F*ckBoi Tầng Trên

Chương 28: - Đêm Ở Kỳ Lân




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dành tặng damdangyu, cám ơn sự ủng hộ của em.

Nào quay lại AshAsh, cùng tìm hiểu yêu quái phương nào đã nhảy ra chặn ngang miệng JackJack nào :v

Khỉ đột đứng lên, rời khỏi bàn ăn sáng nhanh như một cơn gió. Tôi nhìn theo bóng lưng cao lớn của gã bước hướng về tòa nhà cho thuê đầy vội vã. Có vẻ như công việc có gì không ổn lắm. Cũng chẳng hiểu gã có nghe thủng những gì tôi vừa nói ban nãy hay không nữa. Mà thật ra tôi nghĩ với tình hình bận rộn như kia tôi cũng sẽ không phải chơi trò giải cứu thêm lần nào nữa, ít nhất là trước mắt.

Tôi lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn của Ibrahim đã đến từ lúc nào.

[Morning, beautiful]

Tua lại một chút. Tôi gặp Ibrahim ở Watt-Con, anh cũng là một trong các tác giả đang lên ở mảng Fantasy/Adventure. Nhưng thành công của Ibrahim bỏ xa tôi cả dãy phố, anh ấy đã xuất bản 2 cuốn truyện fantasy với mấy hãng liên kết lớn cùng Wattpad và có 1 truyện đang được xem xét để dựng thành web movie. Ibrahim cũng đi lên từ làm báo, tóm lại tôi cảm thấy chẳng có gì để chê cả.

Da Ibrahim nâu rám, tóc xoăn và đen bóng rất đẹp. Anh không cao to khủng khiếp như người rừng mà dong dỏng giống thằng em điên loạn của tôi hơn, với một cặp kính cận kiểu South-side, vừa vặn đóng khung một đôi mắt màu xanh điện tử rất hút hồn. (Cám ơn Janice và hiểu biết của ả về GENTLEMONSTER) Nếu người rừng đẹp trai kiểu hư hỏng, đàng điếm, khó chịu thì Ibrahim chính là kiểu con trai có học đàng hoàng, rất tự tin và biết rõ mình muốn gì.

Khen vậy thôi, tôi chủ yếu cảm thấy Ibrahim hợp gu mình là nhiều. Còn nếu đặt Jack và Ibrahim bên cạnh nhau thì phải 10 người trên 9 người đồng ý khỉ đột trội hơn. Nhưng phụ nữ thì thật ra chẳng bận tâm quá nhiều tới vẻ ngoài của đối phương đến thế một khi đã thích nhau. Chuyện chúng tôi nói chuyện hợp nhau mới là thứ khiến tôi bị thu hút bởi Ibrahim nhất. Ban đầu khi ở Watt-Con chỉ là đàn anh đàn em chia sẻ kinh nghiệm, sau đó thì toàn bộ những ngày còn lại của tôi ở Thủ Đô đều có mặt anh ở đấy. 

Không, tôi còn lâu mới tin chuyện người ta yêu nhau được trong 7 ngày, có mà thần kinh. Tôi quá cái tuổi cảm thấy mọi thứ dấu hiệu rung động trong lòng đều có nghĩa là tình yêu vĩnh cửu từ lâu rồi. Tất cả những thứ ấy ở thời điểm hiện tại cho tôi biết được 2 điều: tôi đã vượt qua Daniel và tôi có hứng thú muốn tiến xa hơn với Ibrahim.

Điều tiện lợi là Ibrahim hóa ra không hề sống ở Thủ Đô mà ở ngay trung tâm Lười, thế thì chuyện gặp nhau giữa chúng tôi cũng không có gì khó cả. Nói chung về cả tính cách, bối cảnh và địa lý thì tôi cảm thấy Ibrahim là đối tượng hẹn hò tốt nhất kể từ khi tôi bắt đầu có lại cái ý tưởng muốn đi hẹn hò, tức là cách đây 7 ngày. 

Và tuần sau thì Ibrahim sẽ tới đây thăm tôi. Tôi không hiểu mình có nên lowkey nghĩ rằng đấy là dấu hiệu anh ta cũng muốn gặp mình hay không, nhưng có gì để không thể nuôi hi vọng đây? Đây là xứ Kỳ Lân mà.

.

Mấy ngày hôm nay người rừng gần như đã biến mất khỏi sóng radar, không làm phiền tôi một tí nào. Và vì đã tạm hoàn thành bản thảo cho Splotches, tôi cảm thấy mình tự dưng lại rảnh rỗi buồn chán quá đáng. Thế nên, tôi quyết định lật lại một vài vấn đề chưa được xử lí, và nhấc điện thoại gọi cho nữ thần sư tử cái tên Janice. 

Chúng tôi lại gặp nhau trong một nhà hàng cao cấp nữa ở trung tâm Kỳ Lân. Nhưng lần này cả hai chúng tôi đều đến đúng giờ, Janice thì vẫn xinh đẹp như ả vốn như vậy, nhưng ả không đem thêm ai phiền phức theo cả. 

"Chào buổi tối, mày đói chứ?" tôi nhìn ả duyên dáng ngồi xuống, hỏi. Tuy tôi là người rủ ả gặp nhau trước, nhưng tôi cũng không rõ mình sẽ vượt qua cuộc gặp này như thế nào.

"Ừ, đói gần chết." Hôm nay ánh mắt của Janice có gì đó hơi khác thường. 

Cho tới tận lúc đồ ăn đã được bưng ra, chúng tôi vẫn không hề đả động tới chuyện mà tôi và ả đã cãi nhau lần trước. Tôi không biết là mẹ tôi có phím đểu thêm cái gì sau lưng tôi cho ả về cuộc gặp gỡ gia đình quái đản lần trước hay không. Nhưng tôi cảm thấy không khí giữa chúng tôi không tóe lửa như mấy lần trước. 

Nhưng tôi lại nhầm, tôi còn chưa kịp đưa được mấy sợi pasta hải sản lên miệng thì Janice đã bắt đầu hỏi dò. 

"Này, sao mày không nói gì với tao về việc Jack làm cho RIDGE?" 

Vì lúc ấy tao có biết quái đâu. 

"À, tao sợ.." đầu tôi nảy lại thật nhanh kí ức năm 3 đại học, thử nghĩ xem có thể dùng nó để nói lấp vào câu chuyện không. 

"Mày sợ tao nhạy cảm vẫn giữ thù cũ hả?" mấy lọn tóc xoăn xinh đẹp của Janice hơi rung rinh đầy ngờ vực.

"Ừ thì" tôi lẩm bẩm, trong đầu lại nhớ lại mấy hình ảnh cô ả mắt long sòng sọc lên vì không đạt được thứ gì đó trong đời. Nhưng có lẽ Armando đáng thương hơn tôi nhiều.

Janice cũng nhìn lại tôi vài giây trước khi xì ra một tiếng, tỏ vẻ rất buồn cười.

"Trời ơi, chuyện đấy cả 7,8 năm rồi. Mày nghĩ tao nhỏ nhen thế hả?"

Ừ, tao nghĩ thế đấy, nhớ việc mày còn cố gắng hàn gắn tao và Dan cách đây không lâu không?

"Tao đâu biết, nhỡ ra.." tôi lẩm bẩm. 

Janice thả dĩa của ả xuống.

"Tóm lại chuyện ấy xưa quá là xưa rồi. Bây giờ mày phải kể cho tao nghe làm sao hai người gặp nhau? Và mày sẽ đưa anh ta tới đám cưới của tao chứ?"

Crap. 

4 tháng nữa đã là ngày cưới của Janice rồi. Tôi không phải là phù dâu chính (maid of honor) của Janice nên đến cả ngày diễn ra tiệc độc thân của ả tôi cũng không nhớ nổi nữa. Lí do tôi không được chọn làm phù dâu chính thì quá rõ ràng rồi, với Janice thì tôi làm quái có style, cũng chẳng am hiểu thời trang. Tôi càng chẳng quen biết ai làm việc chuyên môn liên quan tới tổ chức sự kiện hay tiệc cưới cả. Tất cả những gì tôi đóng góp được là liên hệ với vài người bạn làm báo giúp viết bài giới thiệu về đám cưới của ả và Armando. 

Janice thậm chí còn quyết định luôn tựa đề bài viết sẽ phải như thế này:"Đám cưới thế kỷ của con trai trùm bất động sản phía Tây Kỳ Lân và Dragon Lady của ngành tài chính."

"Đúng rồi, tao suýt thì quên mất! Công việc chuẩn bị của mày đến đâu rồi? Mày có cần-" Tôi cảm thán nói. 

Tôi thừa biết Janice muốn đám cưới của mình phải hoàn hảo đến thế nào và yêu thích việc kể ra chi tiết từng tí một như nào. Vì thế chủ đề này là  chủ đề hoàn hảo để sử dụng làm thứ đánh lạc hướng ả khỏi tôi và vấn đề của tôi.

"O.M.G, mày không thể tưởng tượng được đâu. Tao biết là tao nghe có vẻ như một đứa con gái ở thung lũng Valley nhưng mà mày cần phải biết-" đôi mắt xinh đẹp của Janice lập tức sáng long lanh như một vì sao.

Thấy chưa, chìa khóa để Janice dừng việc soi mói là hỏi cô ả về những thứ quan trọng trong đời của ả, dành cho ả sự chú ý hoàn toàn mà ả có vẻ như chẳng bao giờ có đủ, là tôi có thể yên tâm đi ngủ tối nay. Tôi đâu có chơi thân với Janice từng ấy năm mà không biết gì về ả được. 

"Yeah? Kể cho tao nghe xem nào." tôi bám vào câu trả lời của Janice, tôi biết mình thắng rồi.

Buổi trưa hôm đó, sau mùa truyện thứ 5 về chuyện chuẩn bị cho đám cưới thế kỷ, tôi cũng được thả về lành lặn. Tất cả các season lineup cụ thể như sau: địa điểm, áo cưới, hoa, menu và bảng xếp chỗ ngồi. Tôi đoán là còn mùa thứ 6 nữa cơ, vì cảm giác của tôi khi nghe tất cả các thứ ấy là chẳng hiểu gì hết. 

Việc kể lể của Janice có vẻ như chẳng bao giờ có hồi kết, nếu cậu trai bồi bàn không đến bàn chúng tôi xin phép dọn bàn và thanh toán vì đã hết giờ ăn trưa. Nhà hàng ngày hôm nay Janice chọn có 2 khung giờ hoạt động là 11am-2pm cho bữa trưa, và 5pm-10pm cho bữa tối, thời gian 3 tiếng ở giữa thì họ đóng cửa để dọn dẹp và chuẩn bị cho bữa tối. 

Tất nhiên, sau bữa trưa hôm ấy thì Janice rời đi với tinh thần cực kỳ tốt. Còn đầu óc tôi đã lú đi nhiều vì những thứ mình chẳng thể hiểu nổi. Nhưng không sao, Janice trở lại bình thường tức là cuộc sống của tôi cũng thế. Không còn mối lo ngại nào về chuyện bị ép phải gặp Daniel nữa.

Và tôi có thể dồn năng lượng vào việc gây ấn tượng với Ibrahim trong tuần tới. 

.

Tôi ngó mình trong gương, suy nghĩ về chiếc váy màu xanh da trời trên người mình. Chiếc váy này hình như tôi đã mặc trong một lần đi ăn cùng người rừng, có vẻ như không phải là lựa chọn tuyệt vời cho buổi gặp mặt người mình đang muốn tìm hiểu. Nhưng thời tiết mát mẻ hiện tại rất phù hợp với kiểu của chiếc váy này, và nó khá thoải mái khi cử động nữa. Tôi đoán là nếu mình sẽ dành cả ngày dẫn Ibrahim đi lang thang quanh Kỳ Lân thì cũng nên mặc cái gì mà mình sẽ không phải hóp bụng 100% thời gian mà vẫn đủ cute. 

Người rững gần như bốc hơi khỏi thế giới thì phải? Tôi không cảm thấy lo lắng, chỉ thấy lạ. Có vẻ như gã cũng không về nhà nữa. Tuần trước, khi gã bỏ về từ bữa sáng sau đêm tôi quay lại Kỳ Lân thì tối muộn tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân lộc cộc lên cầu thang. Tôi thấy buồn cười, vì không hiểu tại sao mình có thể nhận ra được tiếng bước chân của Jack Harte lên cầu thang mà lại không cho rằng đấy là của một ai khác sống ở các tầng trên.

Tuần này thì mọi thứ im ắng hoàn toàn, cả đêm lẫn ngày. Tôi đoán là gã đã lại đi công tác ở đâu đó để giải quyết công chuyện, nhưng tôi cũng có cái ý nghĩ tò mò đầy buồn cười trong đầu muốn biết việc gì có thể làm cho khỉ đột bận bịu đến vậy. 

Nhưng cái ý nghĩ ấy nhanh chóng được ném ra sau đầu tôi, hiện tại tôi muốn tập trung vào Ibrahim. Sau đó khi người rừng trở về, nếu như gã có ý định đấy, thì tôi sẽ tìm cơ hội gặp và hỏi. Lần trước gã cũng đã hẹn gặp nhau lại mà nhỉ? 

Ting! Ting!

Điện thoại tôi rung, là tin nhắn của Ibrahim. 

[Anh vừa xuống tàu, sẽ đến chỗ hẹn trong khoảng 25 đến 30 phút nữa. Gặp em ở đó?]

[OK! Gặp anh ở đó!] tôi lập tức gõ tin nhắn trả lời. 

Con gái thích mấy trò nhắn tin qua lại, đàn ông thì không. Ban đầu khi đang tìm hiểu nhau thì cả đôi bên đều có thể đốt thời gian vô tội vạ vào việc nhắn tin vì nó vui và hứng thú. Tôi cũng đã từng là người cũng thích ngồi ôm điện thoại hồi hộp chờ tin trả lời của người mình đang tìm hiểu như thể đấy chính là nguồn sống của mình. Nhưng sau đó thì việc viết lách khiến tôi ghét phải nhận tin nhắn liên tục, vì khi đang đúng mạch tập trung mà có tin nhắn đến thì phiền kinh khủng. 

Vì thế, càng đến với người tiếp theo tôi càng ít muốn nhắn tin quá nhiều khi đã quen thân nhau. Với Daniel thì khỏi nói, có những tin nhắn phải tới vài ngày sau tôi mới trả lời lại, còn lại nếu cần thì gọi điện thẳng luôn. Đến khi ở cùng nhau thì chẳng cần phải nhắn quá nhiều tin nữa, trừ khi có việc gấp.

Nhưng hiện tại, tôi cảm thấy khá thoải mái với cường độ trao đổi này, đang tìm hiểu mà.

.

Chapter này về nội dung không có gì quá đặc biệt, chủ yếu để dẫn dắt cho buổi hẹn hò với crush của chị gái sau đó. Chapter sau đưa chúng ta quay lại với JackJack xem anh trai đang làm cái quỷ gì mà không ở nhà. 

Tuần rồi không làm được gì vì bị đau răng khôn các cháu ạ, tình hình có thể ngày mai tôi đi vặn nó ra, lần tiếp theo chúng ta gặp nhau là tháng 9 rồi đấy :))