Fires Of Winter

Chương 46




Trans & edit: kogetsu

Trong tuần đầu tiên sau khi sinh con, mỗi lần Brenna tỉnh dậy, cô đều ở trong tình trạng sợ hãi, và cô không thể xua đi cảm giác bất an cho đến khi cô tự an ủi mình là con của cô vẫn khỏe. Cô của cô đã kể câu chuyện chấn động về việc Garrick đã cứu mạng sống con trai cô, nhưng cô không thể khiến mình tin vào chuyện đó được. Nếu câu chuyện có thật, nếu anh ta có chút quan tâm đến đứa bé, anh ta phải đến nhìn bé. Anh ta chưa từng đến một lần.

Brenna phục hồi từ từ sau khi sinh, nhưng Selig thì lên cân rất nhanh. Thật là một sự thất vọng lớn đối với Brenna khi cô không phải là nguyên nhân khiến bé khỏe lên nhanh chóng như vậy. Cô đã muốn được tự mình cho bé bú, trở thành người duy nhất bé cần. Nhưng vì một lý do nào đó, hoặc là vì tình trạng yếu ớt của cô hay sự thật là là cô không giữ gìn sức khỏe của mình trong những tháng đầu mang thai, cô chỉ ra sữa trong hai tuần.

Cô tự buộc tội bản thân mình khi Heloise khăng khăng đòi mang đến một người phụ nữ có nguồn sữa rất phong phú để cho bú, con cô ta chết ngay khi sinh ra. Nhưng Brenna sớm chấp nhận tình hình, biết rằng đó là con đường duy nhất. Cô đèn bù sự thiếu hụt của mình bằng tình yêu nhân lên, dùng tất cả thời gian có thể rối rít quanh con trai mình. Và rồi cô bị cô của mình la rầy vì làm quá mức. Cô bắt đầu cảm thấy như thể tất cả mọi người đều cố ngăn cách cô khỏi bé, rằng cô không thể làm được chuyện gì đúng đắn.

May mắn thay, sự oán giận của Brenna không kéo dài lâu và cô cúi đầu trước sự hiểu biết của những người lớn tuổi. Cô bắt đầu thư giản trước sự hiện diện của đứa con bé bỏng, không làm bé cảm thấy ngột ngạt với tình yêu mới đầy mạnh mẽ của cô. Cuối cùng cô hoàn toàn thoải mái khi chăm sóc, mặc áo và tắm rửa cho bé. Cô để mối quan hệ của cả hai tiến triển chậm rãi. Khi bé lần đầu tiên mỉm cười với cô, cô biết bé đã cảm nhận được tình yêu của cô.

Brenna cũng biết đã đến lúc họ về nhà. Lý do duy nhất cô ở lại lâu trong nhà của Garrick, gần ba tháng, là vì cô không trông thấy anh dù một lần trong khoảng thời gian này. Cô không biết nơi anh ngủ, hoặc là liệu anh có nhà hay không. Cũng như cô có thể bắt bản thân mình không được hỏi ai khác về tin tức của anh, thậm chí cả Janie hay Maudya.

Hai người bạn cũ lần nào mang thức ăn đến cho cô cũng đều thì thầm về Selig, và họ nhấn mạnh không biết bao nhiêu lần là cuộc sống của họ trở nên tốt đẹp như thế nào từ khi bé được sinh ra. Brenna cũng không thắc mắc về chuyện đó. Cô chỉ có thể giả định là Garrick cảm thấy miễn cưỡng khi sống gần cô nên anh đã đi đến sống nơi khác, không nghi ngờ là ở chỗ của Morna, trong khi cô chiếm lấy nhà anh.

Khi Brenna nói với cô mình là cô đã sẵn sàng để về nhà, Linnet không hề phản đối. “Cô sẽ sống với con chứ?” Brenna hỏi đầy hy vọng.

“Thêm một thời gian nữa. Nhưng sau đó ta sẽ trở về vùng đất của Anselm.”

“Nhưng bây giờ cô là một người tự do mà,” Brenna phản đối. “Cô không cần trở lại đó.”

“Ta có rất nhiều bạn bè ở đó.”

Brenna thở dài. “Cô nhớ Heloise à?”

“Đúng vậy.”

“Và cha của Garrick?”

“Ta không xấu hổ về chuyện thỉnh thoảng ta chia sẽ chiếc giường với ông ta, Brenna,” Linnet trả lời đầy vẻ phòng ngự.

“Con không phán xét cô, Cô à. Nếu đây là điều cô muốn, vậy thì con là ai mà bảo cô không được chứ?”

“Ta biết tình yêu thật sự của Anselm là Heloise, nhưng ông ta thật sự quan tâm đến ta. Và ta cũng yêu Heloise. Bà ấy là một người bạn thật sự và xứng đáng.” Linnet bật cười. “ Mối quan hệ thật lạ. Tuy vậy, ta vẫn rất hài lòng.”

“Cô nên có những điều tốt đẹp hơn.”

“Không, Brenna, ta hạnh phúc,” Linnet nói. “ Ta biết con ghét Anselm, nhưng-“

“Con không còn ghét ông ta, thưa cô.” Brenna cắt ngang. “Khi lần đầu tiên Anselm ôm con trai con trong vòng tay, con nhớ lại cái ngày ông ta tấn công vùng đất của chúng ta, sự thù hận mà khát máu hiện rõ trên mặt ông ta. Vậy mà khi ông ta ôm cháu trai, vẻ mặt ấy chỉ có tình yêu. Ông ta đã làm quá nhiều chuyện mà cháu hết sức biết ơn. Cháu vẫn không biết là liệu mình có thể hoàn toàn tha thứ việc ông ta làm, nhưng sự căm hận không còn trong con nữa.”

“Cô rất vui,” Linnet mỉm cười. “ Cô nghĩ cuối cùng con đã trưởng thành rồi. Brenna.”

Brenna trở lại ngôi nhà nhỏ của mình trước cơn bão mùa đông đầu tiên. Khi cô lê bước trên tuyết khi săn bắn, cô thật sự cảm thấy mình đã trở nên quen thuộc với vùng đất này và khí hậu của nó.

Và thời gian trôi qua. Garrick vẫn không đến nhìn con anh. Sau lễ mừng Đông Chí, buổi lễ mà Linnet đến tham dự mà không có Brenna dù cô cũng được mời, Linnet trở về với dinh thự của Anselm. Brenna nhớ bà, nhưng cô không thiếu bạn bè. Leala, người đàn bà Heloise đã tìm cho Selig, vẫn sống với cô, thay thế cho Elaine. Và Cordelia thường xuyên đến thăm cùng với Athol bé nhỏ.

Brenna quay về nhà sớm hơn thường lệ khi đi săn, vì cô nhanh chóng hết tên bắn. Cô rất tức giận vì đã bắn trật một con thỏ quá nhiều lần trước khi nó hoàn toàn biến mất. Khi cô rời khỏi cánh rừng và thấy một con ngựa trong sân, ngựa của Garrick, đầu tiên cô cảm thấy lấy đầy bởi những cảm xúc hỗn độn, nhưng sau đó cơn tức giận trào lên. Làm sao mà anh ta dám đến đây bây giờ, sau khi con anh sinh ra được bảy tháng chứ?

Cô bước nhanh vào nhà, nhưng ngừng lại một lúc khi ánh mặt họ gặp nhau. Selig đang ngồi trong lòng anh gần lò sưởi, cười khúc khích và chơi với nút thắt trên áo choàng của Garrick. Garrick rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, nhưng Brenna không hề chú ý. Cô chỉ thấy con trai mình và bé hạnh phúc đến dường nào. Cơn tức giận của cô lại trào lên lần nữa, khi nghĩ rằng Garrick đã bị khước từ sự hạnh phúc khi có cha chỉ vì sự căm ghét của Garrick dành cho cô.

“Em có đồng ý với tên ta đặt cho con không?” Garrick lúng túng hỏi.

“Tôi chấp nhận, vì đó là thứ duy nhất mà cha của bé từng cho bé.”

Garrick đặt Selig xuống đất và cả hai cùng nhìn bé chậm chạp bò và lao đến món đồ chơi dưới chân bàn. Bé ngừng lại để kiểm tra nó bằng những ngón tay bé xíu, không nhận thấy bầu không khí căng thẳng trong phòng.

Lần đầu tiên họ nhìn vào nhau. “ Ta xin lỗi vì em nhìn thấy ta ở đây, Breanna. Sẽ không có lần sau đâu.”

“Anh đến đây làm gì ?”

“Đến thăm con trai anh.”

“Sau một thời gian quá dài, lúc này thì đến làm gì?” Cô gặng hỏi.

“Em thật sự nghĩ là ta chưa nhìn thấy con trước hôm nay ư? Ta đã đến đây ít nhất một tuần một lần kể từ khi em về nha, khi em đi săn. Và khi em ở tại nhà ta, ta thăm bé mỗi ngày.”

“Lúc nào ?”

“Khi con được cho bú, anh ôm con trước khi bé được trả về với em.”

Mắt Brenna mở lớn đầy giận dữ. “tại sao không ai nói với tôi?”

“Em nghĩ ta sẽ làm hại con, nên ta chỉ đến thăm con trong bí mật. Ta không muốn gây khó khăn cho em.”

Brenna quay sang Leala, người đang rút lại trong một góc phòng, tránh xa những âm thanh la thét mà cô không hiểu. “Tại sao cô không nói cho tôi nghe cha của Selig đã đến thăm bé?”

“Ngài ấy có quyền, thưa cô. Ngài ấy không cần phải che giấu tình yêu dành cho Selig.”

Brenna tái nhợt như tờ giấy trắng ngay khi cô đặt ra câu hỏi. Cô không nghe được câu trả lời. Cô đã tin tưởng thổ lộ bí mật của mình cho Leala bởi vì cô ấy sống cùng cô và họ đã bàn luận những việc có lợi cho Selig. Và bây giờ, bởi vì sự tức giận của cô, Garrick biết.

“Ta sẽ đi, Brenna.”

Cô lại nhìn vào anh, giật bắn người. Anh định sẽ bỏ qua sai làm ngớ ngẩn của cô, nhưng cô không thể.

“Anh nghe tôi nói ngôn ngữ của mình. Tại sao anh không buộc tội tôi đã giấu anh?”

Garrick nhún vai. “Em đã ở đây đủ lâu để có thể học nó, Brenna.”

Anh đang tỏ ra quá khoan dung và cô không thể chịu được điều đó. “ Tôi đã được dạy ngôn ngữ của anh trước kho tôi bị bắt đến đây, Garrick. Đó là một vũ khí của tôi chống lại anh mà anh không thể cướp khỏi tôi, dù tôi chưa từng lợi dụng nó.”

“Ta biết.”

Đôi mắt cô mở to. “ Anh biết?”

“Cô của em nói cho tôi rất lâu trước đây rồi. Tôi đã tìm hiểu để biết nhiều hơn về em, và bà ấy kể cho tôi khá nhiều những điều hữu ích. Em cũng nói cả hai ngôn ngữ khi em sốt cao.”

“Tại sao anh không bao giờ nói?”

“Ta muốn em nói với ta,” anh nhấm nhẳng. “ Và cuối cùng thì em cũng nói.”

“Chỉ là bây giờ chuyện đó không còn quan trọng nữa.”

“Quan trọng.”

Brenna run rẩy bởi sự dịu dàng trong giọng nói của anh. Anh tiến lên phía trước cho đến khi anh đứng trực diện nhìn vào cô. Cô bắt gặp ánh mắt anh, và không còn sự thù hận trong đó nữa, chỉ có màu xanh dịu dàng của làn nước.

Rồi khi anh kéo cô vào vòng tay mình, cô cảm thấy tim mình như lỗi nhịp. Anh hôn cô, và sự khao khát quá đỗi lớn lao chảy tràn giữa hai người. Tất cả những tháng qua cô đã cố không nghĩ đến anh, bởi vì họ đã xa nhau hơn một năm. Nhưng cô đã quá muốn anh, và đã cố giả vờ là mình không có.

Anh ôm cô thật chặt, không thể làm thêm gì khác vì ở đây có Leala. Brenna muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi, nhưng có một con quái vật dai dẳng trong tâm trí cô rằng không thể quên quá khứ. Chuyện đang xảy ra tựa như một giấc mơ. Nó phản lại hiện thực.

Cô ngước lên nhìn Garrick, đôi mắt xám mờ đục, tìm kiếm câu trả lời. “Chuyện này có ý nghĩa gì vậy?”

“Mùa xuân đang đến, Brenna. Cha ta đã nói sẽ mang em về nhà.” Anh ngập ngừng, chiến đấu với lòng tự trọng. “ Ta không muốn em đi.”

Brenna nhìn thấy tia sang đầy hy vọng. “Vậy thì anh muốn gì?”

“Ta muốn em làm vợ ta. Ta muốn quên đi quá khứ và bắt đầu một khởi đầu mới.”

Những lời nói của anh giống như một điệu nhạc vang lên bên tai cô. Trở thành vợ anh là điều cô vô cùng mong muốn lúc trước, nhưng mà cô sẵn sang từ bỏ bởi vì anh luôn chống đối lại nó. Tại sao anh lại thay đổi?

“Anh muốn em phải không, Garrick? Hay anh nói như thế là vì anh biết khi em đi, em sẽ mang Selig theo?”

“Ta yêu con trai mình. Ta không phủ nhận chuyện này.”

“Còn em?”

“Ta sẽ không hỏi cưới em, Brenna, chỉ để giữ con ta ở lại đây. Ta muốn em hơn bất cứ người phụ nữ nào khác.” Anh ôm cô chặt hơn. “ta đã hối hận hàng trăm lần vì cái quyết định ngu ngốc từ bỏ em. Ta đã hết sức khổ sở khi không có em.”

“Nhưng anh có yêu em không?”

“Sau những điều ta vừa nói, làm sao em có thể nghi ngờ điều đó.”

Vào giây phút đó, cô gần như tan chảy. “ Vậy thì cuối cùng anh đã tin em nói sự thật, là em không chạy trốn khỏi anh lần thứ hai?”

“Anh sẵn sàng quên đi quá khứ.”

Brenna cứng người và giật lùi khỏi anh. “ Sẵn sàng quên? Nghĩa là anh vẫn không tin em?”

“Em thề em đã giết Cedric Borgsen, nhưng mà hắn ta còn sống, Brenna.”

“Không thể nào!”

“Ta đã nhìn thấy hắn.”

“Nhưng hắn ta ngã xuống dao găm của em, cái mà anh cho em! Hắn ta không hề động đậy. Làm sao hắn có thể sống sau đó?”

“Đừng nói dối nữa, Brenna!” Garrick bực bội nói. “ Ta đã nói ta sẽ để quá khứ chết đi.”

“Nhưng anh không tin tôi!” cô thét lên.

“Ta biết tại sao em rời đi, Brenna, tại sao em phá vỡ lời hứa. Cái cách ta ép buộc em lần cuối thật không thể tha thứ được. Ta trút giận lên em và ta đã sai khi làm vậy. Thế nên em bỏ trốn, rồi quay trở lại, không sẵn lòng thừa nhận sự thật. Nhưng không quan trọng nữa. Ta yêu em, đủ để quên hết tất cả.”

“Nhưng không đủ để tin tôi?”

Anh xoay mặt đi, đưa cho cô câu trả lời mà không cần nói. Selig bắt đầu khóc và Leala chạy ào tới cậu. Brenna nhìn chăm chú đầy ủ rũ vào con mình, một lần nữa cảm thấy cậu sẽ không bao giờ được biết về cha mình. Hy vọng đã nâng cô lên cao, và bây giờ cô rơi xuống vực thẳm của sự hủy hoại.

Cô cảm thấy bị nghiền nát khi Garrick nhìn vào cô bằng ánh mắt đầy sự khao khát, mặc kệ tất cả những điều vừa nói. Sao anh có thể làm thế này với cô? Anh nghĩ là cây cầu ngăn cách giữa họ không là gì cả sao?

“Đi đi, Garrick.” Giọng cô khàn đi, nổi đau quá rõ ràng. “ Tôi không thể cưới anh khi tôi biết anh sẽ không bao giờ tin tưởng tôi.”

“Có thể lúc nào đó-”

“Không, chuyện này sẽ luôn tồn tại giữa chúng ta. Tôi ước chuyện không phải thế này, vì tôi sẽ luôn yêu anh, Garrick.”

“Ít nhất hãy ở lại đây, Brenna.” Anh nhìn vào Selig, rồi nhìn vào cô. “Đừng mang con đi quá xa khỏi ta.”

Brenna nghẹn ngào vì cảm xúc. Chúa ôi, đau đớn làm sao khi nhìn thấy nỗi đau của anh ! “ Anh nghĩ em tàn nhẫn và ích kỷ, nhưng em không thể sống gần anh như thế này, Garrick. Ở gần anh, yêu anh, nhưng biết rằng chuyện giữa chúng ta là vô vọng, thì quá đau đớn.”

“Em vẫn còn thời gian trước khi lên thuyền để thay đổi ý kiến, Brenna. Em chỉ cần đến với ta.”

Anh rời đi và Brenna khóc nức nở trên bờ vai của Leala. Không thể cứu vãn được nữa. Chỉ đặt thêm khoảng cách xa vợi giữa hai người.