Father (Phụ)

Chương 29: Twenty-ninth child




Nhìn kiến trúc phong cách Baroque (1) cổ xưa trước mắt một lúc lâu, hắn mới chậm chạp nhận ra, công trình đối diện là một giáo đường. Toàn bộ giáo đường được xây từ gạch và trụ đá cẩm thạch, kết hợp với tranh màu và tượng điêu khắc đậm mùi tôn giáo. Sau mấy ngày lo sợ rút ở trong phòng, hắn rốt cuộc nhịn không được đi ra một chút, sau đó phát hiện giáo đường này ở một góc tối. Gần như không chút ngập ngừng, hắn đẩy cửa giáo đường ra.

Bên trong là một mảnh tối tăm, trầm lắng và thần bí, trong góc mơ hồ truyền đến giai điệu trầm trầm của đàn đại phong cầm (2) xưa cổ. Ánh mặt trời đổ xuống từ những ô kính màu sặc sỡ, chiếu ra tranh ảnh Kinh thánh đủ sắc đủ màu trên nền gạch nhẵn bóng. Tượng Đức Mẹ cao lớn bị bóng tối bao trùm, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy đường nét. Đại bộ phận ánh sáng là từ phía ngoài xuyên qua cửa mở chiếu vào trong giáo đường, kéo bóng hắn dài ra trên mặt sàn hình thập tự giá.

Hắn tiến vào giáo đường như bị dụ dỗ, bước vào trong bóng tối. Đây là lần đầu tiên hắn tiến vào một nơi mang danh thiêng liêng thần thánh. Trên thực tế, hắn là người theo thuyết vô thần —— dân khu số bảy hầu hết bị chia vào hai nhóm, một nhóm gần như điên cuồng duy trì đức tin tín ngưỡng của mình, nhóm kia thay vì nói là không có đức tin tín ngưỡng, không bằng nói là chỉ tin ở bản thân. Thân là người thuộc nhóm sau, hắn không có khái niệm gì đối với tín ngưỡng, hiện tại là vũ trụ năm 735, tôn giáo lớn bé tuy chưa thể nói đạt tới vài trăm triệu, nhưng chắc chắn chí ít phải có mấy chục triệu. Công trình kiến trúc như giáo đường này, chỉ những tôn giáo lớn mới có thể tiêu phí tiền tài và sức lực xây dựng, tôn giáo của ngôi giáo đường này lại vừa vặn nằm trong xác xuất một trên mười triệu tôn giáo hắn biết, tên là “Cơ Đốc giáo” (3) —— tín ngưỡng từng chiếm một phần tư ở trái đất cổ, cũng được lưu truyền cho tới ngày nay. Hắn biết tôn giáo này, chỉ vì đây là tín ngưỡng của lão Nei.

Cho nên hắn mới không kiềm được tiến vào giáo đường này, một kiến trúc thần thánh có vẻ không phù hợp với hắn —— hắn chỉ là có chút tò mò, “Chúa” mà lão Nei tâm niệm hơn nửa cuộc đời rốt cuộc là thế nào.

Sau khi đi vào giáo đường, hắn mới phát hiện trong giáo đường nhen nhóm ánh sáng mông lung. Mắt nhanh chóng thích ứng với bóng tối, hắn tới dưới chân tượng Đức Mẹ, ngơ ngác nhìn lên pho tượng được tạc thành từ bạch ngọc. Đức Mẹ nhắm mắt khoan thai, ôm Chúa Hài Đồng dầm dưới ánh quang lất phất, vẻ mặt hiền hòa khiến người ta muốn khóc, đó chính là cảm giác được cứu chuộc.

Hắn vội vàng chuyển mắt đi, không biết tại sao, một cảm giác bi thương sâu sắc trào lên từ cổ họng. Ánh mắt hắn bỗng dừng lại —— trên băng ghế bên trái, đứa con thứ ba của hắn đang ngồi ở đó.

Tóc màu bạc trong bóng đêm vẫn đẹp đến độ dường như đang tỏa sáng, thanh niên nhắm mắt lại, hai tay đan nhau hơi chống vào môi mỏng, cầu nguyện vô cùng thành kính, nửa bên mặt hoàn mỹ kia lúc này có vẻ vô cùng thánh khiết, khiến người ta không thể sinh ra bất cứ ý nghĩ khinh nhờn nào. Dù là ai cũng không thể tưởng tượng ra, nguyên tội đeo trên người thanh niên kia đến từ dục vọng *** mỹ giữa nam và nữ.

“… Nel nome del padre del figlio e dello spirito santo, Amen.” (Nhân danh Đức Cha, Đức Con, và Đức Thánh Linh, Amen)

Lust mở mắt, trong giáo đường u ám liền bùng lên một mảnh màu thủy lam óng ánh, đó là màu sắc còn diễm lệ hơn xanh thẳm, có thể bóp nghẹn hơi thở con người. Chủ nhân đôi mắt màu nước quay đầu lại, lộ ra nụ cười vô cùng xinh đẹp với cha mình.

“Father!” Lust vươn tay cười diễm lệ. “Qua đây nào!”

Đến lúc ý thức lại, hắn đã ngồi ngay bên cạnh Lust. Đây cũng không phải lần đầu tiên, hắn hận không thể tát mình một cái, vì hành vi vô liêm sỉ này của bản thân. Hắn bi ai thừa nhận, mình lúc nào cũng không thể cự tuyệt sự mê hoặc của đối phương.

“Father, chúng ta trò chuyện đi!” Dường như không chú ý tới sự thấp thỏm bất an của người bên cạnh, Lust mỉm cười đề nghị như thế.

“………” Hắn chần chừ một lúc, có lẽ vì không khí xung quanh quá thoải mái và yên lành, có lẽ hắn thật sự cần nghiêm túc cùng “con” hắn trò chuyện —— hoặc nói là tâm sự? Hắn cuối cùng không trốn tránh, lựa chọn ngầm chấp nhận.

“Father!” Lust thở dài trong bóng tối. “Ngươi đang sợ hãi chúng ta!”

Hắn cứng ngắc nhìn thẳng phía trước, hoàn toàn không dám quay đầu xem xét vẻ mặt của Lust, chỉ ngậm chặt miệng ngầm thừa nhận.

“Tại sao phải sợ chúng ta cơ chứ?” Tiếng Lust rất nhẹ, nghi hoặc và một chút ấm ức trong đó bị bóng tối khuếch đại. “Ngài là Cha của chúng ta, chúng ta là con của ngài. Nhân danh Cha, chúng ta là một nửa của ngài, chúng ta cùng chung linh hồn, chúng ta có được lẫn nhau. Chúng ta yêu ngài, chúng ta sẽ bảo vệ ngài. Cho nên father, tại sao phải sợ chúng ta cơ chứ?”

Thanh niên tóc bạc tựa như một đứa trẻ bị vứt bỏ, cố chấp tìm kiếm nguyên nhân mình bị ruồng bỏ.Trong bóng tối, hắn mấp máy môi, sau đó lắp bắp muốn giải bày. “Ta, ngươi ta… Ngươi… Các ngươi không nên, không nên làm vậy… Làm vậy với, với ta…”

Lust quay đầu qua, y có thể thấy rõ vành tai dưới tóc đen người kia đã nhuốm đỏ —— mê người đến như vậy, con mắt màu lam của Lust bắt đầu sậm xuống, y ngẩng đầu chuyển mắt lên bức tranh thánh trên trần nhà, ma quỷ trên đó cười hung tợn đối diện với Chúa.

“Tại sao không thể cùng ngươi làm tình cơ chứ —— làm tình, ta thích từ này lắm!” Lust cười khàn khàn, người nam kia quay đầu trợn mắt há mồm nhìn bộ dạng đương nhiên của Lust. Thanh niên tóc bạc ngửa đầu, lộ ra cái cổ hình dáng xinh đẹp.

“Father yêu dấu, ngươi có biết Đức Chúa Cha không?”

Đề tài thoáng một cái chuyển quá nhanh, hắn chỉ có thể lắc đầu theo phản xạ. Ánh mắt Lust từ trần nhà chuyển qua bức tượng Đức Mẹ ở chính giữa giáo đường, con ngươi màu lam mang ánh nhìn không rõ ý, chăm chăm vào cánh tay ôm Chúa Hài Đồng của Đức Mẹ.

“Trong Thánh Kinh, được ngợi ca nhiều nhất chính là Đức Mẹ Mary và Đức Chúa Jesus, Đức Chúa Cha lại ít người biết đến. Nhưng father biết không? Đức Chúa Con là sinh ra từ Chúa Cha trong vĩnh hằng, Đức Thánh Linh xuất phát từ Chúa Cha và Chúa Con trong vĩnh hằng. Đức Chúa Cha, Đức Chúa Con, Đức Thánh Linh là ba ngôi một thể, cũng giống như chúng ta vậy!”

“Ngươi dựng khung cho xương tủy và máu thịt chúng ta, chúng ta là một nửa của ngươi, chúng ta và ngươi vốn là một thể, ở khoảnh khắc kết hợp máu sữa dung hòa kia, đó là một kiểu quay về, một loại ràng buộc huyết thống. Lúc làm cùng Sloth và Gluttony, ngươi chẳng lẽ không cảm nhận được sao? Rất vui sướng, rất tuyệt diệu, đó là sự hưng phấn và thỏa mãn chưa từng cảm nhận qua. Nó tồn tại độc nhất vô nhị, nó là bản năng, là tuyệt đối, là vĩnh hằng, là từ trong xương tủy, từ trong mạch máu sinh ra, hoàn toàn không phải là thứ mà lý trí có thể khắc chế và trói buộc. Chúng ta không muốn trói buộc bản thân, cũng không cần phải trói buộc bản thân.”

Hắn há miệng nhìn có vẻ rất buồn cười, liều mạng muốn phản bác lại, trong đầu liên tục lặp đi lặp lại đây là không đúng, nhưng sâu trong thân thể lại dâng lên một cơn run rẩy hưng phấn lạ lùng.

“Không, không không không phải như thế —— Ta là cha ngươi, chúng ta có quan hệ huyết thống, ngươi, các ngươi, sao có thể ôm phụ thân ruột của mình, đây, đây rõ ràng là loạn luân đại nghịch bất đạo…”

“Đạo?” Lust cười nhạo. “Father đáng yêu của ta ơi, ngươi cho rằng quy tắc mà nhân loại đặt ra có thể trói buộc được chúng ta sao?”

Đúng vậy, các ngươi có thể không chút e ngại thoát khỏi gông xiềng đạo đức, nhưng ta thân là người thường, lại phải đeo tội lỗi luân lý. Hắn bi ai nghĩ.

Như nhận ra ý nghĩa sau sự trầm lặng của hắn, Lust bỗng dưng quay đầu lại, bắt lấy ánh mắt không kịp rút về của hắn.

“Father, hãy tự mình nhận thức —— Xin ngươi bất chấp tất cả, bất chấp những luân lý đạo đức được nhân loại đặt ra kia, chúng chỉ là gông xiềng trói buộc bản năng. Chúng không là gì cả, chúng sớm đã không thể trừng phạt ngươi. Ngươi chỉ cần nhìn chúng ta, chỉ có thể nhìn chúng ta, bất cứ sự vật nào khác cướp đi sự chú ý của ngươi, chúng ta đều sẽ hủy diệt chúng. Bởi vì ngươi là thuộc về chúng ta, Cha – chỉ thuộc về chúng ta, chúng ta mãi mãi khát vọng ngươi, Cha của chúng ta.”

(1) Baroque (Ba Rốc) là một phong cách nghệ thuật bắt nguồn từ Phục Hưng Ý, sau đó lan ra khắp châu Âu và cả những thuộc địa ở Tân thế giới cho tới cuối thế kỷ 18. Nghệ thuật Baroque được đánh dấu bằng cuộc cách mạng ở thế kỷ 17 và mở đầu cho thời kỳ Khai Sáng. Baroque nảy nở và phát triển nhờ các nhân tố nhà thờ, hoàng gia và tầng lớp thị dân.

(2) Đàn đại phong cầm còn được gọi là đàn ống, thường có từ một đến bảy bàn phím. Đại phong cầm tuy có phím bấm, nhưng không thuộc bộ gõ. Khi người chơi nhấn phím, nhạc cụ này tạo ra âm thanh bằng cách đẩy khí qua các ống kim loại to nhỏ tùy theo kích cỡ tương ứng với từng nốt. Khác hẳn với piano chỉ có một bàn phím trên đó là 88 phím đàn, đại phong cầm có thể có tới bảy bàn phím. Đại phong cầm là một trong những nhạc cụ cổ nhất của châu Âu cho đến nay. Nơi thường vang lên tiếng đại phong cầm hẳn nhiên là các nhà thờ và thánh đường của Thiên Chúa. Thời kỳ Baroque (1600 – 1700) là quãng thời gian rực rỡ nhất của loại nhạc cụ này.

(3) Kitô giáo (thuật ngữ phiên âm) hoặc Cơ Đốc giáo (thuật ngữ Hán-Việt) là một trong các tôn giáo khởi nguồn từ Abraham – tổ phụ của dân Do Thái và dân Ả Rập (hai tôn giáo còn lại là Do Thái giáo và Hồi giáo), đặt nền tảng trên giáo huấn, sự chết trên thập tự giá và sự sống lại của Chúa Jesus như được ghi lại trong Kinh Tân Ước. Tín đồ Cơ Đốc tin rằng Jesus là con của Chúa trời và là Đấng Cứu Thế của người Do Thái như đã được tiên tri trong Kinh Cựu Ước.Là tôn giáo chỉ thờ phụng một vị thần, hầu hết tín đồ Cơ Đốc tin rằng chỉ có một Đức Chúa trời duy nhất hiện hữu trong ba thân vị gọi là Ba Ngôi. Kitô giáo bao gồm nhiều truyền thống tôn giáo với các khác biệt văn hóa cũng như hàng ngàn xác tín và giáo phái khác nhau. Trải qua hai thiên niên kỷ, Kitô giáo tự hình thành nên ba nhánh chính: Công giáo La mã, Chính Thống giáo Đông phương và Kháng Cách (đạo Tin Lành). Tính chung, đây là tôn giáo lớn nhất thế giới với hơn 2,1 tỉ tín hữu (chiếm khoảng 34% dân số thế giới).

Trong tiếng Việt, bên cạnh từ “Kitô” (như Kitô giáo) có gốc từ tiếng Hy Lạp thường được sử dụng bởi tín đồ Công giáo, còn có từ “Cơ Đốc” (như Cơ Đốc giáo) có nguồn gốc từ chữ Nho và thường được người theo đạo Tin Lành sử dụng. Trong khi Công giáo dùng chữ “Kitô” để chỉ Jesus, Tin Lành lại thường dùng chữ “Christ”. Ngoài ra, Thiên Chúa giáo cũng thường được sử dụng bởi những người ngoài Kitô giáo để chỉ Công giáo nói riêng và Kitô giáo nói chung.