Ba ngày sau Lục Già lưu luyến không rời quay về biệt thự của mình, làm trợ lý của Chu Nhiêu, Trương Uyển mười phần tiếc nuối trở lại căn hộ của cô.
Thấy Trương Uyển chậm chạp thu dọn hành lý, Chu Nhiêu nhấc chân, ánh mắt lạnh lùng lườm cô ấy, “Nếu em không bằng lòng thì có thể ở chỗ Lục Già, cậu ấy sẽ không để ý đâu.”
“Không có không có!” Trương Uyển vội vàng phủ nhận, “Em chỉ có chút muốn chơi cùng Tráng Tráng thôi.”
Nghĩ tới Tráng Tráng, Trương Uyển lại nhớ tới Tiểu Manh, cô ấy thở dài, “Cũng không biết bây giờ Tiểu Manh thế nào.”
“Yên tâm, ăn ngon, vẫn béo.” Chu Nhiêu cười nhạo, trong lòng lại lặng lẽ thở dài, cô hơi nhớ tay nghề của Lục Già rồi.
Nhịn không được sờ bụng mình, Chu Nhiêu vội lắc đầu đuổi suy nghĩ lộn xộn này đi, dù sao bây giờ cô cũng không được ăn ngon, lúc này ăn gì cũng như nhau thôi.
Lúc gặp nhau ở phim trường vào ngày hôm sau, Lục Già vừa thấy Chu Nhiêu đã nhiệt tình ôm cô một cái, cuối cùng do thấy xung quanh nhiều người, mới kiềm chế bản thân không hôn hôn lên môi cô.
Chu Nhiêu chịu không nổi đẩy vai Lục Già ra, “Mới có một buổi tối thôi mà.”
Lục Già hơi gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu lâu hơn nữa, mình sợ sẽ không nhịn được.”
Búng trán cô, Chu Nhiêu xoay người đi phòng hóa trang thay phục trang.
Lục Già nhanh chóng đi theo sau, Chu Nhiêu thoáng nhìn cô ở sau mình, lại hỏi: “Hôm nay dì họ của cậu sẽ tới à?”
Nghe nói thế, Lục Già nhíu mày, “Dì ấy đến hôm qua rồi, nhưng hôm qua nói là đi gặp một người bạn nào đó nên chiều nay mới tới đây.”
Thấy vẻ mặt Lục Già khác thường, Chu Nhiêu như đùa giỡn nói: “Không vui? Cậu không thích dì ấy à?”
Lục Già bất đắc dĩ lắc đầu: “Mình thật sự không cách nào có thiện cảm với dì ấy.”
Chu Nhiêu chưa từng thấy Lục Già không thích ai, không khỏi có chút tò mò, “Sao thế?”
Lục Già nghiêng đầu nhớ lại giây lát, thấp giọng nói: “Dì ấy không thích tiếp xúc với người khác, mình nhớ trước đây mình với anh họ đang chơi bóng trong sân, dì ấy ngồi trên xích đu, bên cạnh là hồ nước nhỏ. Quả bóng lăn đến bên cạnh xích đu, mình đi nhặt bóng về, nào ngờ dì ấy đá mình một cái làm mình ngã vào hồ nước.”
Chu Nhiêu kinh ngạc trợn mắt. Đây là thể loại dì gì vậy?
“Tối đó mình phát sốt luôn, uống thuốc chích thuốc thật lâu mới khỏi.” Lục Già bất đắc dĩ nói, “Sau này mình không còn gặp lại người dì họ này nữa.”
Chu Nhiêu chỉ vào đầu mình, mờ mịt hỏi: “Có phải dì ấy … có chút vấn đề không?”
Nếu không việc này cũng khó lý giải, đang yên đang lành tại sao lại đá một đứa bé vào hồ nước.
Lục Già nhìn động tác ấy không nhịn được bật cười, “Không có, dì ấy bình thường, theo cách nói bây giờ thì là cậy đẹp làm càn.”
Trông dì ta đẹp thế nào mà có thể dằn lòng nổi vậy?
Không đợi Chu Nhiêu mắng chửi, Lục Già nói như cảm thán: “Quan hệ của dì ấy với mẹ mình không tốt lắm, chắc hẳn là do chuyện này.”
“Bệnh thần kinh.”
Chu Nhiêu không kiềm được mắng chửi trong lòng.
Chu Nhiêu trợn mắt nói, “Vậy mà dì họ cậu còn không biết xấu hổ đến đây ở nhờ, thật là bất cần mà.”
_______________________
Sau khi kết thúc việc quay phim bận rộn, Chu Nhiêu trở về nhà vội vàng tắm rửa xong liền định đi ngủ, sáng sớm ngày mai cô còn phải vào đoàn phim.
Chu Nhiêu mới vừa lên giường đã nghe trong phòng khách truyền đến tiếng động, còn thoáng nghe thấy tiếng chó sủa.
Sao nơi này lại có chó?
Khoác áo ngủ, Chu Nhiêu đứng dậy đi đến phòng khách nhìn xem, mới vừa ra khỏi phòng đã nghe tiếng cười ngạc nhiên của Trương Uyển và tiếng chó sủa càng rõ ràng ---
“Gâu!”
Trong phòng khách, một con chó bị cạo lông phấn khích nhào vào trên đùi Trương Uyển, nếu không phải trông thấy Lục Già đứng ở cửa phòng khách, Chu Nhiêu thật sự sẽ hoài nghi con chó này là thú cưng Trương Uyển lén nuôi sau lưng Tiểu Manh.
“Sao cậu lại tới đây?” Chu Nhiêu kinh ngạc nhìn Lục Già, lại nhìn con chó kia, “Đây là Tráng Tráng?”
Bộ lông vốn mượt mà trơn bóng không biết bị ai cạo cứ như bị nấm, chỗ này một mảng chỗ kia một mảng, xấu đến không đành lòng nhìn thẳng.
Trên mặt Lục Già xen lẫn tức giận và bất đắc dĩ, giọng nói có chút hung hăng, “Bị dì họ chọc giận, mình ở lại đây, đưa nhà cho dì ấy là được.”
Hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của cô, Chu Nhiêu khó tin hỏi: “Đây là dì họ cậu làm?”
Dì họ của Lục Già trẻ đến mấy cũng phải ba bốn mươi tuổi rồi, sao lại có thể cạo lông thú cưng của cháu mình thành bộ dạng này được?
Trương Uyển đau lòng sờ đám lông bị cạo lung tung của Tráng Tráng, chỗ duy nhất không bị xuống tay hẳn là đuôi của nó.
Sau khi trải qua một ngày vất vả quay phim, về đến nhà thấy chú chó mình yêu quý bị người ta cạo lông. Dù là Lục Già được tu dưỡng tốt cũng không nhịn được bốc hỏa, nếu không phải sau khi kiểm tra cẩn thận thấy trên người Tráng Tráng không có vết thương nào, chắc cô đã nảy sinh mâu thuẫn với dì họ rồi.
Nhưng cũng không phát sinh xung đột, Lục Già vẫn nhớ đây là dì họ của cô, chịu đựng lửa giận dắt Tráng Tráng ra khỏi cửa đến nhà Chu Nhiêu.
Nghe Lục Già kể xong đầu đuôi mọi chuyện, ánh mắt Chu Nhiêu cũng thay đổi, sắc mặt phức tạp nói: “Dì cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm ra chuyện thế này?”
“Chắc khoảng bốn mươi rồi.” Lục Già cũng không chắc, cô vô cùng bất đắc dĩ, “Cậu nói đúng, mình cũng cảm thấy dì ấy có bệnh.”
Đau lòng xoa đầu Tráng Tráng, Chu Nhiêu mím môi, “Thời gian không còn sớm, nhanh đi ngủ đi, sáng mai còn phải đi quay nữa.”
Nghe được giọng nói của cô, Lục Già mới giảm được lửa giận trong lòng, “Ừ, cậu về phòng ngủ trước đi.”
Nói đến đây, Chu Nhiêu không nhịn được ngáp một cái, cô xua tay, quay người trở về phòng ngủ.
Lúc Lục Già vào phòng ngủ, đèn trong phòng lờ mờ tối, Chu Nhiêu nằm nghiêng trên giường hình như đã ngủ. Cô tắt đèn, khẽ khàng quen thuộc đi đến bên giường, nhẹ tay nhẹ chân leo lên giường, xốc một góc chăn nhanh chóng chui vào.
Dù Lục Già có hành động nhẹ nhàng thế nào cũng vẫn kinh động đến Chu Nhiêu ngủ nông, người kia nhíu mày phát ra tiếng lẩm bẩm nho nhỏ, quay đầu tiếp tục ngủ.
Ôm thân hình ấm áp mềm mại bên cạnh, Lục Già hít một hơi thật sâu, hôn lên mái tóc mềm mại của cô.
Ngủ ngon.
______________________
Sáng hôm sau Hùng Miêu Miêu tới căn hộ hỗ trợ chăm sóc Tráng Tráng, hai người các cô thì lái xe tới đoàn phim trước.
Trên đường Chu Nhiêu nhận được Wechat của Thư Đông Thanh: “Có phải cô nói địa chỉ của tôi cho Cung Thì Duyệt?”
Không ngờ Cung Thì Duyệt hành động nhanh như vậy.
Chu Nhiêu quyết định giả ngốc trước:
Chu Nhiêu:?
Thư Đông Thanh: Đừng giả ngu, em ấy đã nói là cô cho em ấy địa chỉ
“......”
Chu Nhiêu thản nhiên liếc mắt nhìn sang Lục Già bên cạnh đang vật lộn với đuôi tóc và cổ áo, tiếp tục nhắn tin với Thư Đông Thanh:
Chu Nhiêu: Em ấy làm gì?
Thư Đông Thanh: Biết rồi còn hỏi, em ấy lấy được địa chỉ của tôi thì sẽ làm gì?
Chu Nhiêu: Đừng nóng, em ấy là một cô gái nhỏ đáng yêu, còn có thể làm gì với cô được nữa?
Chu Nhiêu: Hơn nữa hai người đều bận rộn như vậy, nào có thời gian gặp mặt, cô cứ coi như có thêm một tiểu mê muội hàng xóm đi
Thư Đông Thanh: ……
Thư Đông Thanh: Hiện giờ tôi không muốn có một chút quan hệ nào với em ấy, tôi cũng hy vọng cô là bạn bè đừng tiết lộ địa chỉ của tôi cho người khác, rất phiền phức
Chu Nhiêu: Xin lỗi chưa được sự đồng ý của cô đã gây ra chuyện này
Chu Nhiêu: Như vậy đi, tôi mời cô ăn lẩu nhé, tùy cô chọn
Thư Đông Thanh: Cô cho là chỉ một nồi lẩu là được sao?
Chu Nhiêu: Hai nồi?
Thư Đông Thanh: Miễn cưỡng cũng khó
Chu Nhiêu: Được rồi, ba nồi, thời gian địa điểm tùy cô chọn
Rốt cuộc cũng ép được đuôi tóc xuống, Lục Già thấy Chu Nhiêu đang nhắn tin, hỏi: “Cậu đang nói chuyện với ai vậy?”
“Thư Đông Thanh biết mình nói địa chỉ của cô ấy cho Cung Thì Duyệt rồi, đang tức giận.” Chu Nhiêu nhìn sang Lục Già, thả điện thoại vào túi, “Đàn em của cậu cũng lợi hại thật, mới nói được một câu đã bán đứng mình.”
Nghĩ đến Cung Thì Duyệt, Lục Già không nhịn được bĩu môi, “Sau này không để ý em ấy nữa.”
Câu nói ngây thơ đến cực điểm này chọc Chu Nhiêu cười, lời này cũng thật giống lời của mấy bạn nhỏ trong nhà trẻ khi cãi nhau.
Nhiệm vụ quay phim sáng nay rất nặng, trong đó có một cảnh là người bạn thân cắt đứt quan hệ với nữ chính, còn nói lời mỉa mai nữ chính. Chuyện này đối với Chu Nhiêu và Lục Già cũng không tính là khó khăn gì, nhưng khi Chu Nhiêu đang nói ra một chuỗi lời đả kích, bỗng bị đạo diễn Khúc kêu dừng ---
“Cắt cắt cắt!”
Chu Nhiêu bị cắt ngang ngẩn ra, không rõ quay đầu nhìn đạo diễn Khúc.
“Cô khóc cái gì mà khóc? Bị mắng là cô ấy, cô khóc cái gì chứ, cũng không phải hai người các cô chia tay!” Đạo diễn Khúc tức giận xua tay, “Nhanh chỉnh trang cho cô ấy.”
Chu Nhiêu nghe nói chẳng hiểu ra sao, vừa định đưa tay chạm vào mắt mình, nhưng chuyên viên hóa trang đã vội bước tới chỉnh trang cho cô, cô đành phải buông tay im lặng chờ.
Lục Già cố nén cười ôm cô, Chu Nhiêu chỉ cảm thấy mặt mình có chút nóng lên ---
Cô thật sự khóc ư?
Đến khi chuyên viên hóa trang chỉnh trang xong, Chu Nhiêu nhân cơ hội nhìn mình trong gương, sau khi đối diện cặp mắt với hốc mắt hơi ửng hồng, cô chỉ muốn che mặt mình lại.
Đây chỉ là quay phim thôi mà!
“Chu Nhiêu chuẩn bị xong chưa?” Đạo diễn Khúc hỏi.
Chu Nhiêu hít sâu điều chỉnh tâm trạng của bản thân, khẽ gật đầu với đạo diễn Khúc.
“Được, làm lại lần nữa!”
Hai người điều chỉnh tốt trạng thái, sau khi đạo diễn Khúc hô lên, hai người lại “bùng nổ tranh cãi”.
Nhưng lại bị đạo diễn Khúc hô dừng lần thứ hai ---
“Cắt cắt cắt! Lục Già cô sao thế, cô có thật là đang đối địch hay không?” Đạo diễn Khúc tức giận vỗ bàn tay, “Cô đừng làm như Chu Nhiêu là kẻ phụ tình vậy, hai người là bạn bè, là bạn thân! Hai người không phải đang yêu đương!”
“Nhớ kỹ giùm tôi! Các cô không phải đang yêu đương!”
“Nghỉ hai mươi phút, lát nữa lại tiếp tục!”
Đạo diễn Khúc nói xong trừng mắt nhìn Lục Già một cái, người kia tỉnh bơ dời mắt, bị kích động theo sát sau lưng Chu Nhiêu.
Cô chỉ biết Nhiêu Nhiêu đang đau lòng cô!
Chu Nhiêu lúc này đang ấn thái dương, cảnh này thật ra không có gì khó khăn, không ngờ hai người các cô đều kẹt ở đây, này đúng thật là không làm thất vọng mấy chiếc cúp trong tủ trưng bày của các cô mà.
Trương Uyển vội vàng đứng sau cô xoa vai bóp chân, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Nhiêu ca, thật ra em cảm thấy không có vấn đề gì, cảm giác vừa rồi chị diễn rất trà xanh*, em còn muốn đánh chị nữa.”
*Trà xanh: chỉ những cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp, thanh mát, ngây thơ trong sáng nhưng thực chất bên trong lại rất xấu xa thâm độc, thích đùa giỡn tình cảm của người khác và có hứng thú với người đã có người yêu.
Chu Nhiêu mặt không biến sắc nhìn cô ấy một cái, ra sức đập vào lưng cô ấy, “Đừng bóp.”
Khó trách Uyển ngốc dùng lực mạnh như vậy, cứ như có thù oán gì với cô, không ngờ là nhân cơ hội trả thù.
Theo bản năng thu tay về, lúc này Trương Uyển mới ý thức được mình dùng lực quá mạnh, đành xấu hổ sờ sờ chóp mũi.
Hai mươi phút sau, đạo diễn Khúc vẻ mặt như thâm cừu đại hận ngồi trước đống máy móc nhìn hai người các cô, “Tranh thủ quay một lần qua luôn, đừng kẹt ở chỗ này.”
Chu Nhiêu và Lục Già trao đổi ánh mắt, ăn ý gật đầu.
Chung quy hai người cũng là diễn viên phái thực lực kỹ thuật diễn xuất vững vàng, sau khi kiểm soát tốt tâm trạng bản thân, hai người nhanh chóng tập trung vào nội dung bộ phim
“Được! Lấy lần vừa nãy đi!”