"Này này, nghe tin gì chưa, nhóm nhạc X vừa comeback đó, bài hát mới tuyệt lắm, chắc chắn sẽ đại thắng!"
"Còn phải nói ư, nhóm họ tài năng thế còn gì?"
Cười khẩy, chàng trai trong bộ dạng đen ngòm từ đầu tới chân ấy đang lặng lẽ ngồi ở góc quán. Tay cắp tờ báo dân trí che qua đỉnh đầu, hành động nghe ngóng chẳng khác nào thám tử lừng danh Mori trong một sáng đi điều tra vài vụ ngoại tình cỏn con. Tuy vậy, vài tiểu tiết cho thấy sự bối rối của chàng trai nọ đã vô tình bị lật tẩy khi chàng ta nghe được mớ thông tin “đắt giá” đến từ hai cô gái buôn chuyện bàn bên: là tờ báo dân trí bị dốc ngược xuống cùng những kí tự hàn ngữ rõ ràng không thể đọc hiểu nếu đặt như thế. Một buổi sáng đầy nhạt nhẽo.
Cười khẩy, đưa tay khuấy vội li cafe giá vài ngàn won trước khi cho một hớp vào cái cuống họng đầy khô khốc vì chỉ kịp nhai nuốt vội lát bánh mì trát bơ, chàng trai sau đó đứng dậy, dùng chất giọng trầm nói vọng lại.
“Tính tiền!”
...Cách đó vài tiếng trước...
“Đây là đài tiếng nói nhân dân quận...”
“Anh không thể xem kênh nào hay hơn sao đồng chí?” - tặc lưỡi, cậu trai với mái đầu đinh đen nhánh chưa bắt kịp xu hướng ‘nhuộm ba bảy và cạo nửa đầu’ hiện nay, buồn chán liếc xéo người anh ngồi bên cạnh, vẫn tỉ mẩn với rổ táo trong lòng.
“Bố Bang không trả tiền cáp thì lấy đâu ra nhiều kênh mà coi? Chú mày cứ càm ràm như thế hay muốn anh đây bật sang kênh truy tìm tội phạm?” - như đã giới thiệu, chàng trai trông có vẻ giống đàn anh kia, người đang tỉ mẩn với rổ táo trong lòng không hề có ý định giữ chút thể diện nào cho cậu em mà lạnh lùng buông quả miếng chả biết đỡ kiểu gì.
“Tùy anh!” - cậu trai đầu đinh bất lực thu cặp mắt chán nản về, cằm dài ra thêm vài thước.
Đó là một sáng chẳng thể thú vị hơn.
“Anh này, về chuyện hợp đồng với cty ấy, anh đã kí chưa?” - vẫn hai chàng trai ấy cùng căn bếp nhỏ, có vẻ họ đang chuẩn bị nấu gì đó cho bữa trưa.
Ngồi ở bàn ăn cùng cốc nước đá đã tan gần hết, cậu bạn đầu đinh buồn chán di di tay thành hình tròn lên vệt nước trên mặt bàn, cảm tưởng như đó đã là một loại thú vui khiến cậu giải khuây lúc này, thật là nhàn nhã.
“Tất nhiên rồi, đó là lí do anh mày ở đây vào năm hai mươi tuổi đầy xuân sắc còn gì?” - chàng trai trông có vẻ giống anh cả ấy đang đứng bếp, tay anh ta khuấy qua lại nồi súp to đựng vừa ba bó súp lơ cùng gia vị ngào ngạt. Khuấy rồi lại múc một ít lên nếm, vừa nếm anh ta vừa tấm tắt khen.
“Cũng phải, anh được bọn họ ‘kết nạp’ ngay cả lúc đang dạo phố cơ mà, bảo sao lấy đâu ra lắm tự tin!” - cậu em lại thèm đòn, chống cằm nói vài ba thứ nhàm chán.
“Thế còn chú mày, vào đây vì bị lừa sẽ được lăng xê thành producer nổi tiếng trong khi bản thân lại được lắp vào vị trí thành viên của một nhóm nhạc hiphop, tự hào quá nhỉ?” - vị anh lớn cố tỏ ra không quá khích mà chống nạnh nở nụ cười đầy trào phúng mua vui.
“Đó thực sự không phải trò đùa, Kim Seokjin!” - cậu em đầu đinh chợt nhíu mày gằn giọng.
“Chuyện anh mày được tuyển vì vẻ đẹp trai cũng không phải hoang tưởng, Min Yoongi!”
“Hừm!” - cậu em đầu đinh có cái tên đáng yêu gắn vào khuôn mặt chất chứa đầy nỗi uất ức với cuộc sống đã dùng dằng bỏ về phòng, cùng lúc chấp nhận thua cuộc dưới miệng lưỡi của kẻ “bất khả chiến bại” Kim Seokjin, và kẻ ấy đang giương cao muôi múc súp, miệng cười đắc thắng.
Buổi trưa đầy rộn ràng…
-
“Hợp đồng đó không phải trò đùa, trước khi debut chúng ta phải tính toán thật kĩ để không thiệt thân còn gì?” - ngồi trước sofa, chàng trai mặc áo thun hồng có in dòng chữ “Kiss me” đang nghiêm túc nói. Cậu ta là người vài phút trước đã mắt nhắm mắt mở tông hẳn vào nhà và làm sập cái bản lề cửa Min Yoongi vừa vất vả đóng. Ắt hẳn cho tới lúc anh bạn đầu đinh ấy từ studio trở về thì chàng trai hậu đậu này vẫn còn vài giây tự kiểm điểm đây.
“Cty chúng ta nói không ngoa cũng thuộc hàng bảo đảm lợi ích hàng đầu cho nghệ sĩ còn gì? Thôi cứ yên tâm mà kí đi!” - Seokjin xì vài tiếng càu nhàu với lời nhắc nhở ‘lo xa’ của cậu em áo hồng.
“Namjoon nói đâu có sai, anh cứ hấp tấp lại lỡ việc đấy!” - người vừa nói cũng là kẻ đang ngồi cạnh Kim Seokjin, trông cậu chàng cũng xêm xêm tuổi với hai người còn lại, khuôn mặt gãy gọn đâu ra đó, khoảng trán cao ưa nhìn cùng chiếc môi nói liến thoắng. Cậu trai ấy gọi cậu bạn áo hồng Kim Namjoon là bạn thì ắt hẳn cùng tuổi, trong ktx nọ người cùng tuổi Namjoon chỉ có một, Jung Hoseok.
“Thì...”
*Rầm!* - ở ngoài vọng vào tiếng đạp cửa bất ngờ, cả ba người Jin, Joon và Hoseok đang tập trung bàn luận cũng phải bàng hoàng, càng ngã ngửa hơn khi biết người vừa giận dữ kia chính là Min Yoongi. Làm ơn đi, bản lề cửa dạo này đã sắp không cứu vãn được nữa rồi đó mấy ông tướng...
“Hyung, anh sao vậy?” - vừa nhìn người anh hơn mình một tuổi đi ra, Hoseok đã xuýt xoa hỏi.
Chả đáp lời nào, vẻ mặt Yoongi lúc ấy chứa đầy nộ khí như tích tụ hết giận dữ của đời người. Ô không lúc này không nên đùa, vì anh ta trông thực sự tức giận đấy.
Đi tới sofa lấy cái điều khiển, Yoongi ngồi phịch xuống nhấn nút bật. Trên màn hình hiện ra kênh tin tức giải trí quen thuộc.
“Nhóm nhạc X sau hơn một năm vắng bóng đã trở lại cùng album mới mang đầy màu sắc hiphop mới lạ, hứa hẹn sẽ khiến đấu trường Kpop thời điểm này một lần nữa bước vào thế căng thẳng!” - lời giới thiệu đầy hấp dẫn cùng tính thuyết phục người xem cao của cô MC trẻ khiến cả ba con người ngồi trước TV kia không khỏi trầm trồ nhìn như xuyên thấu chiếc MV đầy màu sắc giữa bản tin. Ngược lại, ở góc ngoài cùng sofa, chàng trai với mái tóc vuốt ngược dưới lớp nón kết đen, vẫn đang giữ vẻ mặt lạnh tanh đáng sợ.
“Thế thì sao nào hả nhóc con?” - Jin hất hàm hỏi Yoongi.
“Khoan đã...” - vốn im lặng, Namjoon nãy giờ đang cố lắng nghe thật kĩ giai điệu ấy, là thứ giai điệu nghe thi có vẻ xa lạ nhưng thực tình lại có chút quen thuộc. Bản nhạc đó…“Anh Yoongi, có phải nó...”
“Đúng vậy!” - Yoongi nhếch môi cười hắt ra - “Là một trong hai bản nhạc anh mày bị bọn nhạc sĩ chân chính thẳng tay cưỡm mất, và giờ chúng hẳn hoi thành của người ta. Tởm lợm thật!”
“Anh...” - Namjoon ái ngại nhìn Yoongi.
“Cứ thế này mà bảo là nhạc sĩ tài năng, producer đáng ngưỡng mộ, anh mày đ*o dám nhận nữa, mệt rồi!” - Yoongi cúi mặt, chợt bật cười thành tiếng.
“Anh, anh tính đi đâu vậy? Bang PD sẽ giận thật đó!” - nhìn thấy anh trai đầu đinh của mình cứ thế bực dọc đi ra cửa, Hoseok càng thêm lo lắng, cậu đứng hẳn dậy đi tới chỗ anh ấy.
“Đi bụi, Hobi đi chung không?”
“Gì, em đâu có khùng?” - cậu trai 94 tròn mắt đáp đầy ngờ nghệch.
“Vậy thì chớ cản anh, thiệt thân đấy!” - Yoongi chợt thở hắt. Như nhớ thêm một chuyện, đầu đinh mới quay lại nói với Namjoon - “À, còn vụ hợp đồng, bảo bọn họ gạch tên anh đi, anh từ bỏ rồi!”
“Vì sao chứ?” - đến lượt Namjoon ngạc nhiên.
“Anh không thể tin ai nữa, bọn họ toàn là quỷ như nhau!” - là bọn quỷ chuyên hút máu người - “Mọi người cũng nên tìm đường lui cho mình!”
- --
Đây là chap được viết cách đây khá lâu, thuộc về 1 fic có lẽ An sẽ không tiếp tục phát triển nữa.
Các tình tiết ở đây là phi thực tế, lấy bối cảnh từ thời điểm Bangtan chuẩn bị debut.
An