[Draft]
Tôi gặp em vào một chiều mưa, trên chuyến bus dài nhất đưa tôi thoát khỏi những đau buồn của cuộc tình vu vơ trước đây.
Tôi còn nhớ, ngày hôm ấy là vì thấy em khóc mà tôi cứ day dứt nhìn. Qua khung cửa kính của chiếc ghế đơn, em quay đầu nhìn mãi cảnh vật bên ngoài. Mưa rồi, từng hạt mưa cứ thế thi nhau đổ xuống thấm ướt ô cửa, gió xô đẩy ngã nghiêng mấy tán cây dọc hai bên đường. Thật dữ dội, nhưng vì quá để tâm đến em mà tôi đã chẳng đặt vào tầm mắt điều gì khác.
Như nhận ra có người đang nhìn mình, em quay phắt lại, và trông thấy tôi. Cảm giác thời gian lắng đọng khi ấy thật kì lạ.. mọi thứ như nhòe đi khi tôi phát hiện khóe mắt em ươn ướt.. em khóc sao? Là vì cảnh vật bên ngoài quá mức u buồn hay vì lòng em đang có nhiều vướng bận? Liệu tôi có thể mở lời hỏi, hay chí ít là gửi em chiếc khăn tay? Không, tôi không cho rằng mình nên làm điều đó, tôi do dự, tôi lo lắng, trong tôi thoáng chốc còn mơ màng nhớ lại một vài chuyện không hay trong quá khứ. Phải, tôi cũng từng là người bao đồng thế này, và xem những chuyện xảy đến sau đó với cuộc tình vừa qua của tôi đi, tôi đã có gì ngoài phản bội nhỉ?
Như chẳng hay biết những suy nghĩ trong tôi, em lia mắt đi thật nhanh rồi đứng dậy, kéo theo vali nhỏ trong góc bước ra cửa. Em sẽ xuống ở trạm kế tiếp ư, nhưng trời sắp mưa rồi mà? Chẳng hiểu vì gì tôi lại lo lắng cho em, để rồi khi em bước xuống khỏi chuyến xe hôm ấy, tôi cũng vô thức bước theo…
"Kim Namjoon, mày điên thật rồi!"
Lầm bầm suốt từ lúc rời trạm, thế mà tôi vẫn cố bám theo em, cùng chiếc ô quá khổ cho một người. Cũng chẳng hiểu vì lí do gì tôi lại làm thế nhỉ, trong khi còn hẳn năm trạm nữa mới về được KTX…
Ở phía trước, không gần không xa chỉ cách một đoạn, em cứ thế bước đi, hiên ngang giữa làn mưa đang chẳng ngừng rơi lất phất. Tôi hẳn còn tưởng trước khi leo xuống bus em hẳn đã có ô, nhưng không, em không có. Đơn độc bước xuống trong khi bên ngoài mưa vẫn đổ, gió vẫn quật từng cơn ư? Thật chẳng hiểu nổi em nghĩ gì, càng khó hiểu hơn nữa chính là tôi đây.
Theo sau em một quãng đường, trên tay cầm ô nhưng lại không dám tiến lên bước cùng em, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn, rồi suy nghĩ.. có lẽ giống như tôi, em rất cô đơn…
- Cầm lấy đi!
Quay lại, Ami ngẩn ngơ khi nhận ra chàng trai ban nãy ngồi cùng chuyến bus với mình giờ đã đứng trước mặt. Anh chàng chìa chiếc ô của mình tới trước mặt cô, khuôn mặt hiền lành ấy hòa cùng tiếng tí tách của mưa thật dễ khiến người ta xao động.
Nhìn anh như không hiểu, cũng rất muốn biết ý anh là gì nhưng cô lại chọn im lặng mà lắc đầu không thôi, khóe môi cũng lạnh nhạt nở một nụ cười. Có lẽ thôi.. chắc anh nghĩ cô thật đáng thương…
Nhưng chàng trai trước mặt cô lại nheo mày dúi thẳng chiếc ô ấy vào tay cô, trùm mũ hoodie lên, anh chàng chạy đi mất, bỏ cô một mình ngớ ngẩn đứng đấy, cầm chiếc ô của người con trai lạ ấy mà lén lút.. thở dài.
Anh là ai...
Sao lại tốt với cô làm gì?
Và hơn cả.. cô đã tới trước cổng nhà rồi còn đâu?
- Hyung, anh có bao giờ nhìn thấy cô gái nào đó vừa đội mưa vừa khóc chưa?
Thu mình trên chiếc sofa, Namjoon bật lon bia đưa lên môi uống một hơi, ngồi bên cạnh là Yoongi, anh ấy đang chú tâm xem một bộ phim dài tập trên TV như muốn nuốt chửng nó bằng ánh mắt.
Một bộ phim có cái kết được đồn đoán sẽ rất buồn thì có gì hay?
- Không chắc nữa, sao vậy?
Yoongi đáp nhạt toẹt. Bình thường anh rất ghét ai đó phá bĩnh anh xem phim, thế nên mới toàn xem lúc nửa đêm khi cả nhà đã đi ngủ hết. Mọi người đều rõ tính khí khó nhằn của ông anh giời này nên chẳng ai dám chọc ngoáy cả.. nhưng tối nay là ngoại lệ.. với Namjoon, và với anh.
Trong mắt Yoongi, Joon ngoài là một leader thông minh và trưởng thành của nhóm còn là một cậu em rất thấu tình đạt lí, nhưng gì thì gì, trong chuyện tình cảm, Joon của anh vẫn là một thằng nhóc ngốc nghếch thôi.
"Joon ấy, nó là đứa dễ động lòng, nó bảo bản thân thích yêu thương và bảo vệ ai đó, cho dù người ta có tốt xấu ra sao." Và Yoongi đã chứng kiến thằng nhóc này trải qua bao cuộc tình không mấy tốt đẹp bằng lối suy nghĩ ấy rồi.
Vì Yoongi quá hiểu Joon như thế nên với dạng câu hỏi ấy anh dường như quen thuộc lắm rồi.
Nhưng kì lạ là hôm nay Joon có chút khác.. nó đang thực sự mỉm cười một cách ngây ngốc khi nghĩ về người nào đó, còn cái hành động vân vê lọn tóc của mình nữa…
- Hôm nay em đã gặp một cô gái kì lạ như vậy.. hình ảnh cô ấy khóc trong mưa.. thật giống em...
- -
-
Ngày này của một tháng trước, Kim Namjoon chia tay bạn gái cũ. Cuộc tình ấy từng day dưa mãi mới có thể kết thúc.
Chia tay rồi làm lành, ngọt ngào rồi lại rạn nứt, đến cùng dư vị của nó chỉ để lại cảm giác ngán tận cổ.
Tại sao những cô gái từng đến bên đời anh, khi mới bắt đầu đều rất đáng yêu, rất ngọt ngào, họ luôn nói biết ơn vì được anh yêu thương, họ nói họ cần anh hơn tất thảy, nhưng càng về sau, Joon nhận ra điều họ cần thật sự nhiều hơn thế.
Quen bạn trai là ca sĩ nổi tiếng, cái họ cần là danh phận, là ngưỡng mộ.
Quen bạn trai là con của gia đình khá giả, cái họ cần là sự cung phụng.
Như cô gái anh vừa chia tay, anh đã từng xem cô như một nửa của đời mình, anh yêu cô, quan tâm cô bằng tất thảy chân thành anh có. Nhưng không, điều cô thực sự muốn chỉ là làm bạn gái của RM BTS, chứ không phải Kim Namjoon anh.
Ngày chia tay anh đau, đau vì phải dứt bỏ mảnh tình cảm đã lớn, đau vì tiếc rẻ khoảng thời gian mình cho đi chẳng thể tìm lại. Nhưng anh không hối hận, vì anh cuối cùng đã nhìn ra.
Dù cô ấy có khóc lóc cầu xin cơ hội.
Dù cô ấy có cố gắng khiến anh nhớ lại đoạn tình cảm ngọt ngào trước đó.
Dù mọi thứ vốn dĩ vẫn đang ấm nồng.
Nhưng anh không hối hận vì đã chọn dừng lại thay vì cố mà bước tiếp.
Anh từng bảo sẽ không yêu ai nữa, anh mệt rồi. Chạy theo một mối tình mà bản thân đã biết trước kết cục sẽ chẳng mấy tốt đẹp, giống như cây cổ thụ kiên trì bám lấy lòng đất hàng chục năm lại vô tư đem lòng yêu một cơn gió để rồi nhận ra cơn gió chẳng bao giờ chịu ở yên một chỗ, nó thích phiêu du nên đã chọn rời xa cây cổ thụ kia. Tình yêu như vậy, đôi khi hy sinh đến mù quáng mới thật đau lòng…