*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đây là Khao
==============================
Ngữ cảnh fict 48: là diễn biến tiếp theo fict 47. Vui lòng đọc lại từ fict 47 để tránh khó hiểu.
**********
Khao nhấc máy. Đầu dây bên kia là một giọng nam trầm ấm:
- Note, ngày mai tới, mang theo hồ sơ về một người cho tôi.
- Vâng, thưa giám đốc!
Sáng hôm sau.
Cầm trên tay bộ hồ sơ của Pete. Khiến Khao không khỏi nhíu mày vì bất ngờ.
Thực sự, ban đầu Khao chỉ nghĩ Pete thực sự chỉ là một người phục vụ phòng, muốn tính toán chơi đùa một chút với tên thiếu niên mềm mại ấy, cũng là tạo chút thú vui khi trở về Bangkok này,
Hiềm khích lớn với người anh cả của mình, khiến Khao thật sự cảm thấy chán ghét khi hàng năm đều kéo dài cái cuộc họp gia đình lạnh tanh buồn tẻ kia tới 10 ngày.
Đã thế, gia đình cậu cũng chẳng hào hứng gì mà chào đón một kẻ mang danh con thứ, đến nỗi cho ra đón cậu cũng là một bên đối tác. Thật nực cười.
Vì sao?
Cậu chỉ sinh ra sau cái kẻ được gọi là anh cả kia chỉ đúng có 1 năm 6 tháng. Lại bỗng chốc trở thành kẻ trắng tay.
Tập đoàn to lớn như vậy, cũng chỉ mang được một cái tiếng giám đốc marketing và chút cổ phần của người bà thương yêu cậu.
Những người còn lại, đều như mọc thêm đuôi và ve vẩy khi gặp người anh cả - người sẽ thừa kế tập đoàn.
Tuy thật lòng mà nói, Cậu đã đầu tư thêm một mảng khác, thành lập một công ty khác khá có tiếng. Nhưng nỗi u uất của những ngày tháng về việc họp gia đình này, cậu không thể nào quên được.
Cảm giác của Khao bây giờ, phải tự ai đã trải qua, mới có thể hiểu được.
Giữa cùng những người con trong gia đình, cùng cha, cùng mẹ sinh ra. Nhưng lại chỉ một người được coi trọng, chỉ một người luôn là trung tâm của mọi thứ tình cảm, còn chính bản thân mình, có cũng như không.
Ngồi trên xe, Khao chán ghét nghĩ tới cái cảnh cãi vã, xiên xỏ nhau của chính những người trong gia đình về từng hạng mục, từng % cổ phần.
Khẽ nhay chán, cúi xuống. Khuôn mặt đang cười rạng rỡ trong xấp hồ sơ khiến Khao bất giác cũng khẽ mỉm cười theo.
Cậu chủ của một chuỗi nhà hàng khách sạn hạng sang, lại đi làm những công việc như phục vụ phòng sao?. Quả là đáng để bỏ tâm tư.
Xem ra, không thể một phát ăn liền, phải từ từ.
Người trợ lý tên Note vẫn ngồi im bên cạnh, chậm rãi quan sát từng chút cảm xúc trên mặt của Khao, thật hiếm mới thấy một nụ cười như thế.
Khao bất chợt quay sang khiến Note cũng thoáng giật mình:
- Tôi cần thêm hồ sơ của một người nữa.
- Dạ, là ai ạ?
Khao câu đôi môi lên:
- Một kẻ đi xe đạp.
*****************
Đây là một khách sạn có tiếng, nên mỗi nhân viên sẽ đều có 1 phòng riêng, tuy nhiên phòng rất nhỏ chỉ đủ kê có một chiếc giường đơn và một tủ đồ cùng với chút khoảng trống, nhưng nhiều anh chị chọn ở lại nơi này luôn phần vì tiện làm phần để tiết kiệm tiền thuê nhà. Lena cũng là một trong số những người như vậy.
Vài ngày sau,
Thực sự P"Khao không quá khó tính, nhưng cũng không hề dễ chiều gì, suốt mấy ngày này Pete liên tục phải đưa thức ăn, thức uống và nhiều đồ dùng khác tới phòng. Hôm trước còn say bí tỉ khiến Pete phải dìu lên tận phòng và ở lại dọn dẹp tới gần khuya.
Thế nên, việc gặp Ae cũng trở lên thưa thớt và khó khăn hơn rất nhiều.
Nhớ đến quay quắt...
Đợi mãi thì cũng tới ngày được nghỉ, Pete đã hẹn với Ae sẽ cùng nhau đi dạo và ăn tối, Pete đang vô cùng vui vẻ mà thay đồng phục để nghỉ ca, Thì Lena gõ cửa phòng:
- Pete. Pete!
Pete vừa mặc xong bộ quần áo thường ngày, bèn mở cửa:
- Vâng. Có gì không chị?
- Có tin vui đây!!!!
Lena xòe mấy tờ tiền mới cứng coong ra trước mặt Pete:
- Đây là của em!
- Của em?
Pete vô cùng bất ngờ mà hỏi lại. Lena bĩu bĩu môi:
- Sao? chê ít?
- À... dạ không phải.. nhưng, em còn chưa tới ngày lãnh lương!
- Cái này là tiền thưởng đó!
- Tiền thưởng sao ạ?
- Đúng rồi!
Lena liền xông vào phòng, ngồi lên giường, ra vẻ chỉn chu, nói:
- Pete này. Chị nói nghe nhé.
- Dạ?...
- À, ừm.. chị cảm thấy, Cái người ở phòng 101 đó... à ừm...
- P"Khao ạ?
- Đúng rồi đấy!... chị thấy, có vẻ anh ta thích chị đó!
Pete không dấu nổi ngạc nhiên, tròn xoe đôi mắt:
- Thích chị? sao cơ ạ?
Lena thất vọng:
- Em cũng thấy chị không xứng sao?
- Dạ, không phải... nhưng...
- Thôi không nói với em nữa, nói chung, anh ấy đã gọi chị vào và hỏi rất nhiều chuyện nha. Còn nữa, anh ấy nói với ca trưởng là 2 nhân viên phục vụ phòng 101 đặc biệt tốt, đúng lúc em hết ca nên ca trưởng đã gặp chị và có thưởng đây! Tèn ten.
- Vâng... là vậy sao...
- Và điều quan trọng nhất là, chị muốn nhờ em dùng số tiền thưởng này, đi mua giúp chị một cái áo sơ mi!
- Hả?
- Năn nỉ đó, Pete. Chị chưa hết ca, với lại chị cũng không biết chọn. Năn nỉ em đó Pete. Em thương chị đi. Chị muốn tặng quà... á hí hí... coi như em giúp chị đi. Na? na?
- Nhưng tối nay...
- Pete... chị năn nỉ em đó, nếu chị mà có chồng đại gia như P"Khao, chị hứa sẽ mua cho em 10 cái liền, nha nha? Nha? Tối nay chị cần rồi, mà chị lại không thể nghỉ ca được, nha nha?
Pete thở dài, thực sự cậu không biết phải làm sao nữa....
Nếu nói với Ae cậu đi mua áo cho một người đàn ông khác, chắc chắn sẽ có chuyện. Còn chị Lena... đã giúp đỡ mình rất nhiều...
Pete khó khăn suy nghĩ một hồi, liền gật đầu đáp ứng:
- Được.. vậy để em mua giúp chị.
Pete nhắn cho Ae đành nói là hôm nay mình về trễ, nên không thể đi ăn cùng với Ae được.Ae cũng đáp lại, như vậy Ae sẽ làm thêm ca.
Pete bèn một mình đi mua áo... Size áo thì Lena đã đưa cho sẵn, nhưng để chọn được một tấm áo tốt với số tiền hạn hẹp thì hơi khó khăn, lựa tới lựa lui mãi, cuối cùng Pete bỏ thêm một khoản ra, mua lấy một chiếc.
Vừa vặn trở lại khách sạn thì nhận được tin nhắn của Lena" Em mua về xong đem lên gửi cho P"Khao giúp chị nha. Chị đang bận việc "
Pete cũng không còn cách nào khác, Thực sự tâm trạng hôm nay của cậu khá tệ, thực là nhớ Ae muốn điên rồi.
Lại thở một hơi dài. Pete cố gắng bày ra một nụ cười đạt chuẩn, cũng không nghĩ đến việc phải mặc đồng phục lại, một đường đi lên phòng. Chiếc áo sơ mi xanh để hở một chiếc cúc đầu tiên, theo từng bước chân mà nới rộng ra.. để lộ một phần chiếc xương quai xanh vô cùng hút mắt....
- Cốc cốc...
- ....
- Cốc cốc....
- Cạch...
Khao dường như vừa tắm xong, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm khá mỏng ngang hông. Bước ra mở cửa:
- Pete? Cậu tìm tôi?
- À... dạ vâng...
Tuy đã được cảnh báo trước về những tình huống còn trớ trêu hơn nữa có thể xảy ra, nhưng việc trực tiếp nhìn thấy cảnh Khao như thế này khiến Pete có hơi chút hoảng. Thế nhưng Khao lại dường như không cảm thấy mình có vấn đề gì, vô cùng bình thản mà mở rộng cánh cửa:
- Vào trong đã.
- À, dạ thôi... à...
- Cậu sao vậy? có chuyện gì mà ấp úng vậy...
- À.. vâng, là chị Lena có nhờ em gửi quà cho anh... đây ạ. Em gửi rồi xin phép ạ
Thoáng đảo qua chiếc đồng hồ trên tường, Khao khẽ mỉm cười:
- À, anh quên mất, chiếc đèn ngủ trong phòng không hiểu sao lại bị tắt nữa. Em vào xem thử rồi báo kỹ thuật xử lý giúp anh..
- Vậy ạ...
Pete tính chỉ vào xem qua cho có lệ rồi nhanh chóng đặt quà mà rời khỏi.
Nhưng những tính toán này, đôi khi chỉ là tính bằng phút.
Và với Khao, một phút là đủ.
Pete vừa bước chân vào tới phòng ngủ,
Thì bên ngoài kia. Ae cũng đang bưng một suất KFC giòn rụm tới địa chỉ đã gọi.
Vừa nghe thấy có khách sạn X đặt, thì Ae đã giành để đi, cũng là mong được gặp Pete một chút.
Ae lẩm nhẩm: 101. đây rồi...
Cửa không đóng...
Ae định giơ tay lên gõ cửa. Nhưng tiếng nói vang lên trong phòng, khiến Ae sững tay: Là tiếng của Pete.
- Dạ không có gì đâu ạ!
- Còn nữa, cái áo này chắc chắn là em chọn đúng không? Pete. Cám ơn em. Anh rất thích món quà này...
Ae chợt nhíu mày... Hi vọng là mình vừa nghe nhầm... nhưng... rõ ràng chất giọng của Pete, Ae đã như ăn sâu trong lòng, làm sao có thể?
- À... vâng...
- Có gì mà em ngại như vậy? Không lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy đàn ông cởi trần sao?
- P"Khao!
- Ha ha, cũng có gì to tát đâu, anh chỉ là muốn thử món quà này của em thôi.?!
Đôi tay Ae buông thõng....
Ae không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa...
Pete đã nói... là có việc...
Nhưng ngàn vạn lần Ae cũng không thể ngờ được...
Xông vào đó?
Ae không dám!
Thực sự không dám!
Nếu như...
Nếu như...
Một cảnh tượng nào đó không đúng.. xảy ra trước mắt Ae bây giờ... chắc chắn... Ae chắc chắn mình không thể chịu đựng nổi...
Từng bước chân như tiếng trống dồn dập trong lồng ngực mà đua chạy...
Gục đầu xuống một gốc cây bên vệ đường. Tựa cả lồng ngực đang thít chặt lên đôi tay...
Ae thực sự không thể tin nổi!
Chuyện gì... chuyện gì... đang xảy ra....
Không thể nào...
Không thể nào là sự thật được...
Trá tim... lồng ngực...
Sao lại... đau đớn đến thế này....
Một giọt nước mắt... rớt xuống gốc cây... thấm sâu.. tận đáy lòng...
Pete.... Không thể nào...
*****************
Bóng Ae vừa khuất thì Pete cũng rời khỏi phòng ngay sau đó.
Thực sự hôm nay P"Khao có hơi kỳ lạ, cũng hơi quá đáng,
Nhưng Pete thật lòng cũng không muốn tranh cãi. Vì dẫu như thế nào, đó cũng là khách hàng.
Ngay lúc này đây, Pete thực sự, thực sự vô cùng nhớ Ae.
Rời khỏi khách sạn, Pete một đường tìm tới nơi Ae làm thêm.
Nhưng khi vào hỏi, bạn làm chung với Ae lại nói Ae đã đi giao đơn hàng cuối rồi xin về luôn.
Pete thật sự sốt ruột. Đã gọi cả hàng chục cuộc mà Ae vẫn không nghe máy.
Pete sực nhớ ra, liền gọi cho Pound. Pound cũng trả lời Ae chưa về, chắc là đang đi trên xe không nghe được điện thoại chăng?
Pete cũng thấy mình hồ đồ rồi.
Bình thường nếu như Ae có cầm theo điện thoại, chắc chắn, chỉ cần nhìn thấy cuộc gọi nhỡ, Ae chắc chắn sẽ gọi lại,
Mỉm cười một chút. Pete quyết định trở về phòng trọ của mình.
Thế nhưng...
Một đêm bao nhiêu khắc trôi qua...
Một kẻ cứ như thế tàn lụi mà dựa vào gốc cây, mặc kệ từng mảnh sương lạnh giá đang ăn sâu vào da thịt,
Một kẻ cứ như thế mà trông chờ vào chiếc điện thoại vô tri vô giác... Ae xảy ra chuyện gì sao... Trong lòng lại là hàng ngàn nỗi lo lắng bất an...
********
Ánh sáng bình minh đã chiếu sáng lên những hàng cây, trên đường đã bắt đầu có những người đi qua chỉ trỏ, khiến Ae không cách nào không tỉnh dậy và nhìn vào sự thật...
- Không thể nào!. Ae. Mày đang nghĩ cái quái gì thế này... Pete không thể nào, không bao giờ là loại người đó được.... Ae dùng nốt chút sức lực cuối cùng của mình sau một đêm dài dầm sương. Bật chạy...
Pete mới rạng sáng đã tới canh trước cửa hàng KFC nơi chỗ Ae làm thêm để xin được địa chỉ giao hàng lần cuối của Ae.
Cầm trên tay địa chỉ mà Pete gần như run lên...
- Phòng 101 khách sạn X...
Pete lập tức mà phi xe ngược lại khách sạn...
Có thể nào, có thể nào Ae đã hiểu nhầm chăng...
Thế nhưng, vừa bước ra khỏi xe, vì thức cả đêm qua, mà Pete có hơi chút choáng...
Một bàn tay nào lại khéo léo như đoán trước được mọi việc...
Nhẹ nhàng đỡ lấy cậu, dìu vào lòng...
*************
Cửa khách sạn X.
Ae từ xa nhìn lại...
Là Pete...
Pete gần như dựa vào vai một người đàn ông... đang dìu đi...
Chuyện gì?
Là như thế này thật sao?
Điên rồi!
Thế giới này giờ đây điên rồi!
Ae không quản nổi nữa...
Xông tới...
- Bốp!
Khao rõ ràng thấy người xông ra, nhưng không tránh, mà lại hứng trọn cả cú đấm đó vào mặt, trên môi nhanh chóng có một đường tơ máu...
Pete vội vàng lên tiếng:
- Ae. Ae làm gì vậy?
- Làm gì? Mày hỏi tao làm gì? Tao muốn đánh chết nó!
- Ae! P"Khao chỉ là đỡ Pete thôi!
- Trùng hợp tới như vậy!. Mày bảo tao phải tin thế nào đây Pete?
- Ae...
- Mua quà cho hắn ta, ở chung phòng với hắn ta, giờ đây là chính mắt tao đã trông thấy hắn ta dìu mày đi!
- Cậu bạn...- Khao dường như muốn lên tiếng. Nhưng Ae đã chặn họng:
- Đồ rác rưởi!
Ae lại muốn xông tới, nhưng Pete đã cố gắng giữ tay Ae lại:
- Ae. P"Khao không làm gì sai cả! Tất cả thực sự chỉ là hiểu lầm!
Pete càng giữ lại, Ae lại càng không thể chịu nổi:
- Đúng vậy! anh ta không sai! Là tao sai. Con mẹ nó tất cả là tao sai!
Pete yếu ớt níu lấy tay Ae, nhỏ giọng:
- Ae.. Ae thực sự không tin Pete sao?
- ....
Ae không trả lời, giằng tay khỏi đôi tay Pete. Rời đi...
Không có câu trả lời...
Ae... thực sự không tin lời Pete sao....
Yêu nhau, xin đừng hỏi yêu nhau bao nhiêu.
Mà hãy hỏi tin nhau bao nhiêu, là đủ.
Một chút ngược, một chút chua cay dâng trong lòng là lẽ đương nhiên phải có trong những của cung bậc ái tình.. nhưng không phải ai rồi cũng có thể bước qua được những mắt xích tưởng chừng nhỏ nhoi ấy...
Khao lau vệt máu còn vương lại bên môi, tiến đến bên cạnh Pete lúc này dường như cũng đang đứng không vững...
- Pete, vào trong đi...
- .....
Vài ngày sau đó,
Khi đôi mắt của Pete đã thực sự sưng mọng, còn Ae thì thêm được vô số những vết quầng,. Lần này thì Ae cấm thằng Pound không được thò mồm vào hỏi. Xem chừng vụ án này thực sự khó phá hơn lần trước nhiều. Pound sẹc si thật mệt mỏi giức đầu.
Gọi cho Pete, Pete toàn khóc.
Nói chuyện với Ae, ăn chửi sml
Khó à nha.
Nhưng các người đừng quên. Pound là ai. Đại ca đã ra tay thì gạo nào cũng phải xay thành cám!
Pound bắt đầu vắt chân lên suy nghĩ.
Không kịp...
Khao cũng không đủ nhẫn nại nữa.
Dù cho Pete có mang thuốc lên trên phòng xin lỗi, nhưng đôi mắt lại chẳng muốn nhìn tới mặt Khao.
Thậm chí, Pete gần như tránh mặt hoàn toàn.
Khao nắm chặt tay, nói với Note:
- Tối nay, giải quyết cho xong đi.
- Vâng. Thưa giám đốc.
Buổi tối, Pete được mời tới một nhà hàng sang trọng kín đáo, Khao nói đó là lời tạm biệt trước khi rời đi, nên Pete thực sự cũng thể từ chối. Với lại, thực lòng Pete cũng hiểu rõ, rất nhiều mối quan hệ trong kinh doanh, không phải chỉ dùng một từ thích, hay không thích, mà quyết định được.
Note đã chuẩn bị sẵn sàng hai ly rượu. Và hiển nhiên, một ly có thuốc.
Nhưng ở đời, không ai biết được chữ ngờ.
Note khẽ mỉm cười. Xoay ngược vị trí của hai ly rượu.
***************
Sau khi đã cụng ly, Khao hiển nhiên uống cạn ly rượu của mình, Pete cũng nhấp môi uống vài ngụm...
Thứ quái quỷ là... Không phải Pete phát tình,
Mà lại chính là bản thân Khao!
Quay cuồng... cả cơ thể nóng rực như lửa...Khó... khó chịu...
Đơn giản tiễn khách ra về.
Cũng đơn giản mà đưa Khao tới một khách sạn gần đó.
Nhìn người trên giường cả cơ thể đã phủ một tầng đỏ ửng, Hơi thở gấp gáp...
Áp xuống đôi môi đang mấp máy vì thuốc... tay dần khai mở từng nút áo. Note đưa tay, sượt qua hai hạt anh đào trước ngực Khao:
- Khao. Tôi đợi ngày này đã lâu rồi..
- Ưm.. Note... tôi... nóng...
- Em muốn ăn kẻ khác?. Được, để tôi cho em biết, ai mới chính là người được ăn!
Đôi khi, con người ta cứ nghĩ mình là thông minh nhất,
Nhưng thông minh có thông minh trị.
Người tưởng rằng mình đã là nhất, hóa ra, lại vẫn mãi nằm trong tay một kẻ khác mà đến chính bản thân mình, bị ăn khi nào, cũng là một ẩn số.
****************
Căng tin trường.
Pound suy nghĩ tới nát óc.
Cuối cùng, cũng đậu lại được một ý tưởng có chút khả khi.
Lần trước nói là Ae bị ốm, Pete liền chạy tới.
Nhưng cỡ này mà nói là ốm thường thường thì không thể nào khiến hai kẻ khùng điên kia tỉnh được.
Đã thế thì phải là chấn thương sọ não đi!
Đồng ý thế!
Cơ mà..
Pound có vẻ suy nghĩ, nếu mình nói ra thì chắc chắn là thằng Ae không tin.
Ây dô!
Đúng là có phước mà!
Ngay lúc này thì Can lại lượn qua lượn lại trước mặt đi đong thức ăn.
Pound liền gọi Can lại:
- Can!
- Hử?
- Mày biết gì chưa?
Can liền bày ra vẻ mặt cảnh giác cực độ:
- Đéo nhé!. tao không đi ăn đồ giảm giá nữa đâu, Tin nó lại.. thôi đau mông lắm!
- Ăn uống gì ở đây. Tao vừa nghe thằng Ae nói là Pete bị ngã chấn thương sọ não?
- Hở? Chấn thương.. thương não sọ?
- Là chấn thương sọ não!
- Vậy... vậy... vậy..
- Ây, bình tĩnh lại! Mày phải nghe tao. Bây giờ thế này...
- Hử?
- Mày gọi cho thằng Ae,nói nó đi..
- Ừ, để tao, tao gọi, nghiêm trọng thế cơ mà?.
Can móc điện thoại, nói rối tinh rối mù một hồi. Cuối cùng thì Ae cũng nắm được nội dung đại khái.
- Vậy bây giờ người đang ở đâu?
Can quay lại hỏi Pound:
- Pound, Ae hỏi là đang ở đâu?
Can chỉ hỏi có độc một câu thế, mà thằng Ae lại chửi phẹt lại một câu rồi cúp máy. Khiến Can vô cùng khó hiểu.
Pound ôm não. Trời ạ! Cái tên heo ngốc Can này. Thế là bể hết kế hoạch của mình rồi!!!! AA!!!!.
Thế xong rồi thằng Pound cũng hằm hè mà đi luôn.
Can rất khổ sở. Can không hiểu mình rút cuộc đã làm sai chuyện gì. Thế cho nên, tối hôm ấy, Can lại kể cho Tin.
Tin chẳng nói gì cả, nhắn độc có 2 tin nhắn.
**************
Sáng hôm sau. Tin rủ Can đi ăn từ sớm, dặn dò một chút người trông nom rồi cứ thế mà đi thôi.
Can bảo không đi thăm Pete à. Tin bảo não Can càng ngày càng teo.
Khu nhà X ( nhà của Tincan)
Pete đến sớm hơn một chút so với giờ Tin hẹn.
Bình thường, nếu không có việc gì gấp, thì Tin hiếm khi hẹn gặp. Thế nên tối qua sau khi nhận được tin nhắn, Pete đã xin nghỉ một buổi làm thêm.
Vừa tới nơi, thì người trông nhà đã báo Tin sẽ về trễ và kêu Pete vào phòng khách đợi.
Thực sự, Ae cũng chẳng khoái thằng Tin một tý nào. Nhưng Tin lại nhắn một cái tin khiến Ae không thể không tới: Có thông tin khu vực gia đình Ae ở bị quy hoạch thu hồi đất. thế nên chẳng biết thực hư ra sao. Ae cũng cứ là phải tới một phen.
Vừa bước vào cổng, cũng được người trông nom nhà nói y như thế,
Chỉ có điều, sau khi Ae vừa bước qua cánh cửa phòng khách, vừa kịp nhìn thấy Pete. Thì phía bên ngoài, Người trông nom nhà vui tính mà:
- Cộp.
Khóa trái cửa nhà.
Trước khi đi còn bày một vẻ mặt rất chi là " cứ tự do như ở nhà "
Khiến cả Ae lẫn Pete đều vô cùng sững sờ...
Ae đứng như trời trồng, sau lưng cửa đã bị khóa, trước mắt thì Pete lại đang ngồi trên chiếc salon dài,
Cả hai chỉ phút chốc đã hiểu ngay ra ý tứ của Tin.
Ae không hiểu vì cái gì, vì ngượng ngùng, hay vì chỉ mới mấy ngày mà Pete đã gầy đi trông thấy
...Đôi tay bỗng siết chặt...
....Trái tim cũng muốn tan ra...
Vì sao chứ... con người trước mắt này, chính là người mà mình đã yêu thương, hiểu rõ đến chừng nào...
Ranh giới giữa tin tưởng, và không tin tưởng, cũng chính là thước đo của sự thấu hiểu đối phương. Bạn càng hiểu bao nhiêu, sẽ càng tin tưởng bấy nhiêu, và, cho đến khi bạn hoàn toàn hiểu rõ một người, niềm tin của bạn cũng sẽ trọn vẹn trao cho kẻ ấy...
Làn khói ghen tuông che mờ mắt Ae, hiện tại bây giờ, theo những giọt nước mắt trào ra nơi cuối mắt của Pete, đã tan sương... hiện lên rõ ràng...
Không có tiếng nói nào được cất lên...
Cũng không cần phải có thêm một lời nói nào nữa rồi....
Đôi tay Ae khẽ run lên khi nhìn thân hình mảnh khảnh kia một màu đau đớn...
Giọt nước mắt nào lại lặng lăn trên má Pete...Giọng nói đè nén nức nở bật lên:
- Ae...
Chút nghẹn ngào ấy lập tức xuyên thủng khoảng cách nhớ nhung tới điên dại của hai người...
Ae ôm chầm lấy thân hình mảnh dẻ kia, khảm chặt vào trong lòng. Một lúc lâu sau, mới có thể bật ra từ cổ họng:
- Pete, tao xin lỗi....làm sao tao có thể không tin mày được chứ!... chỉ là... chỉ là tao đã ghen đến điên rồi..!
- Ae...
- Tha lỗi cho tao, Pete, tha lỗi cho tao..
Cứ như thế mà ôm lấy nhau...
Cứ như thế mà hòa vào làm một...
*****************
Các bạn biết không?
Điều tuyệt vời nhất của tình yêu,
Chính là hương vị ngọt ngào dấu sau những giọt nước mắt của hiểu lầm.
************
12h đêm rồi.
Nên có bị hoa mắt chỗ nào mong bỏ quá cho.
Mai ta bận cả ngày nên tối nay ngồi viết từ 8h tối tới giờ cho mọi người khỏi trông nà.
Ta phê. Phê thật sự
G9!