Ami, em còn tính mua tới bao giờ nữa đây? Về nhà thôi...
Là Seokjin, anh ấy đang mệt mỏi chống cằm lên xe đẩy hàng mà nhìn bạn.
Hôm nay chính xác là kỉ niệm một năm ngày anh và bạn bắt đầu hẹn hò, thế nên sau giờ tan làm bạn đã quyết định cùng anh một mạch đi tới siêu thị, mua những thứ cần thiết để nấu một bữa tối thật lãng mạn chỉ dành riêng cho hai người.
Với một đứa có thói quen tiết kiệm từ bé như bạn, việc đắn đo giá cả là điều thật khó tránh khỏi, thành ra cả buổi bạn cứ đứng lì ở quầy thực phẩm để chọn mãi, làm cho người đi cùng là anh cũng cảm thấy sốt cả ruột.
-Không được, em còn phải mua vài thứ nữa! Anh mệt thì về trước đi, lát em về sau!
Bạn không thèm liếc nhìn anh lấy một cái, tay vẫn cầm hai gói nấm khô mà đắn đo tới lui.
Tưởng rằng Seokjin sẽ vui vẻ về trước, ai ngờ anh lại bỏ xe đẩy một bên, đi tới vòng tay ôm lấy một bên eo bạn. Hành động bất ngờ này của anh khiến bạn giật nảy mình, xém chút đã rớt mớ đồ cầm trên tay rồi.
-Không được, anh đợi em!
Anh nói, tay còn sẵn tiện vuốt tóc bạn.
-Sao vậy? Bộ ở đây anh không thấy chán à?
Bạn ngạc nhiên.
-Chán cũng phải chịu thôi, chứ nếu anh bỏ về trước ai biết được nhiều khi có thằng nhóc đẹp trai nào đó dắt em đi mất luôn thì sao? Anh già rồi, không đọ nổi nữa đâu, nên phải lo giữ vợ thôi!
-Thật là...