Em...”
Sắc mặt” Diệp Tâm Du cứng đờ, lập tức cầm quần áo che thân thể mình lại, đôi mắt cảnh giác nhìn về phía Diệp Tuấn Kiệt, trong lòng nổi lên một sự tức giận.
Tại sao anh có thể nhìn chằm chằm cô như vậy chứ? Nói thế nào đi nữa thì cô cũng là chị của anh mà.
“ nhìn tý cũng không được à?” Diệp Tuấn Kiệt gọi thẳng tên cô, ánh mắt anh nóng bỏng lộ ra ý tứ khó hiểu, không tránh đi mà còn quan sát cô, khuôn mặt anh tuấn hiện lên sự hứng thú rõ ràng.
Một bộ lễ phục dài màu nude được thiết kế tinh tế tôn lên dáng người hấp dẫn thướt tha của cô, cổ áo hình chữ V khoét sâu lộ ra cái cổ mảnh khảnh, xương quai xanh gợi cảm, đôi mắt như lưu ly càng thêm sáng hơn dươi ánh đèn rực rỡ.
Giờ phút này cánh môi hồng nhạt, đầu tóc được xõa ra hai bên vai. Cô như một thiên sứ giáng xuống nhân gian, cả người toát ra khí chất thanh thoát linh động làm cho người ta có cảm giác không thể chạm vào cô vì sợ bàn tay trần tục của mình sẽ làm bẩn một thiên sứ như cô.
Quả thực là trắng trợn.
Đối mặt với sắc đẹp của Diệp Tâm Du khiến cho Diệp Tuấn Kiệt không thể nào dời mắt được.
Anh hận không thể chạy nhanh về phía cô đem cô hung hăng kéo vào trong ngực mà giày xéo một phen.
” Tuấn Kiệt, chúng ta có thể đi được chưa?” Diệp Tâm Du thấy anh vẫn nhìn chằm chằm mình như vậy làm cô có chút không được tự nhiên, khuôn mặt nghiêm mặt lại, lên tiếng nhắc nhở anh.
“Hả?” Diệp Tuấn Kiệt thoáng giật mình một cái, trên người tản mát ra hơi thở nguy hiểm tràn đầy chiếm đoạt rồi lại giống như hoa anh túc trí mạng.
Nhịp tim Diệp Tâm Du đập nhanh liên hồi, trong lòng tràn đầy lo lắng, ánh mắt của anh nhìn cô rất quỷ dị, làm toàn thân cô bỗng dâng lên một cỗ không rét mà run.
Vì tránh ánh mắt nóng rực của anh nên cô lên ghế phía trước ngay bên cạnh tay lái ngồi, trong nháy mắt một mùi hương nhàn nhạt tản ra trong không khí, làm cho tâm tình Diệp Tuấn Kiệt sảng khoái hẳn lên.
Tròng mắt của anh càng thâm thúy hơn, mặt lại càng đỏ.
“Ừ!”Diệp Tuấn Kiệt nghe được lời cô gật đầu một caí, nhìn cô một cái, thật vất vả mới đem tầm mắt dời khỏi người cô, lấy lại bình tĩnh mở khóa xe chìm vào trong bóng đêm.
Dọc theo đường đi hai người đều trầm mặc. Diệp Tuấn Kiệt lái xe có vẻ không yên lòng.
Ánh mắt của anh thỉnh thoảng quét về phía của người ngồi bên cạnh, trong mắt ánh lên một tia khát vọng tha thiết.
Hôm nay cô mặc lễ phục được thiết kế tế nhị nhưng cũng lộ ra vài chỗ da thịt, khi ngồi xuống anh có thể thấy đường cong thân thể hấp dẫn của cô, lớp vải mỏng manh ôm trọn bộ ngực hoàn mỹ của cô, đó là tia sát thương chí mạng của anh.
Thân thể của anh dâng lên một cảm giác khác thường, miệng đắng lưỡi khô, trên trán là một trận mồ hồi. Làm thế nào? Anh thật muốn ôm cô vào ngực để âu yếm cưng chìu cô, anh thật sự rất muốn hôn cô.
Nhưng cô là chị của anh nếu anh làm như vậy thì nhất định sẽ dọa cô mất. Nhưng anh lại không cam lòng, nếu bỏ qua cơ hội này thì không biết khi nào mới có cơ hội ngồi gần mình như vậy nữa.
Dù là ngày mai, anh cũng không muốn đợi nữa hiện tại anh chỉ muốn hôn cô thôi.
Một chiếc xe tải đột nhiên lao ra, Diệp Tuấn Kiệt vội vàng đạp thắng xe, siêu bò xoay tròn một vòng, trên mặt đất lưu lại một đường cong đẹp đẽ.
Lực tác động mạnh làm cho cả thân thể của Diệp Tâm Du sắp văng ra ngoài cửa sổ, may là trong thời khắc sinh tử ấy Diệp Tuấn Kiệt đã kịp thời đem cô ôm vào trong ngực. Anh thậm chí còn không có quan tâm đến mạng sống của mình mà theo phản xạ có điều kiện lo bảo vệ cô, sợ cô bị thương.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Diệp Tâm Du thật vất vả mới định thần lại, còn chưa rõ chuyện gì xảy ra chỉ thấy mình đang bị vây kín trong lòng ngực nam tính, cô ngẩng đầu lên hỏi.
“Không sao, chẳng qua là có một chiếc xe chạy ẩu thôi”. Diệp Tuấn Kiệt đem cô ôm chặt trong ngực, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên tóc cô, trong mắt lóe lên sự ảo não.
Nếu không phải vừa rồi anh mất hồn thì cũng sẽ không xảy ra sự tình như vậy, làm cho bọn họ xíu nữa là mất mạng.
Anh như dùng toàn bộ sức lực mà ôm lấy Diệp Tâm Du, làm hô hấp cô có chút khó khăn, cô thở hổn hển nói:
” Tuấn Kiệt, mau buông chị ra, chị không thở được”.
Diệp Tuấn Kiệt hơi buông lỏng cô ra một chút, nhưng không có ý định buông cô ra, anh lưu luyến thân thể của cô, cảm nhận thân thể ấm áp của cô làm cho anh tham luyến không thôi.
” Tâm Du ” giọng nói của anh khàn khàn, vươn tay muốn chạm vào khuôn mặt cô nhưng lại bị cô theo tránh né.
“Em làm gì đấy, Tuấn Kiệt?” Diệp Tâm Du không hiểu hành động quái dị này của anh, cảnh giác nhìn anh, kéo dài khoảng cách giữa cô và anh.
Không biết có phải cô suy nghĩ nhiều hay sao mà cô cảm nhận được ánh mắt Diệp Tuấn Kiệt nhìn cô rất nóng bỏng, không giống như em trai quan tâm chị gái, có mấy phần mập mờ gì đó mà cô không thể nào giải thích được.
Ánh mắt Diệp Tuấn Kiệt vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của cô, con ngươi tĩnh mịch khó dò thấy đáy, khóe miệng anh giơ lên, cúi người lại gần cô.
” Diệp Tâm Du, chớ quên thân phận của cô tại bữa tiệc tối nay là bạn gái của tôi.” Anh chống lại ánh mắt của cô, trong giọng nói có sự uy nghiêm không cho kháng cự lại.
Nói xong anh liền nổ máy xe chạy vào bóng đêm.
Diệp Tâm Du chớp đôi mi xinh đẹp như cánh bướm, trong con ngươi thoáng qua tia lúng túng, cô thở sâu, điều chỉnh lại nhịp tim.
“Chị biết rồi”. Cô bình tĩnh đáp lại, trong mắt hiện ra sự phức tạp khó lý giải.
Trong đại sảnh, đèn trang trí trên trần nhà tỏa ra ánh sáng nhu hòa, tiếng đàn dương cầm vang lên, khắp nơi đều là những khách mời mặc những bộ quần áo dạ hội đẹp đẽ, rượu thơm món ngon, phong phú đa dạng. Các vị khách đang trò chuyện vui vẻ, rõ ràng đây là tầng lớp thượng lưu.
Diệp Tâm Du vòng tay Lạc Thiên Uy bước vào hội trường.
Bọn họ vừa mới tiến vào phòng, tất cả mọi người đều im lặng đưa mắt về phía đôi nam nữ có diện mạo xinh đẹp hơn người này.
Nam anh tuấn, nữ xinh đẹp trông bọn họ thật đẹp đôi.
“Tổng giám đốc Diệp!”
Diệp Tuấn Kiệt vừa đến đã có người đến chào hỏi. Mặc dù anh chỉ có mười sáu tuổi nhưng năng lực lại hơn người cùng thủ đoạn kinh doanh rõ ràng, trên thương trường mọi người ít nhiều đều nể anh. Mặc dù người đàn ông này đang cùng Diệp Tuấn Kiệt trò chuyện nhưng ánh mắt nóng bỏng lại dừng ngay trên người Diệp Tâm Du, cùng lúc đó trong bữa tiệc này cũng có những ánh mắt không chút nào che giấu nhìn cô.
Diệp Tuấn Kiệt tuổi nhỏ nhưng đã có tiếng tăm lừng lẫy trên thương trường, những năm gần đây anh có tham gia tiệc rượu cũng không mang theo người đàn bà nào, hôm nay lại mang theo một cô gái đến, không biết cô có thân phận gì?
“Vị tiểu thư này là?” người đàn ông tò mò mở miệng hỏi.
“Cô ấy là bạn gái của tôi” Diệp Tuấn Kiệt, ngẩng đầu hướng về phía mọi người công khai. Thân thể Diệp Tâm Du run lên, chẳng biết tại sao nghe Diệp Tuấn Kiệt nói như vậy trước mặt mọi người làm cho tâm cô như bị thứ gì đó hung hăng đâm vào.
Chỉ là đang diễn trò, cô phối hợp giả làm bạn gái của anh tại bữa tiệc này thôi, mà sao có cảm giác như anh đang nói thật vậy.
“À, thì ra là bạn gái của tổng giám đốc Diệp khó trách lại xinh đẹp như vậy” Người đàn ông vừa nghe đến việc Diệp Tâm Du là bạn gái của Diệp Tuấn Kiệt thì lập tức bỏ đi ý nghĩ vớ vẩn kia, trò chuyện cùng Diệp Tuấn Kiệt vài câu sau đó tự giác lui xuống.
Mặc dù dù cô xinh đẹp nhưng dù sao cô cũng là bạn gái của Diệp Tuấn Kiệt, anh không dám đụng vào đâu, nhất là khi Diệp Tuấn Kiệt còn công khai cô là người đàn bà của anh trước mặt mọi người.
Vẫn có vài người đàn ông không thức thời trước mặt Diệp Tuấn Kiệt mà dám cả gan tiến lên chào hỏi cô. Vũ Khắc Tiệp là một trong những người đàn ông đó.
“Tổng giám đốc Diệp, bạn gái của ngài rất đẹp, có thể giới thiệu với tôi một chút không?” Vũ Khắc Tiệp cầm một ly rượu đỏ đi tới, ánh mắt đầy ý vị nhìn chằm chằm Diệp Tâm Du, hưng phấn nói.
Gương mặt anh xinh đẹp tựa như yêu nghiệt, là một người đàn ông có sức quyến rũ như yêu tinh, bộ vest trắng đem vẻ đẹp của anh bộc lộ ra ngoài không soát một chút nào, thân thể cao lớn, đôi mắt hoa đào như ánh lên nét cười mê hoặc chúng sinh, nhìn cô không chút che giấu sự hứng thú.
Ánh mắt Diệp Tuấn Kiệt trầm xuống, nhìn vị khách không mời mà đến này, gương mặt lạnh lùng nói:
“Tôi nghĩ điều này không cần thiết”
Anh rất ghét ánh mắt trắng trợn của tên Vũ Khắc Tiệp khi nhìn Tâm Du của anh, cảm giác giống như bảo bối yêu thích nhất của mình bị người ta dòm ngó vậy, anh hận không thể móc đôi mắt của người đàn ông này ra.
” Tuấn Kiệt, tôi đi toilet chút” Diệp Tâm Du thấy mất tự nhiên với cái nhìn chằm chằm của Lãnh Khinh Cuồng, nhưng cô càng không quen khi Tuấn Kiệt công khai với mọi người việc cô là bạn gái của anh, bọn họ là chị em nên dù là diễn trò cô cũng cảm thấy không được thích hợp cho lắm.
“Ừ” Diêp Tuấn Kiệt gật đầu một cái, buông cái eo nhỏ nhắn của cô ra. Diệp Tâm Du nhanh chóng rời khỏi phòng nhưng vẫn cảm thấy phía sau lưng có hai đạo ánh mắt nóng hừng hực bắn về phía cô. Điều này làm cho cô cảm thấy không thoải mái.
Mặc dù không hiểu em trai mình đang nghĩ gì nhưng đứng trước người đàn ông tên Vũ Khắc Tiệp kia cô nghĩ anh ta có chủ ý xấu, cô biết anh ta, anh ta chính là người đàn ông đào hoa thay đàn bà như thay áo hay xuất hiện trên các tờ báo cũng như tạp chí. Cô không muốn là một trong những người đàn bà của anh ta.
Diệp Tâm Du hít sâu một hơi, xoay người vừa muốn bước vào toilet thì đụng phải một người quen thuộc.
“Là cô?”
“Là anh”
Hai người cùng kinh ngạc kêu lên.
“Xin chào, tôi là Đàm Vĩnh Hưng”. Người đàn ông ưu nhã cười một tiếng, chủ động vươn tay chào hỏi Diệp Tâm Du.
Diệp Tâm Du nhìn anh cũng gật đầu đáp lễ một cái, lịch sự vươn tay ra:
“Xin chào, tôi là Lạc Tích Tuyết”. Cô nhớ anh là người ngày đó cô đụng phải trong công ty.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng cũng không biết nên nói gì. Diệp Tâm Du phát hiện người đàn ông này rất an tĩnh, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Một lát sau cô lúng túng cười một tiếng, đánh vỡ sự trầm mặc của hai người:
“Tôi phải đi trước, tạm biệt”. Nói xong, cô xoay người rời đi. Hàn Diệp Thần nhìn phương cô rời đi thì đôi mắt đang âm trầm của anh bỗng nhảy nhót, giống như nội tâm khô héo lâu nay của anh được một giọt nước tươi mát vào.
“Diệp Tâm Du” Anh thì thầm tên cô, khóe miệng nâng lên một nụ cười.
Lạc Tích Tuyết rửa tay, nhắn vài tin cho Tiếu Vũ Trạch, tâm tình bình tĩnh đôi chút mới bước ra khỏi toilet.
Cô bước vào trong phòng tiệc, tìm kiếm bóng dáng của Lạc Thiên Uy, chỉ thấy anh bị một đám người vây quanh trò chuyện. Cô cũng không muốn quấy rầy anh nên lặng lẽ đứng ở một góc, cầm một ly rượu ưu nhã uống.
“Tiểu thư xinh đẹp có thể uống cùng với tôi một ly không?” Vũ Khắc Tiệp cầm một ly rượu đỏ đi về phía cô, khuôn mặt tuấn tú mê người mang theo một nụ cười tà mị, giọng nói cợt nhã, lên tiếng du dỗ cô.
“Vâng được ạ”.Diệp Tâm Du do dự gật đầu đồng ý, mặc dù cô không có thiện cảm với người đàn ông này, nhưng anh là một vị khách quan trọng không thể đắc tội nên cô cũng không còn cách nào khác.
Vũ Khắc Tiệp nâng đôi mắt màu đen của mình lên, tất cả vẻ không kiên nhẫn trong mắt Diệp Tâm Du đều lọt vào trong mắt anh. Mới đầu anh có chút hứng thú với người con gái này, đợi cho cô buông lỏng sự đề phòng thì sẽ tiến lại gần cô, cho đến khi một bàn tay không kiêng nể đặt trên đôi gò bồng đảo non mềm của cô rồi thuận tiện đem cô vây vào trong ngực.
“Anh…” thân thể cô cứng đờ, cả người giật mình, cô hoảng sợ vội vàng đẩy anh ra. Người đàn ông này lại dám làm càn như vậy, trước mặt mọi người mà dám đùa giỡn với cô. Nếu như anh không phải là đối tác làm ăn của em trai cô thì cô đã cho anh một bạt tai rồi.
“Haha, tức giận sao? Thật thú vị” Vũ Khắc Tiệp cười khẽ, đưa đôi mắt nóng bỏng không hề che giấu dục vọng của mình nhìn cô.
Vào giờ phút này dáng vẻ của cô thật đáng yêu, gương mặt có hai rặng mây đỏ ửng, trong sự dịu dàng lại mang theo quật cường. Không giống như lúc nãy, vừa thấy anh lại cô cố đè nén tâm tình của mình
Tim của anh giống như lỡ nhịp, chỉ cảm thấy bụng dưới căng thẳng, có một cổ lửa muốn phun trào.
Diệp Tâm Du giận trừng mắt liếc anh, gương mặt đỏ lên, cô thừa nhận muốn nói chuyện cùng anh nhưng không có nghĩa là anh lại sàm sỡ cô giữa chốn đông người như vậy chứ? Thật đê tiện.
“Thật xin lỗi tôi có việc phải đi trước” Trong mắt cô hiện lên một mảnh chán ghét, Diệp Tâm Du xoay người chuẩn bị rời đi thì ngay tại lúc này, ánh sáng trong phòng đột nhiên bị tắt, cả phòng một mảnh tối đen. Tất cả mọi người đều kinh hoảng hét lên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Diệp Tâm Du cũng mờ mịt, chưa kịp phản ứng thì đã bị một bàn tay to lớn kéo vào trong ngực mình.
cô kinh ngạc đến ngẩn người, không phải cô sợ bóng tối mà vì đột nhiên có người hôn mình.
“Anh là ai?” Cô kinh ngạc hỏi, muốn thoát ra khỏi ngực của người đàn ông này nhưng lại càng bị ôm chặt hơn.
Lúc này cơ thể cô dán chặt vào trong vòm ngực rắn chắc, hai người chỉ cách nhau một lớp vải mỏng, một loại cảm xúc khó nói nên lời.
Cô muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại bị người đàn ông kia ép sát vào vách tường, hơi thở nóng rực, đôi môi mỏng ép sát lên cánh môi hoa đào của cô.
“A…Ưm….”Diệp Tâm Du trợn tròn hai mắt, khó có thể nhìn được sự việc xảy ra trước mắt, hàng lông mi khẽ run.
Trong bóng tối, cô không thấy rõ mặt của người đàn ông này vì một suy nghĩ đánh úp đầu cô… Cô bị cưỡng hôn.
Hai cánh môi cọ sát lẫn nhau, lưu luyến…
Môi cô có cảm giác ướt át giống như đóa sen trắng nở rộ vào sáng sớm, mang theo giọt sương kiều diễm tỏa ra hương vị ngọt ngào.
Người đàn ông không cách nào dứt ra khỏi nụ hôn này, cái lưỡi cứ như con rắn nước thăm dò hết mọi ngõ ngách trong miệng của cô, thuần thục cạy hàm răng của cô ra, quấy lấy chiếc lưỡi thơm tho của cô.
Mà sức lực nắm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô cũng vừa phải, có sức nâng đỡ cô tuy không làm cô đau nhưng cũng không cho cô trốn thoát.
Diệp Tâm Du tức giận giùng giằng muốn thoát ra nhưng phản kháng của cô không ăn thua gì với sức lực của người đàn ông này.
Bất luận cô đá anh hay đánh anh thì anh cũng không nhúc nhích.
Trong lòng tức giận, cô chỉ có thể dùng sức cắn đôi môi mỏng của người đàn ông kia.
“Ồn ào”
Theo tiếng thét lên của mọi người, đèn thủy tinh trong bữa tiệc bỗng dưng rực sáng.
Diệp Tâm Du mở to hai mắt nhìn phía trước, không có người đàn ông nào đứng cạnh cô cả, không đợi cô cắn anh, anh đã tự đến rồi thì tự biến mất.
Cô nhíu mày, sắc mặt có chút khó coi, đến tột cùng là người nào làm chuyện như thế với cô, thừa dịp đại sảnh cúp điện mà cưỡng hôn cô.
Diệp Tâm Du tức giận chau mày lại, dùng sức lau cánh môi đỏ ửng của mình, trong lòng vô cùng buồn bực.
“Người đẹp, buổi tối có cần người nảo chở về không?” Đột nhiên một giọng nói quyến rũ truyền đến tai cô.
Diệp Tâm Du ngẩng đầu lên chỉ thấy khuôn mặt hơi gian trá của Vũ Khắc Tiệp anh nghiêng người dựa vào tường, ánh đèn thủy tinh chiếu xuống càng tô điểm cho vẻ đẹp trai của anh.
“Không cần”. Gương mặt của Diệp Tâm Duchẳng có chút kiên nhẫn nào, lên tiếng cử tuyệt anh, sau đó xoay người rời đi.
Hiện tại trong lòng cô đã đủ phiền muộn rồi; thực sự không có tâm tình đi đối phó với tên trăng hoa này.
“Đừng lạnh lùng như vậy, chúng ta vừa mới thân mật xong mà” Vũ Khắc Tiệp kéo cô qua một bên, thuận tiện ấn cô vào trong ngực mình, cúi người đến gần gò má của cô, cười nói một cách tà mị.
Diệp Tâm Du trợn mắt nhìn chằm chằm anh, nói:
“Thì ra anh là người vừa rồi?”
“Người đẹp, buổi tối tôi chở em về được không?” Vũ Khắc Tiệp lấy ngón tay vuốt lên khuôn mặt cô, môi anh đặt cạnh môi cô, anh cao một mét chín, chiều cao áp đảo cả người cô, ánh mắt mập mờ:
“Tôi nhất định sẽ làm cho em có một đêm khó quên.”
Thân thể Diệp Tâm Du không được tự nhiên, lui về sau vài bước, trong mắt không kìm nổi sự tức giận, nhưng Vũ Khắc Tiệp lại vờ như không thấy, khuôn mặt anh tuấn của anh càng tiến gần vê phía cô, hô hấp nóng rực quét qua bên tai cô.Mang theo vẻ mặt hài lòng nhìn thân thể đang run lên của cô, môi anh cũng dán trên gò má của cô.
“Các người đang làm gì vậy?” Một giọng nói hung ác nham hiểm mang phẫn nộ vang lên từ phía sau lưng