau để chung
sống hòa bình? Tại sao phải khiến cho Dương Vỹ và Linh Lan phải khổ sở như vậy?
Ông chủ Phong yêu cầu Dương Vỹ trở thành người thừa kế cũng vì lo lắng cho con
gái mình, pappy cũng có con gái sao không chịu hiểu cho cảm giác của người ta
một chút.
- Lưu Ly! Chuyện này không đơn giản như con nghĩ đâu, ân oán và
mối quan hệ của những người như ba rất phức tạp. Con còn quá nhỏ nên chỉ biết
làm việc theo cảm xúc của mình, ba đã trải qua một nửa đời người rồi, con không
hiểu là chỉ cần phạm một sai lầm nhỏ chúng ta cũng phải trả giá đắt thế nào
đâu.
Lưu Ly hét lên giận dữ.
- Tại sao pappy cứ phải suy diễn cho mọi chuyện trở nên phức tạp
như vậy? Cứ sống đơn giản như con có phải tốt hơn không? Dương Vỹ là người thân
trong gia đình chúng ta, Linh Lan là một cô gái hiền lành tốt bụng, ông chủ
Phong cũng từng là bạn tốt của pappy. Con không thấy có gì nguy hiểm nếu để hai
người đó cưới nhau. Pappy đừng cố chấp chia cách người ta nữa.
Ông Hạ cau mày, vẫn cố kìm nén cơn giận với đứa con gái cưng.
- Lưu Ly! Con suy nghĩ như vậy là vì con quá thánh thiện. Con
luôn lấy đôi mắt màu hồng soi vào thế giới này nên chuyện gì con cũng đều thấy
tốt đẹp. Nhưng có nhiều thứ không như con nghĩ đâu. Ba không đồng ý để Dương Vỹ
thừa kế vị trí của mình hoàn toàn là vì lo lắng cho con.
- Thế con mới nói pappy ích kỉ. Lưu Ly nhìn ông lạnh lùng.- Pappy
lúc nào cũng không chịu suy nghĩ cho người khác. Dương Vỹ là người thân của
chúng ta, vậy mà pappy cũng đem hạnh phúc cả đời của anh ấy ra cân đo được.
- Lưu Ly!
- Con biết pappy rất khó để chấp nhận con gái của kẻ thù vào nhà
mình. Nhưng pappy có bao giờ đứng ở vị trí của ông chủ Phong suy nghĩ chưa.
Pappy đừng quên chính pappy đã giết mẹ.
Nghe những lời của Lưu Ly vừa thốt ra, đôi mắt ông Hạ lập tức
tối sầm lại. Những mảng kí ức đen tối hôm nào tràn về, ông thấy tim mình nặng
trĩu và nhói đau. Vậy ra Lưu Ly chưa bao giờ quên chuyện xảy ra hôm đó. Có lẽ
cô bé sẽ không bao giờ quên được, chỉ là nó cố tình giấu kín trong lòng mà
thôi.
- Pappy muốn Dương Vỹ và Linh Lan sau này cũng giống như pappy sao?
Lưu Ly nhìn ông đau xót. Ông Hạ lúc này tỏ ra bối rối, không biết phải nói gì,
ông chỉ có thể im lặng.
Lưu Ly thấy ba mình trầm mặc thì hơi mủi lòng, cô nhìn ông, những
nếp nhăn trên khóe mắt ông hiện rõ, cô bé thở dài, cố lấy giọng ấm áp tha thiết
thuyết phục ông.
- Pappy! Chuyện qua rồi hãy cho qua luôn đi, người đã mất không
thể sống lại nữa. Con biết cái chết của mẹ không riêng lỗi của pappy, mẹ và ông
ta cũng có một phần sai lầm. Ba người đã vì sai lầm của mình mà làm đau kẻ
khác, làm đau chính bản thân mình, cuối cùng thì được gì chứ? Không phải những
người còn sống bây giờ mới quan trọng hay sao? Pappy cũng biết từ trước đến giờ
Dương Vỹ đối với chúng ta như thế nào mà, pappy không muốn anh ấy được hạnh
phúc sao?
Ông Hạ không nói gì, ngồi xuống ghế trầm ngâm suy nghĩ. Từ lâu
ông đã coi Dương Vỹ như con trai mình, đương nhiên ông cũng muốn nhìn thấy anh
được hạnh phúc, nhưng tại sao người con gái mà anh chọn lại là Linh Lan? Từng là
bạn thân của Thành Phong ông hiểu rất rõ bản chất con người này rất tàn nhẫn và
gian xảo, ông cũng biết kẻ đó căm hận ông như thế nào, không thể có chuyện ông
ta đồng ý gả con gái mình cho Dương Vỹ dễ dàng như vậy được. Lưu Ly vẫn kiên
nhẫn chờ đợi câu trả lời của ông. Ông Hạ chưa bao giờ cảm thấy khó xử như vậy.
Một mặt ông muốn nhường lại vị trí lão đại cho Dương Vỹ, mặt khác ông lại lo
lắng cha con Thành Phong sẽ lợi dụng anh hại Lưu Ly và Thiên Dã sau này.
- Con đã nói hết những gì cần nói rồi. Nếu pappy không đồng ý
con cũng không ép nữa, con đi đây. Suy nghĩ vài giây, cô nhóc bồi thêm một câu
quan trọng.- Và con không bao giờ về nhà nữa đâu.
Lưu Ly đứng lên, kéo vali bước ra, ông Hạ thấy vậy vội đứng dậy
ôm chầm lấy cô bé. Rồi ra sức năn nỉ cô ở lại. Lưu Ly nhăn nhó cố đẩy ông ra,
đôi mắt trong veo rươm rướm nước vì giận dỗi.
- Lưu Ly! Đừng bỏ đi mà, ở nhà với ba đi, ba không thể để con đi
được.
- Buông con ra, con ghét pappy, pappy là kẻ ích kỉ, cố chấp, con
không muốn có một người cha như pappy, buông con ra để cho con đi.
Lưu Ly vùng vằng bỏ đi xuống cầu thang, người làm trong nhà vội
nép vào một góc. Lưu Ly đang giận dữ, ông Hạ cũng đang mất bình tĩnh, không ai
dám ho he chọc giận đến hai người. Ông Hạ thấy con gái nhất quyết bỏ đi thì hốt
hoảng chạy theo kéo lại, Lưu Ly phũ phàng xô ông ra khiến ông loạng choạng ngã
xuống va vào bàn, nhưng ông cũng vội vàng gượng dậy chạy lại giữ lấy cô.
- Lưu Ly, con đừng đi mà, ba chỉ có con là lẽ sống duy nhất của
mình, ba không thể để con đi được.
Ông Hạ nhìn cô bé nài nỉ, hình ảnh ông trùm quyền lực nhất trong
thị trấn khi nào đã biến mất. Trước mặt Lưu Ly, ông chỉ là một người cha đáng
thương đang cố làm hòa với con gái. Những người giúp việc trong nhà nhìn thấy
cảnh tượng này cũng cảm thấy tội nghiệp cho ông. Lưu Ly đối với cha mình đôi
lúc vô tâm quá.
- Con ghét pappy lắm. Con không muốn có một người cha như vậy,
để con đi. Lưu Ly giành lấy chiếc vali của mình cố đẩy ông ra.
- Lưu Ly, nghe ba nói đã…
- Con không muốn nghe gì hết, buông con ra mau!!!
- Lưu Ly…
- Buông con ra!!!
Ông Hạ dường như đã hết kiên nhẫn. Nhìn con gái bằng ánh mắt đau
khổ một lúc rồi ông cũng thở dài. Đưa ra quyết định khó khăn nhất trong đời
ông. Dù biết điều này có thể khiến ông mất hết tất cả mọi thứ ông luôn bảo vệ
từ trước đến giờ.
- Được rồi Lưu Ly, ba chịu thua con rồi. Ở nhà với ba đi.
Lưu Ly nhìn ông dò xét, không cố giành lại hành lí của mình nữa.
- Ba sẽ nhường lại vị trí thừa kế của mình cho Dương Vỹ ngay
ngày mai. Ông Hạ nhìn con gái thở dài. Lưu Ly lúc này mới ôm chầm lấy ông nịnh
nọt.
- Pappy! Con biết pappy thương con nhất mà. Con cũng thương
pappy nhất.
Ông Hạ tức muốn sôi máu với cô gái nhỏ. Vì muốn giúp Dương Vỹ mà
khi nãy mắng như tát nước vào mặt ông, bây giờ đạt được mục đích ngay lập tức
đổi thái độ. Nhưng ít ra nó cũng biết nịnh ông, như vậy cũng tạm cho qua được.
Rồi ông khẽ thở dài. Lần này ông hành động thiếu lí trí như vậy, không biết sau
này có phải hối hận hay không?
Ngày cuối cùng còn ở nhà, Lưu Ly đi ra đồi thăm mộ của mẹ, thế
là một tháng nghỉ ngơi đã kết thúc. Đã đến lúc cô phải cùng Hổ Phách và Hoa Thiên
trở lại thành phố. Ba cô giữ đúng lời hứa nhường lại vị trí lão đại cho Dương
Vỹ, Thành Phong cũng không còn đòi hỏi gì thêm đồng ý để hai người tổ chức đám
cưới. Có lẽ ông ta đã suy nghĩ thông suốt rồi. Dương Vỹ và Linh Lan quyết định
sẽ đến nhà thờ kết hôn vào cuối tháng tới.
Cô bé nhìn ngôi mộ nhỏ lẻ loi nơi đỉnh đồi, bao quanh nó là
những chùm hoa lưu ly xanh biếc đang rung rinh theo làn gió nhẹ, có lẽ bây giờ
mẹ cô an tâm yên nghỉ được rồi, hai người đàn ông quan trọng nhất của đời bà đã
làm hòa với nhau, đây có lẽ là chuyện tốt nhất mà bà luôn mong đợi.
- Lưu Ly! Em có biết Thiên Dã đâu không? Tiếng nói ấm áp vang
lên phía sau. Lưu Ly quay lại.
Hổ Phách lên đồi. Cô bé kia thì nhìn cậu có vẻ dò xét. Không
hiểu vì lí do gì mà mấy ngày hôm nay Hổ Phách cứ bám chặt lấy Thiên Dã, cô còn
nghe nói anh đi hỏi thăm khắp nông trại những thông tin liên quan đến anh ấy.
- Pappy sai anh ấy đi làm gì đó rồi, có lẽ khi nào Dương Vỹ tổ
chức đám cưới anh ấy mới trở về.
- Một tháng nữa anh ấy mới trở lại sao? Hổ Phách thất vọng ngồi
phịch xuống thở dài.
- Anh có chuyện gì với anh ấy sao? Lưu Ly đi đến ngồi xuống bên
cạnh cậu.
Hổ Phách lắc đầu, ngồi xuống
dựa lưng vào gốc cây ngô đồng ngước nhìn trời có vẻ buồn buồn, ánh mắt đen thẳm
đẹp mê hồn.
- Hổ Phách! Sao anh lại quan tâm đến Thiên Dã như vậy?
- Vì anh thích anh ấy. Hổ Phách bình thản trả lời.
Lưu Ly lặng người. Hổ Phách thấy ánh mắt cô nhìn mình ngày càng
trở nên quỷ dị. Lưu Ly nhìn cậu vài giây, đôi mắt trong veo khẽ chớp.
- Hổ Phách! Anh ở thế giới thứ ba hả?
Hổ Phách nhìn cô bé tức muốn ói máu. Nếu Lưu Ly lúc này mà là
một đứa con trai cậu sẽ đập cho cô nhóc một trận sống dở chết dở.
- Em là đồ ngốc! Vừa nói cậu vừa cởi chiếc khuy áo ngực, tháo
sợi dây chuyền có mảnh đá hổ phách tuyệt đẹp ra giơ lên trước mặt cô bé.- Anh
quan tâm đến Thiên Dã là vì thứ này.
Lưu Ly nhìn mảnh đá lấp lánh khó hiểu, Hổ Phách không muốn Lưu
Ly hiểu nhầm mình là kẻ đồng tính nên giải thích.
- Anh có một người anh trai đã thất lạc từ nhỏ. Mảnh đá hổ phách
này là kỉ vật ba mẹ để lại, anh trai anh cũng có một mảnh đá y hệt như mảnh đá
này. Và anh nghĩ, người đó có khả năng chính là Thiên Dã.
Lưu Ly nghệt mặt nhìn cậu.
- Hổ Phách là cái tên gia đình nhận nuôi anh đặt cho anh, thực
ra anh là một đứa trẻ mồ côi.
Lưu Ly nhìn cậu bất ngờ. Hổ Phách là trẻ mồ côi?
- Ba anh trước đây là nhà báo, vì đắc tội với kẻ nào đó trong
thế giới ngầm nên bị chúng thanh toán. Anh lúc đó mới chỉ là một đứa trẻ 6
tuổi. Tất cả những gì anh còn nhớ là cảnh tượng ngày gia đình mình bị sát hại
và người anh trai duy nhất của anh. Lúc những kẻ đó tới giết người nhà của anh
là lúc mẹ anh đang có bầu và sắp sinh em bé, nghe đâu kết quả siêu âm cho biết
đứa bé đó là con gái. Nhưng tiếc là nó chưa kịp chào đời đã bị người ta giết
hại.
Hôm đó khi nhà anh bị phóng hỏa, ba mẹ đã vội vàng ôm hai anh em
anh chạy ra ngoài, nhưng vừa thoát khỏi biển lửa lại gặp một tốp người chờ sẵn.
Ba anh vì muốn bảo vệ gia đình mà bị chúng giết một cách tàn nhẫn, không biết
đám người đó đã chém ông ấy bao nhiêu nhát dao mới chịu dừng lại khi cơ thể ông
ấy nhuộm đầy máu, anh không nhớ rõ khuôn mặt những kẻ đã giết cha anh, nhưng
điều duy nhất anh không quên là trên cánh tay kẻ đã giơ súng lấy mạng ba anh có
một hình xăm rất lạ, một con rắn bị gim chặt bởi một cây thánh giá. Đó là cũng
là tên cầm đầu.
Sau khi ba anh bị giết, mẹ anh đã bị những kẻ đó cưỡng bức và
giết chết, đứa em gái tội nghiệp còn chưa chào đời của anh cũng phải chịu chung
số phận. Anh trai anh nhân lúc kẻ thù mất cảnh giác đã vội kéo anh bỏ chạy,
nhưng tên có vết xăm trên cánh tay đã phát hiện và bắn hai anh em anh. Anh trai
anh vì bảo vệ cho anh nên đã trúng đạn vào ngực, cả hai đều rơi xuống sông, bọn
chúng cho rằng cả hai đã chết nên cũng không truy tìm nữa.
Khi anh tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trong bệnh viện, người ta
không tìm thấy xác của anh trai anh nên anh tin rằng anh ấy vẫn còn sống. Sống
một năm ở cô nhi viện thì một người bạn cũ của ba nhận anh làm con nuôi. Hơn
mười năm qua anh đã cố gắng tìm kiếm anh trai mình, nhưng vẫn không có kết quả.
Cho đến khi anh nhìn thấy Thiên Dã.
- Anh cho rằng anh Thiên Dã là anh trai của anh? Lưu Ly khẽ nhíu
mày.
Hổ Phách khẽ gật đầu.
- Anh cũng không chắc chắn. Nhưng anh có linh cảm như vậy. Không
hiểu sao ngay từ khi nhìn thấy Thiên Dã anh lại nhớ tới anh trai mình. Và khi
đó anh nhận ra khuôn mặt của người anh trai trong kí ức mờ nhạt của anh và
khuôn mặt Thiên Dã là một, cảm giác bên anh ấy cũng gần gũi thân quen như khi
bên cạnh anh trai anh lúc nhỏ. Anh biết Thiên Dã là con nuôi của ba em, anh ấy
được nhận nuôi cách đây 10 năm. Thời gian đó trùng với thời gian anh trai anh
mất tích. Có rất nhiều thứ trùng hợp. Anh hi vọng anh ấy thật sự là anh trai
anh. Hơn nữa khi bảo vệ cho anh, anh ấy đã bị trúng đạn, nếu Thiên Dã là anh
trai anh, anh ấy nhất định có một vết sẹo nơi ngực.
Lưu Ly nhìn cậu gật gù.- Vậy xem ra cũng có chút manh mối. Chỉ
cần kiểm tra xem trên ngực Thiên Dã có vết sẹo nào hay không là được. Nếu anh
muốn, em có thể nhờ pappy gọi anh ấy về để xác nhận.
- Không cần đâu Lưu Ly, anh đã chờ suốt 10 năm để tìm lại anh
trai mình, bây giờ chỉ chờ thêm một tháng nữa cũng không có vẫn đề gì.
Lưu Ly mỉm cười.- Nếu tìm
được anh trai anh sẽ làm gì?
- Đương nhiên là cùng anh ấy tìm những kẻ khốn kiếp kia trả thù
rồi. Hổ Phách cười, ánh mắt sắc lẻm như dao.- Anh chắc chắn sẽ bắt chúng trả
một cái giá đắt gấp trăm lần những gì chúng làm với gia đình anh.
Lưu Ly ngồi lặng im hơi buồn, trả thù sao? Cô đã chán ghét những
cảnh tượng trả thù thảm khốc của những người trong thế giới ngầm rồi. Trả thù
thì có khiến người chết sống lại được không, sao người ta lại nhất thiết phải
trả thù thì mới được.
- Hổ Phách! Em chỉ mong anh sẽ sớm tìm lại được anh trai mình. Lưu
Ly nói, đầu dựa nhẹ vào vai Hổ Phách.