Đứng trong thang máy, Ami tính lại. Từ giờ đến buổi biểu diễn còn 1 ngày, đội stylist thì 9 giờ đêm nay mới xuống sân bay rồi đến khách sạn, nên làm gì để quản lí mấy tên giặc zời kia mà vẫn có thời gian để chơi nhỉ?
Ting. Ting. Ting. Chuông điện thoại reo.
- Alô, là Ami đấy à? (Chữ in chéo: Tiếng nước ngoài.)
Thang máy mở, cô bước ra, tay cầm nghe điện thoại:
- Là chị Ella đấy phải không? Dạo này gia đình chị vẫn khỏe chứ?
- Vẫn vậy, chị nghe mẹ em nói là em sang đây chơi?
- Đúng vậy, mai chị có chào đón em đến chơi không?
- Why not?
Cửa phòng mở, mọi người đang nói chuyện với "Bang bệ hạ":
- Nửa tiếng nữa, đội staff sẽ đến nơi, các con ráng chờ nhé.
- Dạ vâng ạ. * Đồng thanh bất ngờ.
- Còn dư một ngày nữa cơ mà bố? - Jungkook thắc mắc.
- Giao lại toàn quyền cho Ami... - Ông Bang tắt cái rụp quả iphone của mình.
Còn dư một ngày nữa... Đội thanh niên "còn non và xanh" kia gặp đại họa rồi.
___________________________
Ngày hôm sau...
Ami mới 5 giờ sáng đã đứng sẵn ở cổng khách sạn. Đội staff kia thì đã cho tạm nghỉ một ngày để đi du lịch ngắn hạn nhưng vẫn còn hai người nữa bị "lạc loài" cần phải đón tiếp.
- Ui, tha cho anh đi mà.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Ami, hai người này hôm qua đã gặp nhau. Gia đình gì mà rượt đuổi nhau còn căng thẳng hơn cả phim "Hồ lỳ ụt". (Hollywood)
___________________________
Tại sân bay hôm qua...
Mẹ Ami vô tình va phải một người. Bà cuống quýt xin lỗi (AD: Không hổ là mẹ của Seong. Giống đến từng cái nết rụt rè khi gặp người lạ trong khi ở nhà thì hùng hổ thế nọ thế kia)
- Xin lỗi anh, tôi vô ý quá.
- Không sao.
Cả hai bỗng giật mình rồi đồng thanh:
- Giọng nói này sao quen quen...
Bà ngẩng lên rồi a một cái. Đẳng cấp lật mặt như lật sách là đây.
- Kang Won, không ngờ lại gặp anh ở đây đấy. Hôm nay tôi phải hỏi rõ chuyện của Ami. Không nói xong, anh đừng hòng đi.
- Vợ ơi, anh biết rồi mà. Cho anh xin lỗi đi.
Và từ giả thiết ấy, ta suy ra kết luận như ngày hôm nay.
Vậy là cô xếp cho mẹ ở phòng mình còn bố thì ở phòng của... Tiểu hi vọng.
Hopi đang ngủ thì giật mình tỉnh dậy, một ông bác già lù lù tiến vào phòng và đi sau là Ami. Ông bác ấy có vẻ khó tính lắm.
- Sẽ không phiền nếu tôi ở phòng này chứ? - Ông bác già tỏ rõ uy quyền.
- Không... sao - Tiểu hi vọng toát mồ hôi hột ròng ròng, nhưng trong lòng thì có sao đấy.
Nghe xong, Ami bỏ đi luôn, mặc kệ sự đời. Còn Hoseok thì tự an ủi mình rằng đây là ác mộng thôi. Ngủ rồi đời sẽ đẹp lại như cũ.
Quay về phòng Ami...
- Mẹ, hay là giờ con với mấy bạn của con đi chơi, mẹ ở nhà khuyên nhủ bố giúp con nhé. - Cô giả bộ đúng kiểu "con ngoan trong lòng mẹ."
- Được rồi, con yên tâm đi, cứ giao cho mẹ. - Bà Cho hăm hở.
_____________________________
Vậy là cô hóa thân thành công chúa chăn vịt về hùa hết đám kia đi ăn sáng nhưng tên nào cũng là voi ngủ gọi thì không dậy. Vậy thì chúng ta phải...
Từng tên bị Ami nhờ nhân viên khách sạn "khuân" hết ra ngoài xe và miệng vẫn còn lẩm bẩm:
"Thịt cừu nướng ơi ~"
"Tobboki ơi ~"
Mấy tên này hai mấy tuổi đầu rồi mà còn mặc pizama như trẻ con. Ngay cả con em cô và bà chị già Hayon nữa cũng vậy. Chẳng hiểu cái bộ đồ ngủ kiểu đó đẹp kiểu gì nữa.
Jungkook là tên cuối cùng bị lôi ra, tên này lì thật, bám riết không chịu rời cái giường, miệng thì vẫn réo gọi sữa chuối. Tên prapazi nào mà chụp được cái cám cảnh này thì chắc giàu to rồi.
Cuôí cùng cũng lôi được hắn nên, cô đóng cửa xe lại. May quá, nhìn chỗ đấy còn hộp sữa chuối, cô châm ống hút, định gọi dậy rồi cho uống nhưng ai ngờ mùi chuối tan tỏa trong không khí khiến hắn tự nhiên ôm chầm lấy cô, sữa chuối tung tóe ra áo, Ami còn chưa kịp lau thì lúc này "đối tượng" đã đổi "khẩu vị":
- Thịt cừu xiên nướng ơi, Kookie đến đây ~
Phập. Tay cô in hình nguyên một hàm răng. Cô bị Kookie nhà ta coi thành cái miếng thịt cừu nướng ngon lành.
- Ủa, hình như đây không phải là...
Jungkook còn chưa kịp định hình xong là mình cắn nhầm phải cái gì thì đã... bốp. Một cái tát trời giáng Ami không "thương hoa tiếc ngọc" tặng cho Jungkook. Bầu trời trong mắt cậu lúc này hiện lên những "vì sao sớm". Uổng công cô có ý tốt còn định gọi hắn dậy.
Bây giờ chỉ là một câu thôi. Nếu bây giờ cụ Đường mà tỉnh dậy sẽ cười lớn rồi tặng cho thằng em bé bỏng ấy một câu:
Ngu.
Ngu chưa con?
Trời đánh còn tránh miếng ăn em ạ.
Đây là lần đầu tiên. À không... lần thứ hai cậu bị con gái tát. Đều là hai đứa con gái "nhìn có vẻ bé bỏng" nhưng đều "có máu mặt cả" hoy.
- Ááááááá............
Tiếng hét bay ra khỏi cái xe 9 chỗ bé nhỏ vang vọng ra toàn thành phố Newyork rồi đến nước Mĩ, vọt ra khỏi trái đất bay lên Mặt trăng. Tiếng hét thất thanh ấy khiến cả đám thanh niên đang ngủ mơ trong xe phải tỉnh dậy. Riêng Tiểu hy vọng nhà ta còn thất thần:
- Cái gì? Đâu? Đâu? Cháy ở đâu?