FOG [Điện Cạnh]

Chương 87




FOG [ Điện cạnh ]
Mạn Mạn Hà Kì Đa
Chương: 87
Beta: Sâu lười
__________________________________

Thi đấu thường quy rốt  cục đánh xong, xếp hạng của chiến đội cũng ổn định, thi đấu playoffs dùng thể chế mạo phao*, chiến đội Free đứng đầu thi đấu thường quy đến bán kết phải chờ nửa tháng, Chu Hoả lão Kiều hiếm khi mềm lòng một lần, thả cho mọi người nghỉ một tối.
(*Xin lỗi mọi người nhưng mà thật sự mình không biết phải thay bằng tên gì :< Thể chế này cũng dài dòng lắm, đại loại là chiến đội xếp hạng càng cao thì số lần phải thi đấu càng ít, vừa đỡ lo bị loại vừa không sợ bại lộ nhiều chiến thuật, đây là lợi thế và ưu tiên dành cho chiến đội hạng đầu.)
Cùng ngày sau khi về nhà, không cần huấn luyện, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
"Evil có sao không? Mới vừa nãy thi đấu nhìn cậu toát hết cả mồ hôi." Ăn cơm xong trở về căn cứ, Chu Hoả nhìn nhìn Thời Lạc, không yên tâm lắm, "Ngày hôm nay nhiệt độ vẫn thấp như thế, mới nãy chờ xe còn bị gió thổi một lát, sẽ không bị cảm chứ?"
"Không có chuyện gì." Thời Lạc không để ý nói, "Tôi mấy năm rồi chưa từng bị cảm."
Hai tiếng sau, Thời Lạc sờ sờ cái trán nóng lên của mình, trầm tư suy nghĩ vẫn không hiểu, đang yên đang lành, tại sao phải trù ẻo mình một phen làm gì?
Mấy ngày nay huấn luyện khổ cực, Chu Hoả nhìn ra mấy thành viên gầy đi rõ ràng, vất vả mãi mới có ngày không huấn luyện, Chu Hoả không cho mọi người ngâm mình trong phòng huấn luyện chơi game, sớm đuổi mấy người về phòng của mình, Thời Lạc tự biết ngủ không được, không muốn ảnh hưởng Dư Thuý ngủ bù, không bảo Dư Thuý đến phòng của mình.
Rửa mặt xong Thời Lạc nằm trên giường chơi điện thoại di động, càng chơi càng cảm thấy cả người không thoải mái, Thời Lạc vốn tưởng là hôm nay lúc thi đấu quá chăm chú cơ bắp căng chặt mới không khỏe, quá tập trung thi đấu sẽ tiêu hao thể lực, tình huống như thế cũng không phải chưa từng có, qua đủ nửa tiếng Thời Lạc mới nhận ra không đúng, sờ sờ trán mình, đã nóng hệt như bo mạch chủ máy tính.
Thời Lạc không mặc thêm quần áo đứng dậy xuống lầu, trong phòng khách lầu một căn cứ có một cái hòm thuốc nhỏ, thuốc cơ bản thường dùng đều có.
Mọi người trong đội đều nghỉ ngơi trong phòng của mình, lầu một vắng tanh, Thời Lạc tìm được hòm thuốc mở ra ngồi trên ghế sô pha, lấy một hộp thuốc cảm ra, Thời Lạc chống mí mắt mất công tốn sức kiểm tra một chút, xác định thuốc không quá hạn mới cho một viên vào miệng, đi tới phòng bếp lấy ly nước ấm nuốt viên thuốc xuống, vừa xoay người thì nhìn thấy Thần Hoả không biết đứng trong bóng tối từ lúc nào.
Thời Lạc sợ hết hồn, "Gì đây?"
"Đột nhiên đói bụng...Gọi thức ăn ngoài, đang ngồi đợi." Thần Hỏa nhìn trên dưới Thời Lạc,"Vụng trộm ăn cái gì đó? Bị bệnh? Bị cảm thật?"
"Không cảm..." Thời Lạc uống hết mấy ngụm nước, qua loa nói, "Hơi sốt, uống một viên thuốc hạ sốt, đừng nói với Dư Thuý."
"Cậu sốt tôi nói với cậu ta làm gì." Thần Hỏa nhìn nhìn Thời Lạc, có hơi không yên lòng, "Đang yên lành cậu sao lại sốt? Hút thuốc nhiều?"
"Ừm..." Thời Lạc uống cạn ly nước, "Đừng la lớn, Chu Hoả biết lại dài dòng."
Thần Hỏa gật đầu, "Biết rồi, tôi còn gọi sữa chua, uống không?"
Thời Lạc lắc đầu một cái, thu dọn hòm thuốc lại rồi trở về phòng.
Thời Lạc vẫn có kinh nghiệm đối phó với cảm, uống một viên thuốc uống một ly nước sau đó gục đầu ngủ một giấc, ngày hôm sau lại ổn ngay, chỉ mỗi chuyện buổi tối, Thời Lạc lười để Dư Thúy bận tâm, trở về phòng đàng hoàng trùm chăn chờ chảy mồ hôi, tiếp tục chơi di động.
Đã lâu không bị cảm lại, đột nhiên lên cơn sốt, Thời Lạc cũng rất bất ngờ.
Thời Lạc làm ổ trong chăn lướt weibo, chia tổ thi đấu playoffs hàng năm đều cố định là dựa theo thứ tự điểm, trận thi đấu thường quy Free đánh cuối cùng xong cơ bản cũng đã xác định tổ được chia, weibo chính thức của hai nhà Saint và NSN đang tham vọng tương tác với nhau, nói xéo nhau một phen, Saint xin NSN lần này nhất định phải hạ thủ lưu tình, NSN xin Saint lần này đừng tiếp tục chỉnh chiến thuật mới nữa, weibo chính thức của hai bên chào hỏi lẫn nhau trước, rất là rộn rã.
Thời Lạc muốn dùng tài khoản chính vào bình luận, người trong cuộc không sốt ruột, mình với Thần Hoả lại suýt nữa rơi vào trạng thái sụp đổ.
Trước lúc thi đấu, cảm xúc của Thời Lạc đúng thật không ổn lắm, chịu ảnh hưởng rất nhiều.
Từ lúc tiến vào Free, Thời Lạc ngày càng dễ sinh ra đồng cảm với người khác.
Mỗi nhà có một nỗi khổ riêng.
Thời Lạc không bác ái, không thiên sứ như vậy, chỉ là nếu như cũng đặt mình trong vị trí người qua đường, nhìn người khác đi tới bờ vực, vẫn sẽ không nhịn được muốn giúp đỡ đối phương một chút.
Đừng nói chi NSN năm đó còn giúp đỡ mình.
Phần ân tình này Thời Lạc vẫn nhớ, cho nên lúc Ngoã Ngoã tiến vào NSN Thời Lạc dạy Ngoã Ngoã rất tận tâm, thời gian đó Ngoã Ngoã mới vừa chơi chuyên nghiệp, cảm kích đại thần ngoài đội Thời Lạc này không chịu được, lần nào cũng đứng ngồi không yên thương lượng với Cố Càn báo đáp Thời Lạc thế nào mới tốt.
Cố Càn bảo Ngoã Ngoã không cần thiết, chỉ nói với Ngoã Ngoã năm đó FS cũng nhận ân tình của mình, bây giờ chỉ cần ghi tạc ý tốt của người ta vào trong lòng là tốt rồi.
Thời Lạc nóng sốt mơ mơ màng màng, mãi không nghĩ đến tới đây mới đột nhiên ý thức được, lúc trước Cố Càn chăm sóc mình như vậy, có lẽ cũng là nhân tình gì đó với Dư Thuý.
Nói như vậy, lúc mình ở NSN, cũng là được Dư Thuý chăm sóc, lại nghĩ xa hơn...
"Làm phiền, chờ một chút."
Thời Lạc bị cắt đứt dòng suy nghĩ, cửa phòng được mở ra, đèn trong phòng đột nhiên sáng lên, Thời Lạc khó chịu che mắt lại.
"Có mặc quần áo không?" Dư Thuý liếc mắt nhìn trên dưới Thời Lạc, quay đầu nói ra bên ngoài cửa, "Vào đi."
Thời Lạc sốt trán đỏ bừng, mất công tốn sức mở to mắt, trong chốc lát không phản ứng kịp, "Làm sao vậy?"
Dư Thuý không để ý tới Thời Lạc, bảo bác sĩ riêng trong đội đi vào phòng, thấp giọng nói, "Có lẽ là bị cảm, gần đây huấn luyện hơi gấp, ngày hôm nay thi đấu lại lo lắng, thi đấu xong gặp gió lạnh...Ngài xem một chút, xem còn bệnh nào khác không."
Bác sĩ riêng trong đội cũng là bác sĩ chăm sóc dạ dày cho Dư Thuý, bình thường không ở căn cứ, không tiếp xúc nhiều với những người khác, được dẫn đến phòng của Thời Lạc cũng khách khí ngồi sang một bên, lấy nhiệt kế ra đưa cho Thời Lạc, ôn hoà hỏi, "Đã uống thuốc chưa? Uống cái gì?"
Không chờ Thời Lạc nói chuyện, Dư Thuý đưa một hộp thuốc cho bác sĩ, "Cái này, uống một viên?"
Thời Lạc đặt nhiệt kế vào vị trí, không hiểu sao hơi chột dạ, đàng hoàng, "Uống một viên."
Bác sĩ gật đầu, "Được, xem nhiệt độ trước, uống lúc nào?"
"Khoảng..." Thời Lạc chần chừ nói, "Hơn nửa tiếng trước."
Bác sĩ gật đầu chờ, Thời Lạc quấn chăn kẹp nhiệt kế ngồi trên giường, liếc mắt nhìn Dư Thúy một cái, thấp giọng hỏi, "Thần Hoả nói với anh? Đã bảo anh ta đừng chuyện bé xé ra to rồi mà..."
Vẻ mặt Dư Thúy nhàn nhạt, "Em không nhấn mạnh với cậu ta, có thể cậu ta sẽ không mật báo."
Thời Lạc nhìn ra Dư Thuý có hơi giận, không muốn Dư Thuý ở trước mặt người ngoài dạy bảo mình, đàng hoàng cúi đầu ngậm miệng chờ nhiệt độ.
Trong lòng đồng thời cầu khẩn nhiệt độ đừng quá cao.
Sau 5 phút, Thời Lạc lấy nhiệt kế ra, chưa kịp xem Dư Thuý đã cầm lấy, Dư Thuý liếc mắt nhìn, đưa nhiệt kế cho bác sĩ, "Ba mươi bảy độ sáu."
Bác sĩ nhìn xuống, nở nụ cười, "Xem là ba mươi bảy độ rưỡi...Gọi là Evil đúng không? Bao lớn? Thành niên chưa?"
"Thành niên, mới vừa thành niên." Dư Thuý nói thật cặn kẽ, "Tuổi tròn thật ra chưa tới 19."
"Được rồi." Bác sĩ nhìn yết hầu Thời Lạc một chút, đưa một miếng dán hạ nhiệt cho Dư Thuý, lại đưa thêm một lọ thuốc, "Miếng dán hạ nhiệt, muốn dán có thể dán hai miếng trước ngực hoặc sau lưng, cậu ấy đã uống thuốc cảm, thuốc này trước tiên không cần uống, lúc nào nhiệt độ lên quá 38 độ thì uống một viên, uống nhiều nước ấm, hai ngày này đừng thức đêm."
Bác sĩ đứng dậy ôn hoà nói, "Không có bệnh gì nặng, gần đây không phải mùa cảm cúm, chỉ là chuyển mùa thể chất giảm, nghỉ ngơi trước đi, ngày mai tôi lại tới xem một chút."
"Làm phiền rồi." Dư Thuý gật đầu, "Tôi đưa ngài xuống."
Đêm khuya còn gọi người ta tới đo nhiệt độ Dư Thuý cũng hơi áy náy, Dư Thuý bỏ miếng hạ nhiệt bác sĩ mới vừa đưa xuống bên giường Thời Lạc, đưa bác sĩ đến cửa căn cứ mới lên lầu lại, miếng dán hạ nhiệt còn bị ném bên giường, Thời Lạc nằm nhắm mắt, sắc mặt phờ phạc hơn vừa nãy rất nhiều.
Tâm tư nhỏ của Tay Đột Kích vừa thành niên nào đó thật sự không đủ đẳng cấp qua mặt Dư tra nam, Dư Thuý đứng ở cửa quét mắt liếc nhìn Thời Lạc một cái, "Nghe lời dặn của bác sĩ chưa?"
Tay Đột Kích tròn tuổi vẫn chưa tới 19 nào đó trông cứ như sốt đến mơ màng, mất công tốn sức mở mắt ra, nhìn miếng dán hạ nhiệt bên giường hàm hồ hỏi, "Không, không nghe rõ lắm, là dán cái này? Đây là cái gì? Dùng làm sao...Mở ra kiểu gì? Dán ở chỗ nào?"
Dư Thuý mặt không đổi sắc nói, "Trên trán dán một miếng, giữa hai chân dán một miếng."
Thời Lạc: "..."
Thời Lạc hết sức làm như nghe không rõ, "Sốt hơi ù tai...Cái này mở ra làm sao..."
Dư Thúy không chịu nổi nữa, đi đến trước giường Thời Lạc xé vỏ của miếng dán hạ nhiệt ra, rồi gỡ một miếng dán vào trán Thời Lạc, dùng bàn tay nhẹ nhàng ấn xuống, lại gỡ thêm một miếng, nhìn Thời Lạc, "Dán ngực."
Thời Lạc mất công tốn sức cử động, cau mày, "Ngực? Chỗ nào? Chính giữa hay là nghiêng? Lỗ tai em thật sự ù..."
Dư Thúy hít sâu, lười chơi với Thời Lạc, lại sợ Thời Lạc đang toát mồ hôi, không dám vén chăn lên, đành phải nửa ngồi nửa quỳ bên đầu giường, cầm một miếng dán hạ nhiệt luồn vào trong chăn, thấp giọng nói, "Vén áo ngủ lên, dán trước ngực..."
Dư Thuý cảm giác được một cái tay Thời Lạc nắm lấy cổ tay mình tìm vị trí, hai giây sau...Tay Dư Thuý ngừng cử động hẳn.
Dư Thuý: "..."
Tình cảnh này, Dư tra nam thật sự không muốn ăn loại kịch bản bậc thấp này của Thời Lạc.
Mà cảm giác ở đầu ngón tay vẫn khiến cho sắc mặt Dư Thuý thoáng thay đổi.
Giọng điệu cũng không khống chế được nhẹ hơn một tí.
Ánh mắt Dư Thuý thâm thúy nhìn Thời Lạc, đôi môi khẽ nhúc nhích, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy nói, "Đây là chính giữa?"
Dư Thuý thấy hai má nóng đỏ của Thời Lạc lại đỏ hơn một tí.
Lại nghe thấy Thời Lạc ho khan, thấp giọng nói, "Đừng giận, qua một tối là bệnh tốt rồi, không muốn làm ra vẻ nói với anh."
Chính Dư Thuý lúc trước cũng giấu Thời Lạc chuyện đau dạ dày, bởi vì có cái kinh nghiệm này, cho nên rõ ràng có bệnh sẽ kéo theo bao nhiêu là mầm hoạ hơn ai hết, bây giờ còn nhỏ bệnh nhẹ đã giấu, sau này khó chịu cái gì không phải càng giấu nhẹm đi luôn à?
Vốn định nghiêm mặt nói với Thời Lạc, mà bây giờ...
Cảm xúc trong tay truyền vào trong lòng, thật sự làm người khác khó mà chịu nổi, Dư Thuý nhắm mắt lại, "Em mẹ nó thả tay anh ra trước!"
"Em không thả." Thời Lạc thoáng cử động, muốn chòng ghẹo Dư Thuý lại cực kỳ không thuần thục, ậm ừ nửa ngày mới nhỏ giọng nói, "Anh, anh đừng dạy bảo em..."
Dư Thuý nhìn Thời Lạc, thầm nghĩ nói ít làm nhiều là đơn giản nhất.
Loại kịch bản dỗ dành đừng giận này của Thời Lạc, thật sự không thể không ăn được.
Dư Thuý tránh tay Thời Lạc ra, lưu loát dán miếng dán hạ nhiệt xuống, rút tay ra gỡ thêm một miếng dán, giơ tay dán lên lưng Thời Lạc.
"Không tức giận." Dư Thuý cởi áo khoác, "Nhích vào bên trong một chút, ngày hôm nay anh ngủ ở đây."