Ồ! Thiên Yết là người đầu tiên trả lời với hắn ngắn gọn như vậy đấy, Xà Phu cảm thấy thú vị rồi nha. Xử Nữ đã cho Thiên Yết biết thế nào là xao xuyến, nhớ nhung; giờ thì anh đã hiểu tại sao lúc ấy tim anh lại đập lệch nhịp rồi. Sân thượng bỗng chốc trở nên im lặng lạ thường, bởi hai con người kia mang trong mình những cảm xúc trái ngược nhau; một người đang cảm thấy thú vị vì tìm ra được một món đồ chơi mới, người kia thì đang thẫn thờ nhớ về cô bé năm xưa; nhưng sự im lặng ấy chỉ níu kéo được một lúc, cho đến khi...
- Xông lên, giết nó - Cửa sân thượng mở ra, vài chục tên người đầy xăm trổ chạy vào, xông tới chỗ Xà Phu mà dồn lực đánh.
Cũng không thể tránh khỏi việc này vì hắn là chủ của một thành phố ngầm và sẽ có rất nhiều người muốn giết hắn để chiếm ngôi. Dạo này, Xà Phu ngứa tay ngứa chân lắm nên cố tình không để cho ai canh gác chỉ vì muốn chơi đùa với mấy con chuột nhắt kém cỏi.
- Mới một tí mà đã chết hết rồi à, chẳng đỡ ngứa tay tí nào cả - Hắn xử lý bọn chúng trong một nốt nhạc, cũng có thể nói là nhanh như một cơn gió. Không phải vì bọn chúng quá yếu ớt ( toàn lũ sát thủ chuyên nghiệp) mà vì Xà Phu quá mạnh!
- Đứng im, nếu không tao sẽ giết nó - Hình như hắn để sót một tên thì phải.
Thiên Yết không quan tâm mọi chuyện như thế nào ngay cả khi lưỡi dao lạnh buốt kia kề, ghì chặt cổ đến tứa máu, anh đang nhớ lại ngày đầu tiên gặp Xử Nữ, "cậu nhóc" đáng yêu đó. Bỗng dưng tên uy hiếp kia chụp lấy tay Thiên Yết, khẳng định rằng con tin đang bị bắt, còn Xà Phu thì đứng đó bình chân như vại, hắn muốn xem cảnh mà người con trai lạnh lùng ấy khóc lóc van xin Xà Phu giúp đỡ, " Để xem bản lĩnh cậu tới đâu"
- Tránh ra - Trong hồi ức, anh đang chơi với cô rất vui vẻ, thì chợt bị giật mình kéo về thực tại bởi tên vô lại kia. Giọng Thiên Yết cất lên vẫn rất bình thường, nhưng lạ một điều là sát khí ngùn ngụt, ánh mắt đăm đăm như muốn ăn tươi nuốt sống tên phá đám.
Tên cầm dao mặt tái mét, buông dao chạy bán sống bán chết nhưng Xà Phu đâu có dễ gì tha cho, kết cục hắn cho tên đó một cái chết rất "thanh thản", không cảm thấy "đau đớn" gì cả. Thật tình ban nãy, Xà Phu cũng ngạc nhiên với cái sát khí đó lắm, Thiên Yết rất hợp làm cánh tay đắc lực của hắn.
- Cậu giỏi nhỉ, tôi muốn cậu gia nhập vào bang Humlet làm cánh tay đắc lực cho tôi, tôi là Xà Phu, còn cậu?
- Thiên Yết, nhưng tôi không chấp nhận yêu cầu đó - Vẫn là cái mặt lạnh đó, Xà Phu là trùm của bang Humlet nổi tiếng, anh biết rõ lắm nên mới không gia nhập vào.
Cánh cửa sân thượng một lần nữa lại bất ngờ mở ra, người đẩy cánh cửa ấy chính là hai người đàn ông to lớn, ở giữa là một cô gái vẻ mặt buồn không tả nỗi, hai người đó quỳ trước mặt trước mặt Xà Phu đè mạnh thân hình nhỏ bé kia cùng quỳ xuống.
- Thưa đại nhân, ông ta không còn tiền nữa nên đã bán ả cho ngài, hình như tên là Khả Ngân, giờ phải làm sao ạ? - Một trong hai người đó cất tiếng, giọng run run e dè, đầy kính cẩn.
- Ta không hứng thú, các ngươi muốn làm gì ả cũng được - Xà Phu băng lãnh nhìn Khả Ngân, ngoại hình cũng không tồi nhưng đáng tiếc là hắn chẳng thèm để ý.
Hai người mắt sáng lên như bắt được vàng, sự thèm muốn không thể kiềm nén được bây giờ đã bộc lộ ra hết, hai đôi tay chắc khỏe đó dễ dàng xé nát quần áo của Khả Ngân. Cô bị cha mình bán đi để trả nợ, nhưng Khả Ngân cũng chấp nhận tất cả vì giúp được gia đình, nào ngờ, họ lại bị giết sạch khi cô vừa bước ra khỏi cánh cổng. Thế, cuộc sống còn ý nghĩa gì nữa cơ chứ! Từng giọt nước mắt hòa trộn với những cay nghiệt của cuộc đời tạo nên một cảm giác bi ai, cái vị đắng chát của số phận. Xà Phu ngồi đó thưởng thức, vẻ mặt vẫn thế không thay đổi, tại sao hắn lại thích làm người khác đau khổ? Ngay bản thân hắn vẫn không thể hiểu được, chỉ đơn giản là thích như thế thôi.
Thiên Yết lại tiếp tục ngắm cảnh hoàng hôn, anh cũng đã nghe qua cuộc đối thoại ấy mà đoán ra được phần nào, nhưng nếu ở trong tình trạng này thì một cô gái bình thường sẽ van xin sự trợ giúp, vậy tại sao cô gái kia lại không hề hó hé một lời nào? Thiên Yết quay lại tò mò nhìn Khả Ngân, bắt gặp được khuôn mặt quen thuộc, anh mặc kệ mọi thứ như thế nào chạy tới cứu lấy người con gái trong tay bọn đồi bại.
- Xử nhi, em có sao không? - Thiên Yết rơi lệ, cảm xúc vui, tức giận, nhớ lẫn lộn, Khả Ngân sợ quá nên đã ngất đi. Anh đặt cô nằm xuống, dám động đến người của Thiên Yết hả, bọn chúng sẽ phải trải qua thứ đáng sợ nhất trước khi chết.
Xà Phu ngồi đấy huýt sao xem màn kịch vui với sự tham gia của người mà hắn cho là thú vị, cuối cùng cũng thấy vẻ mặt đau khổ của Thiên Yết, hình như hắn nghiện luôn rồi, Xà Phu muốn thấy nhiều hơn và nhiều hơn nữa. Sau khi đã giải quyết xong hai tên khốn nạn ấy, Thiên Yết lại chỗ Khả Ngân, định bế cô đi thì
- Cô ta đã thuộc quyền sở hữu của tôi, thật đáng tiếc là không thể cho cậu mang đi, trừ phi cậu làm cánh tay phải của tôi cho đến khi tôi lên nắm quyền cả nước.
- Được - Thiên Yết đồng ý ngay lập tức, cởi chiếc áo khoác của mình ra đắp vào người Khả Ngân rồi bế cô bỏ đi.
Sau chuyện đó, Khả Ngân đã trở thành người hầu của Xà Phu, công việc quét dọn, rửa bát, phơi giặt đồ,...cứ thế mà lặp đi lặp lại bao ngày. Một hôm, khi đã làm việc xong, cô đi dạo trong vườn, nơi cô cho là bình yên nhất trong căn nhà âm u này. Ơ, đằng kia hình như có người thì phải. Thiên Yết ngồi đấy thấy tiếng động thì giật mình quay lại, đứng dậy chạy lại chỗ Khả Ngân rồi ôm cô vào lòng, cất lên giọng nói yêu thương
- Xử nhi, Xà Phu có đối xử tốt với em không? Anh sẽ cố gắng giúp cậu ta nắm quyền được cả nước rồi sẽ giải thoát cho em
Khả Ngân mặt đỏ như trái cà chua, anh ấy là Thiên Yết, cánh tay đắc lực của Xà Phu đại nhân kia mà, thật ra cô đã để ý anh từ lâu rồi nhưng không dám thổ lộ, nay anh ấy lại là người chủ động thật khiến cô vui quá. Mà để ý mới thấy, cô tên Khả Ngân mà đâu phải Xử nhi gì đó đâu chứ, thôi kệ, làm liều vậy
- Xử nhi là tên em hồi còn nhỏ, Khả Ngân mới là tên thật của em - Hai má căng lên, làm bộ nhõng nhẽo.
- Sao cũng được miễn là anh được gặp lại em - Thiên Yết vui vẻ. Lúc này đây, tim của hai người kia đã bắt đầu loạn nhịp, tình yêu chớm nở như cái cây khi tưới nước sẽ càng vươn cao hơn.
-----------------------------------------
Thời gian trôi qua nhanh khiến cho tình yêu giữa hai người tốt đẹp hơn, nhưng cái gì không thuộc về mình đều phải bị trả lại, đúng vậy, điều đó đã trở thành sự thật...
- Này, các người đưa tôi đi đâu thế? - Khả Ngân đang định đi gặp Thiên Yết thì bỗng dưng bị nhấc bổng rồi vác trên vai tới một căn phòng, mở cửa ra tên đó đặt cô vào trong phòng, Khả Ngân là người hầu nên rất đỗi quen thuộc với nơi này, không phải là phòng của Xà Phu sao?
Tiếng rên rỉ phát ra từ nơi giường của hắn, tò mò cùng hiếu kì đã thúc giục Khả Ngân đến đó. Cái quái gì thế này? Một cảnh tượng đáng sợ hiện ra trước mắt cô, cô người hầu tên Bích Thanh nước mắt chảy giàn giụa nhưng trái ngược với điều đó là một gương mặt sung sướng, miệng cứ thế mà rên rỉ không ngừng, khiến cho khoái cảm của hắn tăng lên và đẩy mạnh, nhanh hơn. Khả Ngân đứng chôn chân ở đó, không nhúc nhích gì cả. Khi đã chán chê, Xà Phu dừng lại, vỗ tay ra lệnh cho bọn thuộc hạ.
- Muốn làm gì ả cũng được - Hắn đứng dậy, khoác sơ chiếc áo ngủ lại, ngồi trên ghế, nhìn thẳng vào Khả Ngân đang run sợ, mỉm cười hắn nói - Muốn giống cô ta không?
Cô sợ hãi, nước mắt bắt đầu rơi lã chã, quỳ xuống trước mặt Xà Phu, Khả Ngân van xin:
- Xin ngài hãy tha cho tôi.
- Vậy thì... hãy làm cho Thiên Yết đau khổ - Ánh mắt ánh lên vẻ đầy sự khinh bỉ nhìn cô gái kia, Xà Phu đến gần, nhấc chiếc cằm nhỏ bé ấy, nói nhỏ.
---------------------------------------------
Tình yêu không thể bị điều khiển dễ dàng như thế, Khả Ngân dù đã được cảnh báo nhưng vẫn mặc kệ. Tiếp tục làm bạn gái của Thiên Yết, kết cục không khiến anh đau khổ mà còn làm cho anh cảm thấy rất hạnh phúc, ngày nào cũng nghe tiếng cười cùng sự ấm áp mà Thiên Yết mang lại cho Khả Ngân. Nhưng...
"Xin lỗi em, tôi từ lâu đã biết em không phải người đó, xin lỗi đã kéo em vào những việc này. Tôi nhất định phải giữ được lời hứa giữa tôi với mẹ. Cảm ơn em vì tất cả..."
End ngoại truyện - Kí ức xưa!
Nhớ đề cử + cmt nhiệt tình nhé! Yêu mina ^^