Chạy vòng quanh một hồi thì cắt đuôi được mấy fan có tâm kia. Nhưng vừa về đến ngôi nhà yêu dấu tại Bussan, Jungkook đã nhận được một tá lời hỏi han ân cần của papa và mami nhưng thực sự lúc này chỉ muốn chạy một mạch lên phòng đánh một giấc ngon lành, căn bản chỉ vì... không có tâm trạng ( AD: Nhớ con gái nhà người ta?!!)
" Con trai về rồi ấy à? Vào đây, bố cho xem mấy tác phẩm bằng sơn dầu mới của bố... "
" Dạo này sau nhìn con gầy đi thế? Lại giảm cân đúng không? Lại đây. Nhanh, mẹ nấu mấy món mà con thích. Hôm nay chỉ có ba người nhà mình thôi. Anh trai con có việc đi rồi. Tiếc thật!"
Mỗi người đùn đẩy một nơi đâm ra lại cãi nhau. Chiến tranh thế giới thứ ba nổ ra trong nhà Jungkook tội nghiệp. Cũng may là cảnh sát an ninh chưa đến dẹp trật tự!
" Con nó vừa mới về mà đã tranh với trả ảnh. Anh không nhìn thấy thằng bé mới có mấy tuần mà gầy sọp đi thế à? "
" Bà cứ nói như thế mà được à? Ăn thì lúc nào chẳng được. Ngày xưa mà biết bà xấu tính như vầy, tôi đã không thèm lấy."
" Không ăn thì nhịn. Nói đến ngày xưa tôi lại cho ông biết. Lúc đó tôi là một hạt giống tốt nhưng lại gặp được ông. Gieo vào một mảnh đất xấu kém chất hữu cơ..."
.... Haizzz.
Sau một tràng pháo dài trôi qua. Đất chẳng chịu trời thì thôi trời chịu đất. Chiến tranh tạm kết thúc bằng Hiệp ước "xanh rờn":
- Hôm nay con trai về tôi không thèm chấp với ông.
- Tôi mới là không thèm chấp với bà.
Mãi đến lúc mười rưỡi, Thỏ béo mới về đến cái giường thân yêu, sống chung từ thuở còn tè dầm đến tận khi khăn gói lên Thủ đô xa xôi để cho các anh nuôi. Cơ mà lúc đứng thì muốn chạy lại giường để ngủ, lúc nằm giường thì mắt lại mở thao láo. Đây chính là một trong 1001 truyện ức chế nhất hành tinh chăng?
Nghĩ lại lúc sáng, cứ nhìn cái khoảnh khắc mà Ami - crush từ hồi còn học tiểu học nắm tay Hoseok - một hyung đáng kính trong gia đình nhỏ Bangtan của cậu lại thấy khó chịu: cô ấy nói thích Jimin-ssi nhưng sao lại... Nói một cách dễ nghe là mấy hyung ấy bị lừa nhưng nói cực kì cực kì khó nghe thì là bị cắm sừng, bị dắt mũi. Là dắt mũi đó! Nghĩ một hồi, cậu lại tự hỏi mình xem tự nhiên nghĩ ngợi cái gì:
- Jeon Jungkook, mày đang nghĩ tào lao cái gì vậy?
Ngồi thêm một lúc nữa, Kook ngồi độc thoại một mình rằng chắc là vì lo lắng cho mấy quá rồi tự cảm thấy mình tốt bụng ghê! Vừa đẹp trai, nhảy giỏi lại tốt bụng. Nghĩ vậy thôi chứ trong lòng cậu bây giờ cũng khó chịu. Cái cảm giác ấy là tự trong lòng cậu cảm thấy một chút ghen tỵ. Là cảm giác ghen khi yêu sao. Cái cảm giác ấy ngay cả chính cậu cũng không biết. Hoseok hyung rồi cả Jimin-ssi nữa, hai người đấy đều tốt hơn cậu rất nhiều. Người mà Ami chọn, cậu còn lâu mới đến lượt. Có lẽ hai người làm bạn, một tình bạn trong sáng như hồi còn bé thì sẽ tốt hơn.
Nhắc đến Jimin hyung mới nhớ, hôm nay đã là mười hai chẵn rồi, mai là sinh nhật anh ấy. Bố Bang một tuần trước bảo là sẽ mở nguyên một cái party thật lớn cho bàn dân thiên hạ biết nhưng anh ấy bảo rằng chỉ lên tổ chức trong KTX thôi... Nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tái nghĩ hồi, Kook quyết định sẽ tặng cho hyung ấy một cái tai nghe và một bút chì kẻ mắt hiệu Kaja Beauty. Thể nào hyung ấy cũng nhảy cẫng lên vì sung sướng cho mà xem! Chẳng phải hyung ấy coi chì kẻ mắt là mạng sống của mình à?
Lại nói về buổi xem mắt của Ami...
Hai bà mẹ ra về, lòng vui phơi phới. Về để "cho con trẻ nó tự nhiên" nhưng vẫn buôn dưa lê xôm tụ kèm theo mấy câu kiểu như "không ngờ con gái bà lại xinh như vậy nhé", "con trai bà cũng kém gì", "nhìn hai đứa đấy xứng đôi thật", "ngày xưa làm bạn với nhau chắc sau này tôi với bà thành thông gia..."
Chỉ đợi hai người đó đi xa thật xa, Ami cũng kéo Hobi đi khiến anh còn chưa kịp định hình gì:
- Đi... Đi đâu vậy?
- Mua quà cho anh Jimin.
Hai người chọn đi chọn lại trong trung tâm mua sắm cuối cùng cũng chọn được quà ưng ý: một chiếc khăn len màu xanh, một chì kẻ mắt hiệu Kaja Beauty, và một chiếc tai nghe dùng để nghe nhạc. Nói ra thì cũng sắp đến mùa đông rồi. Cuối cùng, hai người quyết định chia đôi vì dù gì cũng là quà chung mà.
Ra đến quầy thanh toán, cô yêu cầu:
- Làm phiền cô gói lại và bọc những thứ này lại cho tôi. Hai chúng tôi muốn đem về tặng bạn.
- Có phải chị lấy chiếc khăn len này ở quầy 3E không ạ? - Đúng rồi. - Ami gật đầu. Tức thì nhân viên ở đấy cười nhẹ: - Thưa quý khách, chiếc khăn này vốn là hàng đôi, mong quý khách...
Hiểu ý, Ami chạy lại gian hàng vừa nãy rồi cầm ra một chiếc khăn nữa:
- Tôi lấy cả nó nhưng không gói vào được chứ?
Từ xa, Kook lại bắt gặp cái đôi mà cậu không muốn nhìn thấy nhất kia. Định đi mua quà cho khuây khỏa mà lại... Nâng chiếc kính râm vừa chễ xuống, cậu rón rén rón rén chạy lại ngó xem hai người kia rốt cuộc làm gì thì nhìn thấy giấy gói quà có chữ Happy bỉthday nên đoán là cho Jimin. Nhìn đến quà thì... Chẳng nhìn được gì vì quà gói xong mất tiêu rồi. Đứng xem mãi, cậu không để ý rồi làm đổ cái rầm cột treo poster khiến mọi người giật thót tim mà quay lại nhìn. Sợ bị bắt đền quá, thanh niên vội dựng lại thì một nhân viên chạy ra hỏi:
- Anh là fanboy của BTS ạ?
Giật mình quay lại, Kookie mới thấy mình đang đứng trước gian hàng bán những đồ liên quan tới BTS. Đứng rồi lại tự hỏi: "Hay là mua thêm cho Jimin hyung bomb nhỉ. Lightstick của BTS ấy." (AD: Chắc là do không cam tâm nhìn quà của hai người kia nổi trội hơn mình." Mua cho ánh cả một cái balo thật ngầu có in chữ Jimin. Đúng là cái khó ló cái khôn mà. Nghĩ vậy cậu vội gật đầu.
- À ừ đúng rồi.
- Mời quý khách đi theo tôi. - nhưng khi đi được hai bước thì cô nhân viên bỗng khựng lại - Sao giọng anh tôi nghe quen quen ấy nhỉ?
Jungkook nghe mà giật thót tim không kịp trở tay khi mà cô nhân viên ấy hét lên không thể tin được vào mắt mình:
- BTS JUNGKOOK!
Mọi người đang đi cũng quay lại tròn xoe mắt. Một vài người quay lại. Thế rồi đến ngay cả thằng anh xấu số Chầy Hốp kia cũng bị nhận ra nốt.