Chương 15: Trồng Lưu Ly sao cho đúng cách
Trường Thanh nâng mắt lên, thứ đầu tiên đập vào tầm nhìn của anh là đôi mắt đong đầy nước mắt của nàng. Những hạt nước to tròn lấp lánh ánh ngược lại thức màu nhạt nhòa của ánh đèn trắng hơi ngả vàng.
"Nè, kì lạ nhỉ?"- Nàng hỏi.
"Chị đột nhiên muốn khóc rồi."
Vừa nói xong, từng giọt nước mắt to to nhỏ nhỏ từ khóe mắt nàng rơi xuống. Lấp lánh như pha lê, chạm xuống bàn tay đang được nàng ôm vào lòng của anh, vỡ tan ra thành từng mảnh nhỏ. Vừa nóng lại vừa lạnh, lại đâm nhói đến xót xa. Lưu Ly cũng chẳng biết mình bị sao nữa. Chỉ cần nghĩ đến Trường Thanh thuở còn bé con và cảnh tượng khủng khiếp đó, lòng liền đột nhiên đau đến lạ lẫm.
Trường Thanh lúc ấy, chỉ là bé đến từng này thôi, nhỉ?
Cái tay này, cái chân này, cũng chỉ to cỡ nhiêu đây thôi, nhỉ?
Khuôn mặt trẻ con của anh trong trí nhớ và chàng thanh niên cao lớn ngồi trước mặt, cuối cùng cũng trùng hợp. Càng nhìn, nàng lại càng xót xa. Sốc phản vệ nguy hiểm đến cỡ nào chứ? Nó là thần chết kề lưỡi liềm lên cuống họng, chực chờ thời cơ tốt đẹp nhất để niết qua, ban cho con mồi một cái chết đau đớn và dai dẳng nhất.
"Nè, chị không dừng lại được rồi."- Nàng vừa nói vừa nấc lên, nước mắt như cái van được vặn ra mà rơi xuống không ngừng. Rồi đột nhiên, nàng giơ hai tay ra, tiếng nấc cụt vang lên hòa với giọng ra lệnh chẳng có chút sức thuyết phục nào:
"Ôm chị."
Trường Thanh không biết nên dùng từ gì để miêu tả tâm trạng của mình bây giờ nữa. Buồn buồn, đau lòng, bất đắc dĩ và cũng có một chút vui vẻ kì lạ. Mớ tâm trạng hổ lốn đó của anh được bật ra ngoài bằng một tiếng thở dài rất nhẹ. Anh nghiêng người về phía trước một chút, giang tay ôm lấy nàng, kéo vào lòng, ôm đến đầy ắp vòng tay. Như được an ủi, nàng lại khóc to hơn nữa, hai tay víu chặt lấy góc áo của anh.
Tuy nhiên, đây vẫn là lần đầu Lưu Ly khóc nhiều như thế này. Nước mắt rỏ xuống thấm ướt cả một mảng vai áo anh. Cảm giác nong nóng âm ẩm xa lạ khiến vai anh theo phản ứng bản năng mà hơi cứng lại. Cảm giác buồn nôn quen thuộc lại dâng lên. Thế nhưng khi nhìn thấy cái tay nhỏ như chơi vơi mà nắm lấy vạt áo mình, anh lại một lần nữa có đủ dũng khí để đối mặt với những cảm xúc tiêu cực vẫn đang không ngừng sôi réo trong lòng.
Khóc đã xong nàng lại giơ tay lên cao, đấm vào cánh tay Trường Thanh. Cú nào cú nấy như mưa rền gió dữ nhưng thực ra lại chẳng có tý lực nào. Nàng vừa đánh vừa hít mũi vừa mắng:
"Có biết chị đã lo đến chừng nào không?"
"Không nói gì đã bỏ đi mất."
"Khốn kiếp khốn kiếp."
Nàng mắng rất nhiều, nhưng lặp đi lặp lại cũng chỉ có vài câu đó. Như là để dùng cách đó để giải tỏa xót xa trong lòng, lại như là để giải thoát cho những ấm ức khi bị bỏ rơi không một lời từ biệt. Trường Thanh để mặc cho nàng đánh, tay còn lại siết chặt nàng vào ngực.
Đợi nàng phát tiết xong, anh mới nghiêng người, rút vài tờ khăn giấy từ dưới ngăn bàn ra lau khuôn mặt ướt nước mắt của nàng. Lực tay của anh nhẹ nhàng và thành kính, như thể anh sợ hãi rằng nàng sẽ vỡ tan đi mất.
"Không khóc."- Anh nói, giọng nói rất khẽ.
Lưu Ly hít hít mũi, dụi đầu vào lòng anh không nói. Không khí cứ im lặng như vậy một lúc lâu, đột nhiên tiếng chuông điện thoại của nàng vang lên. Tiếng chuông linh đang dễ nghe khiến cho mọi thứ dường như nhẹ nhàng đi đôi chút. Nàng từ trong lòng Trường Thanh chui ra, chộp lấy cái điện thoại đang không ngừng rung lên rồi thuận thế mà ngồi bẹp xuống bên cạnh anh. Vòng tay đầy ăm ắp ban đầu đột nhiên trở nên trống rỗng. Có chút khó chịu, Trường Thanh nhấp nhấp môi.
Lưu Ly lúc này đã mở điện thoại lên, nhấn vào biểu tượng nhận cuộc gọi trên màn hình.
"Hey bà Ly, tui là Vũ nè. Bà có đang ở kế ông Thanh không?"- Giọng nói nhã nhặn của Tường Vũ vang lên phía bên kia đầu dây.
Lưu Ly liếc mắt nhìn Trường Thanh đang ngồi bên cạnh mình một cái. Trực giác bảo việc này chắc chắn có liên quan đến anh, nàng nhanh chóng bất loa ngoài điện thoại rồi mới nói:
"Hả ừ, có. Sao thế?"
"Thấy chưa đm tui nói là thể nào ông học thần cũng ngồi kế bà hoa khôi mà..."- Tiếng gào hưng phấn của Thiên Quân vang lên từ đầu bên kia điện thoại, có vẻ như Tường Vũ cũng đang mở loa ngoài.
"Ông im coi để tui nói chuyện!"- Tiếng gắt nhẹ của Tường Vũ vang lên. Và tiếp theo sau đó là tiếng bàn luận rất nhỏ của Thiên Quân với một ai đó, có lẽ là Minh Hoàng. Chịu, cậu bạn có bao giờ bàn luận với ai khác ngoài Minh Hoàng đâu?
"À ừ e hèm... Bà Ly bà còn đó không?"- Tiếng của Tường Vũ lại vang lên.
"Còn. Sao đấy?"
"À, chuyện là ban nãy đội bóng rổ lớp mình đi luyện bóng để chuẩn bị thi đấu á."
Bên đầu dây kia lại vang lên tiếng xôn xao, sau đó lại là tiếng Tường Vũ gắt bảo ai đó im lặng dùm cái.
"Đến đâu rồi nhỉ? À đúng rồi chuyện là hồi nãy chơi hăng quá, thằng Vĩnh An nó muốn làm một cú slam dunk.... à ý là một cú đập rổ thiệt bạo lực ấy. Xong bây giờ..."
"Nó. Trật. Con. Mẹ. Nó. Lưng. Luôn. Rồi."- Nàng có thể nghe thấy tiếng gằn giọng vì bực bội của y.
Tường Vũ đang đứng ở sân bóng, một tay cầm điện thoại nói chuyện, một tay cầm khăn lau mồ hôi trên trán thì chợt nghe thấy tiếng cười loáng thoáng của Lưu Ly.
"Nè, bà đang cười có đúng không?"- Cậu bạn hỏi.
Lưu Ly cố gắng che loa điện thoại lại, miệng cười nắc nẻ.
"Thôi được rồi, cười thì cười đi. Chuyện này cũng khá là buồn cười."- Y nói rồi cũng bật cười theo.
"À mà khoan, lệch trọng điểm rồi."- Cười được một lúc, Tường Vũ trấn tĩnh lại. Y hắng giọng, nói tiếp:
"Vấn đề ở đây là, đội bóng rổ vì cái sự kiện mắc dịch này mà thiếu người rồi. Mà hơn phân nửa trai lớp mình đều đã vào đội, phần còn lại toàn là thư sinh tri thức. Người duy nhất tỉ lệ thân thể đạt đủ tiêu chuẩn chỉ có học thần Trường Thanh nhà bà thôi."
Lại hít thêm một hơi thiệt dài, cậu bạn xổ ra tiếp một tràng nữa:
"Mà tui còn chưa có số của ổng. Nên bà có thể nào truyền lời của tui, bảo ổng có thể nào vì thánh chỉ ngàn vàng của bác Quỳnh hồi đầu năm, vì cả lớp mà tham gia đội bóng rổ nghèo hèn này không?"
Nghe xong lời nói của Tường Vũ, Lưu Ly chưa trả lời ngay mà lại dòm Trường Thanh một cái. Ý hỏi: em không cho bạn bè số điện thoại của mình à?
Trường Thanh im lặng ngồi nghe nãy giờ liền nhướng một bên mày, ý nói: bọn họ có xin em đâu?
Với cái bản mặt cao quý lạnh lùng này của em mà có ai dám xin số à? Lưu Ly bĩu môi, lại quay sang nói chuyện với Tường Vũ:
"Ừa để tui hỏi Trường Thanh một tiếng nha."- Nói xong, nàng tắt loa ngoài, quay sang hỏi chàng trai đang ngồi im như thóc nãy giờ:
"Ý em sao?"- Nghe lạnh lùng cool ngầu như một chị đại thứ thiệt.
"Chị có muốn em tham gia không?"- Anh lại một lần nữa đẩy vấn đề lại cho nàng.
Lần này nàng cũng không mềm lòng dễ tính như lần trước nữa, nàng lắc đầu, nói:
"Tùy em à."
Thế nhưng bản chất dịu dàng vẫn chẳng thể nào bị che giấu đi, nàng ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
"Chị nhớ hồi đầu năm em có chơi bóng rổ mà nhỉ? Chị còn chưa được nhìn thấy đâu."
Mục đích đã hoàn thành, anh cong khóe miệng, chậm rãi gật đầu.
"Vậy em tham gia."
Nghe được câu trả lời hài lòng, Lưu Ly mới bật loa ngoài lên trả lời với Tường Vũ:
"Trường Thanh đồng ý rồi đấy, tối nay bắn qua cho tui cái lịch tập luyện là ok hen."
"Ấu kề ấu kề, đội ơn bà nhiều nghe."- Đầu dây bên kia vui vẻ nói.
"À cơ mà...."- Tường Vũ có chút ngập ngừng, sau một lúc đấu tranh tâm lý mới hỏi tiếp:
"Sao giọng bà khàn quá vậy?"
Một khoảnh khắc im lặng thật dài lâu. Lát sau nàng mới hơi hắng giọng nói:
"À... do hôm nay tui bị cảm á. Có gì không?"
"Ủa vậy hả? Không có gì đâu, nhớ uống thuốc nha. Tui cúp máy nha bye."
"Bye."
Điện thoại vừa cúp, Lưu Ly liền ụp mặt mình vào cái gối ở đầu bên kia sopha, chân giãy giãy giãy như con cá mắc cạn. Khóc đến khàn tiếng gì gì đó... xấu hổ quá đi mất huhuhu. Trường Thanh ngồi một bên nhìn cặp chân thon thả đang mặc sức mà đạp đạp, thậm chí có vài lần còn xém đạp đến đùi anh, trong đôi đồng tử nhạt màu thoáng qua một chút yêu chiều rất nhỏ.
Đợi cho nàng giãy chết mệt, anh mới ngả người lên thành ghế, hỏi:
"Chiều nay đi luyện bóng rổ với em không?"
"Không đi đâu. Chị không biết chơi bóng rổ."- Tiếng rầm rì của nàng vang lên, càng nhỏ nhẹ hơn nữa khi bị cái gối bịt lại.
Hửm, dỗi rồi?
"Em chỉ chị chơi."- Anh nói, giọng nói bình thường lạnh lùng không có tý cảm xúc nào giờ đây lại lộ ra một chút rủ rê dụ dỗ.
Đây quả là một lời mời gọi rất có sức hấp dẫn đối với một kẻ ham chơi. Và thế là, nàng liền vứt hết mớ suy nghĩ lối như tơ vò của mình ra đằng sau đầu, dứt khoát gật đầu đồng ý.
Lại nằm ngơ ngẩn một lúc, Lưu Ly đập hai tay vào nhau cái bốp, nói:
"À đúng rồi quên mất. Ban sáng chị qua nhà em để học hỏi cách trồng hoa lưu ly cơ mà?"
Hay thật, lăn lộn một hồi liền quên béng đi mất cái mục đích ban đầu.
Nói rồi, nàng lon ton chạy lại tủ để giày, bưng cái chậu đất nung lên rồi lại lon ton chạy lại bên cạnh Trường Thanh. Nụ cười quen thuộc lại nở rộ bên môi, anh nghe thấy nàng nói:
"Thầy giáo Trường Thanh, làm phiền thầy chỉ bảo tiểu nữ trồng hoa!"
Những suy nghĩ nặng nề trong lòng qua vài bước đệm ban nãy đã vơi đi gần hết, bây giờ lại vì câu nói này của nàng mà bay bằng sạch. Trường Thanh gật đầu, đứng dậy dẫn nàng lên lầu.
Ánh nắng hơn 9 giờ rưỡi sáng mùa đông không gay gắt lắm nên anh hướng dẫn trồng hoa cho nàng ngoài ban công luôn.
"Lưu ly rất dễ trồng"- Anh nói.
Lưu Ly cũng rất dễ nuôi.
"Chị chỉ cần cho hạt giống vào đất nhiều dinh dưỡng rồi tưới nước đầy đủ là được."- Anh lấy từ trên cái giá đằng sau cửa ban công ra một bịch hạt giống hoa chỉ còn lại phân nửa, thò tay vào nhặt lấy mấy hạt giống nho nhỏ.
Chỉ cần cho Lưu Ly vào một căn phòng ấm áp rồi cho ăn cho uống đầy đủ là được.
"Nhưng vào thời điểm này thì chị nên trồng hoa trong nhà, vì lưu ly thích hợp với khí hậu nóng, nở tốt nhất vào tháng 4 và tháng 6."- Anh bỏ hạt giống vào cái chậu đất nung, lấy xẻng xúc một ít đất rồi phủ lên trên.
"Phải cung cấp độ ấm và độ ẩm đầy đủ cho hoa."
Phải cung cấp điện thoại và Internet đầy đủ cho Lưu Ly.
"Nuôi lưu ly, chỉ đơn giản có thế thôi."
Nuôi Lưu Ly, cũng chỉ đơn giản có thế thôi.
Anh cười rất dịu dàng, nói khẽ.
Tác giả có lời muốn nói: thực ra mục đích của Trường Thanh khi đá vấn đề lại cho Lưu Ly rất đơn giản. Thằng bé chỉ muốn bất cứ việc gì mình làm đều sẽ dính dáng đến con bé nhà nó mà thôi. Ít nhiều gì cũng phải dính dáng! Tâm cơ nhỏ nhen quá nó vậy đấy!
CHƯƠNG 15, KẾT THÚC.