"Khi yêu ai rồi chẳng cần biết bên ngoài nắng to hay là mưa rào. Chỉ cần biết phải chạy rất nhanh để được tới nơi có người mình thương..."
-Ami à, mưa rồi kìa em, ra lấy áo của anh vào nhanh đi!
-Mặc kệ anh, em bận...
-Ơ?
...
Chuyện tình chúng tôi đôi khi bắt đầu buồn cười vậy đấy. Nó bất đắc dĩ luôn gắn liền với những cơn mưa rào, lành lạnh và ngọt ngào như thế.
Tôi gặp anh lần đầu cũng vào một ngày trời đầy mưa, như hôm nay.
*Leng keng...*, cánh cửa gỗ khẽ đẩy mở cùng tiếng chuông bạc nhỏ vang lên báo hiệu lại một vị khách nữa đến thăm cửa tiệm.
-Xin chào!
Hôm ấy, tôi còn nhớ, anh khoác chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu vàng nâu cùng quần thể thao mà đi vào, trên đầu còn đội mũ lưỡi trai sụp màu xám che kín nửa khuôn mặt mộc mạc. Anh bước đến quầy, tay vò vò cằm. ngó nghiêng kệ bánh nhỏ chỉ còn lát đát vài cái cupcake mà tôi mỗi ngày vẫn đứng trông.
-Xin hỏi anh dùng gì ạ?
-Cho tôi 1 Americano và...
-Và?
-Hết chỗ bánh này!
Anh chỉ số bánh ở tầng trên cùng và cả tầng dưới của chiếc tủ trong suốt dưới ánh nhìn kinh ngạc của tôi. Thật, tôi đã nghĩ một mình anh sao có thể...Nhưng chắc tôi không nên nói ra đâu, vì ông chủ mà biết sẽ say good bye với tôi mất.
-Vâng, của anh 1 Americano và 12 cái bánh Cup, cho tôi gửi hóa đơn ạ!
-Cô sẽ về sớm chứ?
Anh đưa tôi hẳn một tờ lớn và trong khi chờ thối, anh chống cằm lên bàn tính mà nhìn tôi, hành động đó làm tôi chú ý, và tôi chợt nhận ra, vị khách hàng này ngoài sở hữu giọng nói trầm trầm quyến rũ, anh thậm chí còn có một khuôn mặt rất hoàn hảo, rất đẹp, cũng rất thu hút.
Nếu quản lí không ở đây chắc tôi đã nhảy bổ vào anh ta mà xin số điện thoại mất.
-Sao cơ ạ?
-Không sao, hôm nay mưa to, đừng để bị ướt nhé!
Nói rồi anh lấy phần nước của mình mà đi ngay. Chỉ có tôi là cứ ngơ ngẩn mãi.
"Mày lại làm sao đó Ami?", chú quản lí thúc vai tôi một cái, thế là tôi tỉnh mộng.
Vài ngày sau, tôi vẫn lần lượt thấy anh tới mua nước, anh không thường gọi một món nước nhất định, có khi là trà vải, có khi là Olong, có khi lại là Americano đắng ngắt, nhưng như thường lệ anh vẫn lấy tất cả số cupcake còn lại vào giờ tan tầm. Tôi những ngày đầu còn thắc mắc tại sao anh ăn không biết ngán, nếu là tôi, dẫu cupcake do chính tay tôi gói nhưng tôi vẫn sẽ ngán ngẫm nếu mỗi ngày phải ăn hai cái thế này.
Và nay cũng vậy.
*Leng keng...*
-Chào quý khách, quý khách muốn dùng gì ạ?
Tôi còn đang bận khuấy cafe cho khách, chỉ vì nghe thấy giọng nói trầm ấm quen thuộc ấy mà ngẩng đầu.
-Như cũ nhé!
Là anh.
-Xin chào, anh là Kim Taehyung, đúng không ạ?
Tôi cười rõ tươi, chả hiểu sao tôi lại hồ hởi như vậy, tôi nào phải kẻ mê trai, vâng, không hề.
-Em đã nhớ tên anh, thật tốt!
Taehyung cười, nụ cười với khuôn miệng hình chữ nhật và hàm răng trắng bóc của anh là thứ tôi chẳng cách nào quên được. Anh vẫn đẹp trai lắm!
-Vì anh là khách quen của quán mà, cupcake cũng nhờ anh mà chẳng bữa nào ế cả! Nên gọi anh là anh Cupcake mới phải!
Tôi nói khéo thế để nhắc chuyện anh quả là chàng trai kì lạ, có thể ăn bánh thay cơm nhưng cớ sao dáng vẫn đẹp, cằm vẫn thon. Chứ nếu là tôi thì...
-Anh cupcake?
Taehyung lại cười, lần này anh cười lớn hơn, cười đến mắt tít cả lại, vai cũng khẽ rung lên.
Một dạo tôi thấy anh hay ngồi lại rất lâu, anh không gói nước đem về nữa, anh đem sách vở đến học, có khi là laptop để làm luận văn hay gì đó, nhưng tôi những lúc ấy hay thấy chỗ cupcake anh mua anh chả thèm đụng tới, chỉ để một góc thôi.
Hôm nay lại mưa nữa rồi.
-Nước của anh!
Tôi pha cho anh một li Latte, loại ít đường như anh thích ấy, anh cũng có vẻ rất hài lòng với nó, ý tôi là thứ tôi làm cho anh. Tôi biết Taehyung là típ khách hàng khó tính, có lần chú quản lí kể, ngày trước anh từng lên khiếu nại quán vì làm nước không đúng ý anh, và nhân viên cũ của quán bị buộc phải rời đi, còn tôi thì liền được nhận ngay sau đó.
Khác với chú quản lí, tôi thấy anh đâu tới nỗi khó tính như vậy, ngược lại còn có chút đáng yêu mà?
Như chuyện anh mua bánh này, anh nào biết nó giúp tôi rất nhiều.
-Hôm nay lại mưa nhỉ?
Taehyung nhìn ra cửa, ánh mắt anh có chút khác lạ. Tôi không rõ anh đang buồn hay sao, chỉ là anh không thường trầm mặt như vậy, tôi quen thấy anh cười hơn.
-Mưa thì sao cơ, em thấy anh hay để ý tới mưa gió quá nhỉ?
Tôi làm bộ pha trò, có vẻ kĩ năng của tôi hơi tệ nên đã làm anh đang nhăn mày, tuy anh cười nhưng tôi thấy nhục thay bản thân quá.
-Mưa thì em sẽ ướt, ngốc quá!
Anh nhấp một ngụm Latte cho buổi chiều.
-Đợi hết mưa rồi về nhé, ngoài đường trơn trượt lắm!
Nói rồi anh quay lại làm việc của mình, tôi cũng chẳng dám phiền anh.
"Chỉ là có chút ấm áp xen lẫn trong tim, là do anh mang lại ư?"
Hôm nay mưa nên quán khá vắng, chỗ bánh tôi vẫn trông cả tuần nay đều nhờ anh mà sạch sẽ, thành ra tôi mới được rảnh rỗi tay chân, chú quản lí cũng "cưng" tôi hơn trước. Vì vậy nên tối nay tôi quyết định mua sắm cho bữa tối, tự cám ơn bản thân.
Xem nào, hay là nấu một ít súp lơ nhỉ?
"Ghé đây nào quý vị, hôm nay gian hàng chúng tôi có chương trình khuyến mãi rất thú vị, mua 1 tặng 1 số lượng có hạn!"
Đi ngang gian hàng bán áo thun, tôi tự dưng có hứng đứng lại ngắm nghía, chà, đã lâu tôi chưa mua được cái áo đàng hoàng cho bản thân rồi. Thế là tôi quyết định mua một cái, người ta lại tặng thêm một cái có hình chiếc bánh cupcake, đáng yêu quá, làm tôi nhớ tới anh. Hay là...tôi đem tặng nó cho anh nhỉ, coi như thay cho lời cám ơn, vị khách hàng quen thuộc ấy?
Chiều hôm sau.
Tôi đợi cả buổi, tới gần tối vẫn chẳng thấy anh tới, cả tuần nay không phải anh luôn đến sao, hay anh có việc bận? Tự dưng tôi suy nghĩ nhiều khi anh đã ngán ăn cupcake rồi.
Nhìn món quà được gói bọc hồng đặt trong ngăn bàn, tôi khẽ mím môi.
*Leng Keng...*, tiếng chuông cửa lại vang lên.
-A...
Tôi ngước lên nhìn, trong lòng mong anh lung lắm nhưng không phải, lần này không phải anh.
Vi khách đi vào là một chàng trai trẻ có dáng người thanh mảnh, anh ta cũng trong chiếc áo sơ mi sọc kẻ vàng, đầu đội mũ lưỡi trai xám sụp khiến tôi liên tưởng tới anh, nhưng từ khi nào trong đầu tôi chỉ thấy mỗi anh là vừa mắt thôi.
-Cho hỏi quý khách dùng gì ạ?
-2 li Americano, và chỗ bánh cupcake này!
Anh ta chỉ tay về phía tủ bánh cạnh tôi, điều đó như quen thuộc với tôi lắm rồi.
Vì người nào đó cũng thế...
Trong lúc tôi bận gói bánh thì chàng trai kia cúi đầu bấm điện thoại và gọi cho ai đó. Vì giọng anh ta khá lớn và thanh nên tuy ở trong này tôi vẫn nghe loáng thoáng được.
-Làm gì mà mày cứ nằng nặc bảo bố đi mua cupcake thế hả, bố đã bảo bố ngán lắm rồi, một ngày ăn chục cái, một tuần ăn gần trăm cái, mày muốn bố bội thực cupcake à?
Tôi lén đứng gần lại nghe, lòng ngờ ngợ, sao mà câu chuyện này quen quen.
-Taehyung, đứa dị ứng trứng sữa như mày thì đừng có mà học đòi làm đại gia mua bánh, còn bố, bố từ giờ chính thức dị ứng cupcake! Vậy đi!
Anh ta thở hắt ra, vẻ mặt phụng phịu như vừa xả được cơn giận.
-Dạ bánh của anh!
-Cám ơn em!-anh ta rút ra tờ tiền lớn đưa tôi thối-Mà em là Ami nhỉ?
-À dạ!
-Em biết thằng Taehyung chứ?
-Anh quen anh Taehyung sao?
Tôi ngạc nhiên.
-Nó là cái đứa mỗi ngày bắt anh ăn cả chục cái cupcake đó, sao anh không quen được?
Anh ta lại giận dỗi, được cho bánh bộ uất ức lắm sao mà bày vẻ mặt đó ra nhỉ?
-Nó bảo với anh tới chừng nào nó được đưa em về, rồi cùng em hẹn hò thì mới không mua cupcake tra tấn anh nữa, nên làm ơn em...cứu anh được không?
-Dạ???
Nói lấp lửng thế rồi anh ta kí vào sổ chi tiêu quán và bỏ đi. Tôi nhìn cái tên "Park Jimin" mà không khỏi đau đầu ngoái nhìn...
Kim Taehyung anh ấy có phải vì muốn tôi được nghỉ ca làm sớm mà mua bánh nhiều như vậy không?
Kim Taehyung anh ấy có phải vì muốn thấy tôi về trước an toàn mà dạo này cứ ở lại quán cho tới tận khi hết ca làm của tôi không?
Và những lần tôi bị quản lí mắng, dọa đuổi việc, có phải anh đều nói giúp cho tôi không?
Tôi thực sự rất thắc mắc.
Ting, điện thoại có tin nhắn được gửi đến, là anh.
"Em làm xong chưa, hôm nay không mưa, anh và em đều rảnh, có thể mời em một chầu Tokbokki được chứ?"