Forever Blue

Chương 7




Đồng hồ báo thức của Lucy reo lúc 5:45, đánh thức cô dậy từ một giấc ngủ sâu không mộng mị. Cô cuối cùng cũng đi vào giấc ngủ lúc nào đó sau nửa đêm. Trước đó cô nằm thao thức trên giường, lắng nghe những âm thanh trầm lặng quen thuộc trong ngôi nhà của cô, căng thẳng để nghe ngóng bất kỳ dấu hiệu nào của sự chuyển động từ Blue quanh phòng ngủ cho khách ở tầng trên.

Cô nghe thấy tiếng đập mạnh từ các đường ống nước khi anh bật vòi hoa sen, và tiếng kêu của máy bơm và tiếng rít của nước khi nó bị đẩy lên từ giếng sâu. Vài phút sau, cô nghe thấy tiếng đập mạnh khác khi nước bị khóa lại, nhưng sau đó…không có gì cả. Im lặng. Không có tiếng bước chân. Không một tiếng động nào.

Không phải là cô trông đợi để nghe thấy bất cứ cái gì. Blue là người dẫn đường của Alpha Squad. Cô đã hỏi, và anh nói với cô điều đó tối qua, sau khi cô chỉ cho anh phòng cho khách và lấy vài cái khăn tắm sạch xuống từ hộc để vải lanh.

“Tôi dẫn đường cho đội trong những trận đánh hay những tình huống lén lút bí mật,” anh nói.

Blue không biết, nhưng Lucy đã biết người dẫn đường có nghĩa là gì. Một người dẫn đường có thể dẫn đội các SEAL của anh ta lặng lẽ đến thẳng trại của kẻ thù mà không bị phát hiện. Một người dẫn đường có thể dẫn đội của anh ta theo hàng một xuyên qua vùng đặt mìn mà không có một vết thương nào. Một người dẫn đường di chuyển im lặng, cẩn thận, luôn luôn cảnh giác và thận trọng, chịu trách nhiệm về sự an toàn cho người của anh ta.

Lucy đã biết tất cả những điều này bởi vì cô đã đọc mọi quyển sách về SEAL mà cô có thể đặt tay lên. Cô đã đọc quyển sách đầu tiên ở trường trung học bởi vì cô đã nghĩ về Blue, và nghe được từ tin đồn trong vùng là anh đã được tham gia vào chương trình huấn luyện SEAL.

Cô đã đọc những cuốn sách còn lại không phải vì Blue, mà bởi vì cuốn sách đầu tiên đã mê hoặc cô hoàn toàn. Nhận thức về một lực lượng đặc biệt như các đội SEAL hấp dẫn cô. Họ khác thường theo mọi nghĩa của từ đó. Họ được huấn luyện như những người chống khủng bố, được dạy cách nghĩ và nhìn và hành động, thậm chí có mùi, như kẻ thù. Nhờ có những kỹ năng đặc biệt của từng thành viên trong đội trong từng lĩnh vực như ngôn ngữ và kiến thức về văn hóa, họ có thể hòa mình ở bất kỳ quốc gia nào và thâm nhập vào bất kỳ tổ chức nào.

Họ mạnh mẽ, thông minh, thành thạo và chuyên biệt. Họ là một dạng khác của anh hùng nước Mỹ.

Và Blue McCoy là một trong số họ.

Mọi người đàn ông trong một đơn vị SEAL là một chuyên gia trong nửa tá lĩnh vực khác nhau, bao gồm máy vi tính, công nghệ chiến tranh, sửa chữa động cơ, trình độ lái trực thăng và máy bay chiến đấu ở mức nghệ thuật. Mỗi một SEAL trong đội Mười ưu tú là một thiện xạ lão luyện, thành thạo tất cả các loại vũ khí. Mỗi người là một chuyên gia lặn với bình nén khí và được huấn luyện bao quát kỹ thuật phá hủy – cả trên mặt đất và ở dưới nước. Mỗi người có thể nhảy dù từ hầu hết các loại máy bay chiến đấu ở bất lỳ độ cao nào.

Họ dường như siêu phàm, mạnh mẽ và nghiêm khắc và rất, rất nguy hiểm.

Và Blue McCoy, người anh hùng của cô, là một trong số họ.

Cô bị anh hấp dẫn. Không có cách nào để phủ nhận điều đó. Và Blue đã làm cho nó khá rõ ràng rằng cảm giác đó là từ hai phía. Anh đã nói với cô là anh nghĩ về cô trong khi anh khiêu vũ với Jenny Lee ở câu lạc bộ thị trấn.

Đó là một điều khó tin – Blue McCoy nghĩ về Lucy Tait trong khi anh đang khiêu vũ cùng Jenny Lee Beaumont.

Mặc dù vậy, anh đã nói sự thật về cuộc chuyện trò của anh với Jenny. Lucy đã đọc bản trình bày của Jenny Lee về những sự kiện trước khi Gerry chết. Bản trình bày đó bao gồm cả mô tả về cuộc chuyện trò với Blue ở câu lạc bộ thị trấn. Bản của Jenny giống hệt bản của Blue.

Nhưng không có cách nào xác minh cảm giác chính xác của Blue khi anh đang nhảy với Jenny, giữ cô ấy trong vòng tay anh.

Lucy biết rằng Blue muốn làm tình với cô. Cô đã nhìn thấy sự thật trong mắt anh mọi lúc anh nhìn thẳng vào cô. Sức mạnh từ ham muốn của anh thật choáng váng. Nhưng cô được mang trở lại mặt đất đủ nhanh bằng suy nghĩ là chắc hẳn Blue chỉ muốn cô bởi vì Jenny Lee là không thể.

Lucy di chuyển yên lặng vào phòng tắm của cô và tắm nhanh trước khi mặc vào một bộ đồng phục sạch sẽ. Cô chải tóc, buông xuống cho nó khô, tóm lấy một quả táo từ nhà bếp và rời khỏi ngôi nhà. Cô sẽ quay lại thậm chí trước cả khi Blue thức giấc.

Blue nhìn thấy chiếc xe tải của Lucy lái ra khỏi nhà khi anh kết thúc chuyến chạy buổi sáng của anh.

Anh chỉ ngủ hai giờ đêm qua. Anh dậy sớm trước bình minh, hoàn toàn tỉnh táo và cảnh giác, bị lấp đầy bởi một dạng năng lượng chuyển động và trạng thái phòng bị anh thường cảm thấy trong quá khứ trước khi bước vào một trận đánh.

Anh đã chạy năm dặm trước khi bình minh đến, và năm dặm nữa cho đến khi mặt trời lên, và sự sôi sục vẫn không rời khỏi.

Anh nhìn bụi cuộn lên khi chiếc xe tải của Lucy được lái ra khỏi đường. Cô vẫn như mọi khi trong bộ đồng phục của mình, và anh sẽ cá là cô đang hướng thẳng xuống sở cảnh sát. Cô chắc hẳn sẽ báo cáo cho cảnh sát trưởng tất cả những gì Blue đã nói với cô hôm qua và tìm kiếm xem có bất cứ điều gì mới từ báo cáo xét nghiệm tử thi được đưa đến.

Blue leo lên cầu thang đến hiên nhà và thử mở cánh cửa bếp. Nó bị khóa. Anh đã để cửa sổ phòng ngủ của anh mở hoàn toàn trên tầng ba. Anh biết mình có thể vào bằng cách đó, tuy nhiên, chắc chắn là còn một cái cửa sổ nào đó khác để mở gần mặt đất hơn.

Cửa sổ tầng trệt phía trên bồn rửa bát trong nhà bếp để mở, nhưng ngưỡng cửa được xếp một dãy cây cảnh được trồng trong bình nước. Anh phát hiện ra một cái cửa sổ để mở khác trên tầng hai, ngay lập tức nhận ra nó là phòng của Lucy từ vị trí của nó.

Anh dễ dàng trèo lên bên sườn của hiên nhà, phía ngoài cửa sổ trong chốc lát. Không có gì để va đụng ở bên trong, chỉ có một tấm rèm trắng mỏng bay nhè nhẹ trong gió sớm.

Anh mở tấm rèm và trượt vào trong ngôi nhà.

Phòng của Lucy thật lớn, nó không nghi ngờ gì đã từng là một phòng khách riêng phía trước hoặc là một phòng khách chung. Cô đặt giường cô ở giữa một bức tường, bao quanh hầu như cả ba mặt là những cái cửa sổ nhô ra lớn. Giường cô không được dọn, khăn trải giường là một bức hoa văn đậm nét với những màu xanh tối, màu đỏ và màu xanh lá. Một tấm khăn trải giường màu trắng bị đẩy ra khỏi giường xuống trên sàn gỗ cứng bóng loáng. Một tấm thảm nhỏ màu trắng được trải trên sàn. Nó là không cần thiết trong cái nóng mùa hè, nhưng nó sẽ dễ chịu vào mùa đông khi sàn nhà trống trở nên lạnh lẽo.

Những bức tường được sơn màu trắng, với một bộ sưu tập những bức tranh màu nước đóng khung phá vỡ sự đơn điệu. Những bức tranh hầu hết là những mũi đất nhô ra biển với những chiếc thuyền buồm sáng màu trên mặt nước hoặc trong những cảnh biển. Chỉ có hai khung ảnh, chúng được đặt trên tủ quần áo. Blue nhận ra mẹ Lucy trong một tấm, mỉm cười qua một cái lỗ trên một bức tường mới được hoàn thành một nửa của nhà bếp. Tấm còn lại là ảnh của Lucy, cánh tay cô vòng qua một người đàn ông cao gầy mà anh không biết. Người đàn ông quàng cánh tay anh ta trên vai của Lucy, và cả hai người họ đang cười vào máy ảnh.

Anh ta là tên quỷ quái nào thế? Anh ta có ý nghĩa gì với Lucy mà cô lại giữ tấm hình này trong phòng ngủ của cô? Anh ta là người yêu cũ của cô ư? Người yêu hiện tại ư? Nếu là thế, anh ta ở đâu? Có phải anh ta sống bên kia đường, hay bên kia đất nước?

Lucy không hề đề cập đến một người bạn trai. Cô cũng không hành động như là cô có một người. Nhưng mặt khác, Blue chẳng có quyền để có những cảm giác ghen tị đau nhói này. Anh không tìm kiếm sự cam kết, chỉ một hoặc hai đêm tình dục tuyệt vời. Nếu Lucy có điều gì ổn định bên cạnh đó, thì đấy là vấn đề của cô, không phải của anh.

Vậy tại sao suy nghĩ về việc Lucy đang cười như thế này khi cô nghiêng về phía trước để hôn người đàn ông khác này để lại mùi vị tồi tệ trong miệng Blue? Tại sao anh lại có sự thôi thúc hấp dẫn là xé tấm ảnh này ra làm hai?

Blue hướng ra cửa, đột ngột nhận thức rất rõ là anh đang xâm phạm sự riêng tư của Lucy. Nhưng anh quay người và nhìn lại qua vai anh trước khi anh hướng đến cầu thang dẫn lên phòng ngủ của anh và phòng tắm ở tầng ba.

Đó là một căn phòng xinh xắn, một căn phòng dễ chịu, rộng rãi và được chăm chút như toàn bộ phần còn lại của ngôi nhà. Lucy không phải là kiểu người xếp vật trang trí và đồ lưu niệm vào mọi chỗ trống có thể. Cô không e ngại phải làm sạch bề mặt hay cả một bức tường trống. Phải, anh thích căn phòng này. Anh hy vọng anh có một cơ hội nào đó để nhìn lại nó một lần nữa, từ góc nhìn trên giường của Lucy.

"Lucy!"

Lucy quay người để thấy cảnh sát trưởng Bradley đang chạy chầm chậm xuống hành lang hướng về cô.

“Hey, mừng vì tôi bắt kịp cô, cô gái,” ông nói hụt hơi. “Tôi nhìn thấy cô lấy một bản copy của báo cáo khám nghiệm tử thi. Tốt. Tốt. Cô cũng nhận được lời nhắn từ Travis Southeby rồi chứ? Anh ta vừa nói chuyện với Andy Hayes ở Rebel Yell tối qua và tìm ra là Andy đã thấy Blue McCoy rời phòng motel của anh ta lúc khoảng mười giờ trong đêm mà Gerry bị giết.”

Lucy gật đầu. “Vâng” cô nói. “Điều đó phù hợp với những gì Blue nói với tôi về những nơi anh ta đã ở buổi tối hôm đó.”

Sheldon Bradley gật đầu, chạy những ngón tay của ông ta qua mái tóc xám thưa thớt. “Anh ta có kể là Matt Parker cũng vừa đến, chỉ mới vài phút trước, nói rằng ông ta nghĩ là ông ta thấy ai đó trông giống Blue McCoy tranh cãi với Gerry lúc khoảng mười một giờ đêm, phía trên rừng cây gần nơi mà thi thể được tìm thấy không? Ông ta đã thấy họ chỉ hai mươi phút trước thời điểm tử vong chính thức đấy.”

“Matt đã nghĩ là ông ta thấy ai đó giống Blue ư?” Lucy để cho sự hoài nghi của cô thể hiện ra ngoài. “Không, tôi không nhận được lời nhắn đấy. Tôi sẽ ghi chú để đến gặp và nói chuyện với cả Matt và Andy chiều nay.”

“Cho tôi biết những gì cô phát hiện ra nhé,” cảnh sát trưởng nói.

“Tôi sẽ có một báo cáo khác được đánh máy và đặt trên bàn ông vào cuối ngày,” Lucy nói với ông ta. Cô mở cánh cửa, nhưng Bradley lại dừng cô lại lần nữa.

“Oh, và còn một điều nữa,” ông ta nói. “Leroy Hurley kể là ông ra thấy Blue McCoy ở trong thị trấn với một vũ khí tự động.”

“Cảnh sát trưởng, nó không phải là đồ thật –“

Ông ta giơ tay lên. “Vì vậy, tôi để ý là chưa có ai tịch thu bất kể loại vũ khí gì mà McCoy có thể có – và tôi nghe được là một vài kẻ thuộc những lực lượng đặc biệt đi loanh quanh với cả kho vũ khí đấy.”

“Không có lệnh khám, tôi không chắc chúng ta có quyền –“

“Thực tế là chúng ta có quyền,” Bradley nói với cô. “Nó là một luật cũ của thị trấn, quay lại những ngày trong Thời kỳ Tái thiết, khi mà cư dân còn hoang dã. Những nhân viên gìn giữ trật tự của Hatboro Creek có quyền chiếm giữ vũ khí của bất kỳ cá nhân nào trước khi người đó đi đi lại lại trên những con đường của thị trấn. Chúng ta chưa bao giờ sửa đổi luật đó. Nó đã được mang ra ở cuộc họp vài năm trước, nhưng sau đó cơn bão Rosie quét qua, làm nó bị rút bớt khỏi chương trình nghị sự của thị trấn.”

“Tôi sẽ hỏi anh ta xem anh ta có bất kỳ vũ khí nào –“

“Cô sẽ lục soát tên con hoang đó,” cảnh sát trưởng bảo cô. “Hoặc là cô sẽ mang hắn ta đến đây để chúng ta có thể lục soát hắn, nếu cô không làm được.”

Lucy hất cằm lên. “Tôi làm được. Nhưng ông nên biết là khẩu súng Hurley nhìn thấy anh ta cầm lúc đó chỉ là một đồ chơi bằng nhựa.”

“Dù sao, tôi cũng không để hắn ta chạy quanh thị trấn của tôi với một khẩu Uzi hay là thứ gì giống như thế,” Bradley nói. “Bất cứ thứ gì hắn có, tôi muốn nó được khóa an toàn ở chỗ tôi vào lúc trưa, cô rõ chưa?”

Lucy gật đầu. “Đã rõ.”

“Và thúc đẩy cuộc điều tra này đi,” Bradley thêm vào, trong khi bước trở lại phòng ngoài. “Tôi muốn Blue McCoy cũng bị nhốt lại trước khi mặt trời lặn vào ngày mai.”

Lucy lái chiếc xe tải của cô vào đường dẫn đến ngôi nhà, không thể rũ bỏ được cảm giác sợ hãi trong lòng cô, nỗi sợ hãi bắt đầu từ tin tức của cảnh sát trưởng là có ai đó tuyên bố rằng đã thấy Blue tranh cãi với Gerry gần nơi vụ án mạng diễn ra. Matt Parker. Ông ta là một công dân trung thực. Mặc dù, gần đây ông ta có phần kém may mắn. Ông ta thậm chí đã là nguyên nhân của một trong những vụ 415 mà Annabella gửi thông báo trước đây vào mùa hè khi ông ta và vợ có cuộc cãi cọ hơi quá lớn tiếng về tình trạng thất nghiệp gần đây của ông ta. Nhưng ngoài lần đó ra, ông ta không phải là một kẻ gây rắc rối trong thị trấn hay là một trong những người bạn hoang dã của Leroy Hurley. Parker sống hầu như lặng lẽ, duy trì ngôi nhà và sân vườn và đến nhà thờ mỗi chủ nhật không lơ là chút nào.

Tại sao Parker lại nói dối về những gì ông ta nhìn thấy vào đêm vụ án mạng giết Gerry xảy ra? Và nếu ông ta không nói dối, thì có nghĩa là Blue nói dối sao?

Không. Blue đã nhìn vào mắt cô và nói với cô rằng anh không phải là người giết anh con dượng của anh. Lucy tin anh. Anh không nói dối. Không khí điềm tĩnh dường như bao quanh anh, âm điệu kiên định trong giọng nói, ánh mắt vững vàng khi nhìn, tất cả đã củng cố niềm tin của cô.

Lucy ra khỏi chiếc xe tải và đi bộ trên đường vào nhà. Mới chỉ 9:30 sáng, và cô đã cảm thấy như cô không thể đợi cho hết ngày.

Cô phải lục soát Blue McCoy để tìm những vũ khí bị che giấu. Điều đó rồi sẽ vui đây. Lucy đảo mắt. Cô không thể đến gần người đàn ông này trong vòng ba feet mà không phải chịu rủi ro của một vụ cháy cấp độ ba. Điều gì trên trái đất này làm cô bị đề nghị lục soát anh chứ? Cô sẽ phải làm cho anh chấp nhận tư thế lục soát người truyền thống, cánh tay giơ cao trước mặt, chân giang rộng, bàn tay chống vào tường. Bởi vì chúa giúp cô, nếu anh chỉ đơn giản là giơ cánh tay anh ra trong khi cô khám anh và cô tình cờ nhìn vào mắt anh…Blue đã nói gì tối qua nhỉ? Bốc cháy tự phát. Nó là sự mô tả chính xác cái cách mà cô cảm thấy ở câu lạc bộ thị trấn khi mà anh ôm cô trong vòng tay anh và hôn cô. Đó là những gì mà nụ hôn đã làm.

Chúa tôi, có lẽ cô nên đưa Blue đến sở, để Frank Redfield hay Tom Harper lục soát anh. Nhưng làm thế tức là thừa nhận là cô không thể làm được như cảnh sát trưởng Bradley đã nói.

Lucy mở khóa cửa bếp. Cô nhấc túi bánh doughnut và hai cốc cà phê mà cô đã mua ở tiệm bánh trong thị trấn lên, và cô đặt chúng lên bàn. Ngôi nhà thật yên tĩnh. Có thể nào Blue vẫn đang ngủ?

Sau đó cô thấy nó. Có một tờ ghi chú trên bàn bếp. Blue đã viết một lời nhắn cho cô trên một tờ giấy ăn. Anh cẩn thận viết một cách trang nhã, những ký tự gọn gàng sạch sẽ trước mắt cô:”Bảy giờ sáng. Đi tìm kiếm ở khu rừng bên đường Gate’s Hill. CM”

CM.?

Mất một lúc Lucy mới nhận ra là C.M. là tên viết tắt của Blue. Tên thật của anh là Carter McCoy. Tại sao anh không ký ở tờ ghi chú là Blue? Anh có nghĩ về mình như là Carter không? Hay là anh chỉ quen dùng tên viết tắt trên giấy tờ công việc ở hải quân là C.M. một cách tự động?

Dù sao, anh cũng đã ra ngoài, làm công việc của cô. Lucy túm lấy túi bánh doughnut và cà phê, khóa cửa bếp và quay lại chiếc xe tải của cô.