Anh cũng ôm lấy cô. Cũng đã lâu lắm rồi hai người không gặp lại. Cuối cùng lại vẫn là cô buông ra trước. Jimin mỉm cười một cái:
- Ami, đã lâu không gặp.
Cô mỉm cười:
- Tiền bối, anh cũng vậy...
*
Trong phòng tập...
Các anh đang ngồi bẹp dí ở góc phòng. Kookie vẫn đang thắc mắc:
- Ai ở cái học viện kia mà em quen ý nhở?
Tae lúc này mới nhớ ra:
- Ừ nhỉ. Em nói anh mới nhớ. Hình như bọn mình cũng có quen đâu nhờ.
Lúc này cả bọn đồng thanh:
- Không lẽ.. - Cả bọn đồng thanh quay lại nhìn nhau - Không lẽ Jimin là gái?
Anh Jin dẹp đi:
- Thôi, nghĩ toàn mấy cái chuyện linh tinh. Chỉ được nghỉ có một tiếng thôi đó. Tí nữa hỏi lại Jimin là được chứ gì?
Mọi người lại nhớ đến con nhỏ đáng ghét hôm qua. Nó dám to gan mách lẻo với chị Hayon làm cả lũ bị ăn đòn. Cả lũ lại chuyển sang kể tội con nhỏ xấu xa không có chút tình người kia:
- Mà cái con nhỏ hôm qua làm sao nó có số điện thoại của chị Hayon nhỉ? - J-Hope giờ mới nhớ ra.
- Chỉ tại cái con nhỏ đáng ghét hôm qua mà em bị bố Bang trừ lương. Lương ơi, giờ em đang ở đâu? - Jungkook thút thít.
Monstar an ủi:
- Thôi không sao. Dù sao anh em mình vẫn vui. Con hơn là cái thằng Jimin kia ngủ li bì chả biết cái gì mà bị anh em mình khiêng lên trên máy bay luôn. Nó còn xui xẻo hơn anh em mình là vừa không được chơi vui lại vừa bị trừ lương ý.
- Ờ. Nó không biết chuyện em chửi con gái nhà người ta nếu không lại đi mách bố rồi. - Suga châm chọc.
Vừa lúc đấy chị Hayon mở cửa bước vào:
- Thôi các ông tướng chuẩn bị dùm tôi đi cái. Giờ giải lao sắp hết rồi đó...
Thế là các anh đứng dậy oằn oài mệt mỏi đứng dậy để chuẩn bị mà trong lòng vẫn còn đang than trời than đất.
*
Ngoài kia, cuộc nói chuyện cũng gần kết thúc...
Nhìn cô, Jimin cười. Một nụ cười tỏa nắng khiến bao cô gái phải ngã gục nhưng trong đó không hề có Ami - người con gái mà anh yêu nhất nhưng bao giờ dám thổ lộ. Cho tới khi anh tìm được dũng khí thì lại... Và điều anh hối hận nhất chính là không dám nói ra lòng mình.
- Chúc mừng anh, ước mơ của anh thành sự thật rồi.
- Cảm ơn em, Ami. À, Anh nghe nói em tới đây để làm thầy dạy vũ đạo bọn anh à.
Ami cố giải thích:
- Em chỉ là...
Jimin cười. Anh rút ra trong túi áo một chiếc kính. Mắt chiếc kính này hình tròn và trông khá đẹp.
- Đây là?
- Tặng em. Đeo vào đi
- Vậy cảm ơn anh.
Ami đeo vào. Bây giờ ai nhìn chắc cũng phải xiêu lòng trước cô lúc này. (AD: Trông rất là trí thức nha!)
- Tiền bối, anh bị cận à?
- Hả?
Nhận rõ được nét ngạc nhiên trên khuôn mặt của Jimin. Ami ngại ngùng:
- À không, ý em là...
Anh cười:
- Không có gì, chỉ là tiện đem theo thôi.
- Vậy cảm ơn anh. À, xin lỗi anh chuyện hôm qua.
- Xin lỗi chuyện hôm qua?
*
Trong phòng, các anh đang uể oải đứng dậy và trong lòng vẫn còn hận con nhỏ kia, nhất là Jungkook (đang tuổi thù dai):
- Con nhỏ kia mà để em gặp lại thì em cho nó biết tay...
- Tới rồi nè. - Các anh giật mình quay lại sau khi nghe cái giọng nói tuy dịu dàng, quen thuộc nhưng lại mang sát khí đằng đẵng kia. - Nhưng phải xem xem có còn răng mà về gặp cha mẹ không hay là nhờ cả họ hàng tới nhặt giúp đây?
- Cô... - Kookie tội nghiệp bị cứng họng lại - Cô đến đây làm gì?
- Nó là Ami - người dạy mấy đứa vũ đạo thay thầy cũ mà chị nói sáng nay... - Vừa lúc đấy chị Hayon và Jimin mở cửa bước vào vô tình nghe được câu chuyện. - Cô giáo mới của mấy đứa. Cố gắng đối xử cho tốt với con nhà người ta vào...
Trong lòng các anh đang than ngán than dài khi nghe chị Hayon nói xong như là sét đánh ngang tai ấy. Sợ là nó chỉ hận chưa lao đến bóp cổ hay một đao giết chết chết các anh luôn bây giờ mà thôi.
- Army (từ đồng âm)? Cô là fan của tụi tui hả?
- Ami. Là A-M-I đấy. Nhớ rõ chưa. Cô giáo mới. - Ami vừa cười (AD: Cười mà vừa nghiến răng nghiến lợi à?) vừa vỗ (AD: Vỗ cái gì? Đập chết nhà người ta thì có.) vai Jungkook.
Các anh nhìn con nhỏ kia mà trong lòng sợ hãi kinh khủng. Ngày tháng sau này khó sống với nó rồi.