Chương 4: Những gì anh che giấu
"Mì Ý đút lò không?"- Lưu Ly cười tươi, giơ chiếc cà mèn trong tay lên.
Trường Thanh mặt lạnh te gật gật đầu, nghiêng người qua một bên chừa đường cho Lưu Ly vào trong. Bố cục căn nhà của Trường Thanh giống y đúc với bố cục căn nhà của Lưu Ly: tầng trệt là phòng khách và nhà bếp, tầng hai là phòng ngủ và nhà tắm. Điểm khác duy nhất chắc là đồ vật trang trí trong nhà. Mẹ của Lưu Ly chính là dòng dõi thư hương thế gia rất lâu đời, nên nàng cũng thừa hưởng một phần tính cách của mẹ, rất yêu thích những thứ mang phong cách văn nhã cổ xưa. Còn Trường Thanh thì chả giống ai cả, mặt lạnh nghiêm túc, đến cả cách trang trí nhà cũng theo phong cách hiện đại máy móc nốt. Nói đi cũng phải nói lại, hai căn nhà này, cộng thêm vài căn nữa trong phố Sơn Xuyên này, đều là tài sản bất động sản của mẹ Trường Thanh.
"Chị ăn trước đi, em chưa đói."- Trường Thanh đứng ở cửa phòng bếp, nói.
Lưu Ly ngạc nhiên ngẩng đầu, hỏi:
"Trễ thế này mà chưa ăn à?"
"Em ăn rồi."- Trường Thanh trả lời. Anh đứng trước cửa nhìn nàng một lúc lâu rồi xoay người đi ra phòng khách. Một phút sau, anh ôm theo một xấp đề cương bước vào nhà bếp, ngồi xuống đối diện với Lưu Ly, bắt đầu làm bài.
Lưu Ly cũng chẳng có cách nào, đành để mặc Trường Thanh. Tiếng muỗng va vào thành tô sứ và tiếng bút chì sột soạt trên giấy hòa vào nhau phác họa nên một bầu không khí ấm cúng.
Nửa tiếng sau, Lưu Ly ra về, phần mỳ Ý đút lò còn lại nằm ngoan ngoãn trên bàn ăn. Trường Thanh đứng ở cửa lớn nhìn nàng xỏ dép vào chân, mở miệng nói:
"Hả?"- Lưu Ly ngẩng đầu.
"Chị ngủ ngon."
Nàng ngẩn người một chút, rồi nở một nụ cười rực rỡ, chút buồn bực vì không được ăn cùng Trường Thanh cũng bay đi đâu mất.
"Ừa, củ cải nhỏ ngủ ngon."
Trường Thanh lắc đầu, đôi mắt nhạt màu thoáng qua một chút ý cười rất nhạt:
"Không cho gọi em là củ cải nhỏ."
"Ừm... vậy Trường Thanh ngủ ngon."
Anh vẫy vẫy tay, nhìn nàng đóng cửa rồi mới xoay người đi vào trong nhà. Trường Thanh đi vào phòng bếp, nhìn cái tô mì Ý một lúc lâu. Dường như hạ quyết tâm, anh mở tủ lấy ra một cái muỗng, múc mì lên rồi cho vào miệng. Anh nhai rất chậm, cũng rất kĩ. Nhưng chưa đầy ba mươi giây sau, Trường Thanh đột ngột bỏ muỗng xuống, chạy vội lên lầu chui vào phòng tắm.
Anh nôn tất cả ra ngoài, kể cả cái bánh quy vụn chocolate cố gắng lắm mới nuốt xong ban chiều. Trường Thanh ngồi phịch xuống sàn phòng tắm, tay đấm xuống sàn nhà kêu rầm một tiếng.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, thế mà chưa đầy một tuần nữa đã đến khai giảng rồi.
Bảng vote hoa khôi của trường lại một lần nữa được mở ra, Lưu Ly lại một lần nữa chiếm lấy vị trí cao quý đó.
Bạn nhỏ Lưu Ly ngồi chễm chệ trên cái ngai vàng hoa khôi trường suốt ba năm chưa ngã thế này, tất nhiên là có lý do. Dù sao thì người đẹp ở trường cấp ba Hoa Lư này xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Chỉ cần đi ngang qua một cái góc nhỏ nào đấy của trường, bạn cũng có thể bắt gặp được một bóng hồng lướt qua. Có người đẹp kiểu này, có người đẹp kiểu khác, cũng không thể so sánh một cô bé đẹp kiểu đáng yêu với một chị gái đẹp kiểu mạnh mẽ được.
Lưu Ly, chính là đẹp theo cái kiểu rất đỗi truyền thống kia. Tóc dài đến eo, vóc người nhỏ nhắn, chân mày dài mảnh, má lúm và đôi mắt lúc nào cũng ngậm cười. Đấy là cái rực rỡ pha lẫn một chút thơ ngây của người con gái đương tuổi xuân thì, đấy lại là cái dịu dàng trầm lắng của một vị tiểu thơ con nhà quan lớn.
Lưu Ly đẹp, lại giỏi. Nàng giỏi ở văn chương, đứng ở cái vị trí top 1 trường cũng phải gần hai năm có lẽ. Nàng lại giỏi ở đối nhân xử thế, tất cả mọi người dù có ai đó không thích nàng đi nữa nhưng chắc chắn không có ai ghét nàng. Chính vì thế, Lưu Ly mới ngồi vững ở vị trí hoa khôi ấy, chưa bao giờ suy suyễn dù chỉ là mảy may.
Thế nhưng giờ đây, cả trường lại bắt đầu đồn rộ lên rằng Trường Thanh không thích Lưu Ly, thậm chí còn có thể nói là ghét bỏ.
[Ghét bỏ đến mức chính bản thân khó chịu cũng phải cắn răng chịu đựng mà ngồi kế bên, làm buồn nôn chết người ta luôn.] - Một tài khoản nào đó bình luận.
Thế mà nghe cũng có lý! Lưu Ly đang ngồi lướt điện thoại trong giờ ra chơi liền vỗ vỗ mặt. Trời ạ nếu không phải nàng biết Trường Thanh chính là loại mặt lạnh như tiền thế này thì có khi cũng bị bài post này lừa phỉnh mất.
Cơ mà... lạnh lùng thế này, cũng không giống với bé củ cải nhà nàng cho lắm. Lưu Ly hơi nhíu mày.
Tính ra từ hồi bắt đầu chơi lại với nhau đến giờ, nàng cũng chưa từng chạm được vào người Trường Thanh.
Trường Thanh đã về nước từ tận học kì 2 năm ngoái, vì sao đến đầu năm nay mới bắt chuyện với nàng?
Thằng nhóc này có phải là đang giấu giếm cái gì hay không?
"Ê Trường Thanh, đi chơi bóng rổ với tụi tui không?"- Trong lúc Lưu Ly đang miên man suy nghĩ, một bóng đen từ cửa vụt vào. Chưa đầy ba giây sau, một cánh tay rám nắng phủ một lớp mồ hôi mịn vòng qua cổ Trường Thanh. Lưu Ly ngồi cách đó một khoảng cũng có thể cảm nhận được hơi nóng và cái ẩm ướt toát ra trên người cậu bạn da đen do nắng - Minh Hoàng.
Nhưng cái làm nàng chú ý hơn, chính là hành động của Trường Thanh. Anh ngẩng đầu, vươn tay gỡ cái móng heo đang khoác trên cổ mình ra. Anh đứng dậy, bước thẳng ra khỏi cửa, chỉ bỏ lại một câu:
"Tôi đi vệ sinh, không chơi."- Rồi biến mất sau khúc rẽ.
"Ơ... tui làm gì chọc ổng giận hả?"- Minh Hoàng ngơ ngác chỉ vào mũi mình, hỏi.
Tường Vân đang ôm điện thoại lướt Shopee liền nguýt một cái thật dài:
"Còn hỏi nữa hả? Ông mà dám để cái móng heo đầy mồ hôi đó lên người tui đi, thử xem tui có đập ông không?"
Minh Hoàng ngốc ngốc mà gãi gãi quả đầu xoăn tít của mình.
"Để tui đi xem Trường Thanh."- Lưu Ly đột ngột đứng lên, cười nói với mọi người rồi đi ra cửa lớp.
"Tính ra Lưu Ly có ghét Trường Thanh đâu? Trường mình đồn kiểu gì ấy."- Tay cầm một quyển tiểu thuyết trinh thám, Tường Vũ ngẩng đầu lên bình luận.
Minh Hoàng đang đi ra ngoài cửa chính ngó dáo dác, cũng quay đầu đồng ý:
"Ừa đúng đó. Hai người đó ít khi nói chuyện với nhau, một người thì làm đề, người kia cũng làm đề, mà giữa hai người bọn họ có cái kiểu... cái kiểu..."
"Hiểu ngầm."- Tường Vân chả thèm ngẩng đầu lên, hùng hồn phán.
"Ừ đấy, hiểu ngầm."- Minh Hoàng gật đầu lia lịa, sau đó lại nói:
"Thôi tui lại xuống sân chơi đây, thằng Quân ở dưới chắc đang chửi tui rồi. Bye nha."- Đoạn, cậu bạn với cái đầu tóc bông xù chạy tót xuống lầu, nhanh như một cơn gió.
Lại nói, ở phía bên kia cũng có một người đang chạy. Lưu Ly vốn đã ôm một đống nghi ngờ trong bụng, ban nãy lại thấy hành động kì lạ của Trường Thanh, nàng không nhịn được mà đuổi theo.
Lúc này nàng đang đứng ở kế bên nhà vệ sinh nam lầu ba, lưng dựa vào tường, Lưu Ly xòe tay ra đếm từng cái biểu hiện bất thường của Trường Thanh:
"Chân bước nhanh hơn bình thường, môi mím chặt, sắc mặt hơi nhợt nhạt hơn chút ít. Đây chắc chắn là có chuyện."
Tiếng nước xả bên trong dừng lại. Mãi một lúc sau, Trường Thanh mới bước ra, tóc gáy và phần lưng áo trên ẩm ướt, môi gần như mím thành một đường thẳng.
"Em có gì muốn nói với chị không, Trường Thanh?"- Một giọng nói quen thuộc vang lên từ đằng sau khiến Trường Thanh cứng người.
Anh chậm rãi quay đầu, liền như dự kiến mà thấy Lưu Ly đang đứng dựa vào tường, khuôn mặt nghiêm túc.
"...."- Anh không nói gì cả, chỉ im lặng mà nhìn nàng. Nhìn rất lâu, cũng rất kĩ.
Như muốn khắc sâu hình hài ấy vào cốt tủy.
Lưu Ly thấy thái độ anh như vậy, liền biết là có chuyện, còn là chuyện lớn. Để chứng thực suy nghĩ của mình, nàng đột nhiên đứng thẳng người dậy, bước tới nắm lấy tay anh.
Trường Thanh giật mình lùi người về sau vài bước, tay cũng giấu ra sau lưng.
"Trường Thanh, đưa tay ra."- Lưu Ly nói.
"Em không..."
"Đưa tay ra cho chị."- Lưu Ly gằn giọng, chân mày nhíu chặt.
Trường Thanh rũ mi mắt, che đi thứ cảm xúc cuồn cuộn bên trong đôi con người lặng tiếng ấy. Anh chậm rãi đưa tay mình ra. Một bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng, đẹp như một tuyệt tác nghệ thuật và đang... run rẩy.
Lưu Ly cũng không nắm lấy mà cúi đầu nhìn bàn tay anh một lúc, sau đó mới ngẩng đầu, hỏi:
"Phản cảm khi tiếp xúc với người khác?"
"Sẽ buồn nôn?"
"Sẽ phải kì cọ nơi bị chạm vào thật kĩ?"
Trường Thanh khẽ gật đầu.
"Xảy ra bao lâu rồi?"
"Ba năm."- Anh trả lời, đôi môi khi không bị mím liền trở nên đỏ tươi kì lạ.
"Có phản cảm khi tiếp xúc với chị không?"- Lưu Ly lại hỏi, trong mắt tràn đầy đau lòng.
Im lặng.
"Trường Thanh."- Nàng nhíu chặt mày, sự thật lờ mờ hiện ra lại làm nàng đau lòng đến tức ngực.
"Có."- Anh trả lời, giọng bị ép xuống rất thấp, có hơi khàn.
Lưu Ly thấy anh như vậy, vừa tức vừa gấp vừa thương đến độ muốn đau tim. Lúc này đây, những hành động rất nhỏ của anh lúc trước như tràn về, rõ ràng hơn bất kì thứ gì khác.
Trường Thanh tìm nàng để cùng về nhà.
Trường Thanh nhận lấy hũ bánh quy của nàng dù vốn không thích đồ ngọt.
Trường Thanh chịu đồng ý đến ngồi cạnh nàng.
Trường Thanh dẫn nàng đi xem lối tắt để ra khỏi trường.
Trường Thanh vẫn luôn tìm đủ mọi cách để đối tốt với Lưu Ly dù cho chính bản thân anh mới là người cần phải được đối tốt. Anh muốn dùng toàn bộ những gì mình có thể làm được để bù đắp lại cho việc bản thân không thể chạm vào người nàng. Tất cả những hành động nhỏ nhặt ấy chính là lời thú tội trong lặng im cùng với tiếng xin lỗi nỉ non chưa bao giờ dám cất lên thành tiếng của Trường Thanh dành cho Lưu Ly.
Chị ơi, xin lỗi vì em chưa từng thú nhận với chị.
Chị ơi, xin lỗi vì em không thể chạm vào chị.
Chị ơi, xin lỗi vì những phản ứng của em sẽ làm chị tổn thương.
Chị ơi, em sẽ cố gắng để vượt qua loại bệnh trạng này.
"Lưu Ly ơi, đừng buồn, cũng đừng giận có được hay không?"- Trường Thanh dựa lưng vào tường, đôi mắt nhạt màu như thẳm sâu hơn khi ở phía ngược sáng. Giọng nói của anh bị đè xuống rất thấp, lộ ra một chút mờ mịt và lạc lối, thứ mà gần như chưa từng xuất hiện ở con người anh.
"Cái thằng này, sao ngay từ đầu không nói với chị chứ?! Trời ạ..."- Lưu Ly rất ít khi nhìn thấy cây củ cải nhỏ nhà mình lộ ra vẻ mặt yếu ớt như vậy, hoảng đến mức tay chân luống cuống. Từ nhỏ đến lớn, dường như lúc nào Trường Thanh cũng là người trưởng thành hơn. Anh sẽ dỗ nàng khi nàng đánh rơi viên kẹo, cũng sẽ chủ động dắt nàng đi chơi khi nàng thấy buồn.
Trong mắt Lưu Ly, Trường Thanh chính là một cây củ cải nhỏ, nhưng lại là một cây củ cải nhỏ sừng sững không bao giờ ngã.
Vậy mà giờ đây, cây củ cải nhỏ sắp bật cả củ đến nơi rồi!
Lưu Ly muốn cào tường. Nàng hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại. Khóe miệng theo thói quen lại nhoẻn lên một nụ cười mỉm vô cùng dịu dàng và trấn an:
"Em có còn cảm thấy khó chịu không?"
Trường Thanh lắc lắc đầu, rất khẽ. Thân người anh rất thẳng, cũng rất nghiêm, như thể anh đang cố che giấu nỗi sợ hãi không tên.
"Hai tiết tiếp theo là tiết thể dục, được rồi..."- Nàng hít một hơi thật sâu:
"Bạn học Trường Thanh, chúng ta cùng đi trốn học đi?"
CHƯƠNG 4, KẾT THÚC.