*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anupart Luangsodsai "Ngern"
Chanon Santinatornkul "Nonkul "
Luật sư công x Cảnh sát thụ
===============//===========
Ngữ cảnh fict 44: là một câu truyện hoàn toàn độc lập.
Có thể đọc riêng lẻ.
Tuy nhiên, mời các bạn ghé fict 42 trước khi đọc fict này, sẽ hiểu rõ hơn.
****************************
Hai năm trước,
Phan là cảnh sát mới ra trường, gặp Nam khi cùng nhau giải quyết 1 vụ án,
Sau đó Phan say mê Nam, nhưng Nam luôn cho rằng mình là trai thẳng, không chấp nhận được chuyện có một người yêu – là đàn ông.
Nam phũ phàng mà chối bỏ đi tất cả mối quan hệ của hai người...,
Thậm chí thuê một cô người mẫu, định kỳ sẽ xuất hiện bên nhau.. muốn che dấu đi tất cả, muốn phủ nhận đi tất cả...
Không cần phải nói tới, Phan đã đau đớn trải qua quãng thời gian đó như thế nào, Phan vào đội đặc nhiệm, rũ bỏ đi hết toàn bộ bản thân năm xưa. Ôm một nỗi đau trải qua những kỳ huấn luyện.. trở thành một cảnh sát chìm.... Cũng duy chỉ có Nam. Biết được thân phận thực sự của cậu...
Việc vào trong nghề nhiếp ảnh gia này.. cũng là vì một vụ án buôn bán ma túy.. Thật không ngờ.. lại vì thế mà kéo theo biết bao nhiêu chuyện...
Nụ hôn ấy... nụ hôn mà Nam đã đặt lên đôi môi Phan ngày vô tình gặp lại nhau trong bữa tiệc ấy...
Đã Kéo theo... cả vết rách toạc trong tim đã chằng chéo từ bấy lâu nay....
***************************
Một khắc nào đó, khi quyết định. Chúng ta vẫn cho rằng, mình làm đúng.
Để rồi cùng một khắc nào đó sau này, ngẫm lại, khi mà đôi bàn tay đã vĩnh viễn lạc mất nhau, mới thấy mình đã quá sai lầm...
Sự hối hận thường không đem lại kết quả gì, ngoài sầu thương vô hạn.
Nếu biết trước có một ngày, sẽ vĩnh viễn mất đi Phan...
Liệu rằng... hai năm trước, Nam có làm như vậy.... hay không?
****************************
Rời bữa tiệc, nơi mà chính bản thân Phan cũng không thể ngờ được rằng, lại có một ngày, cậu gặp lại người đàn ông ấy, gần gũi như thế. Xa lạ như thế...
Tựa lưng xuống chiếc ghế dài.
Phan đưa tay mình chạm lên đôi môi nhỏ nhắn, khẽ mỉm cười,
Hình thái của mỗi một nụ cười, thật khác nhau,
Có nụ cười đầy nỗi hân hoan
Có nụ cười dương quang tỏa nắng
Có nụ cười bỉ ổi vô cùng,
Có nụ cười lại chua chát đau thương.
Nụ cười của Phan giờ đây, có lẽ lại là nụ cười của sự bất lực.
Bất lực trước chính trái tim ngu dại của cậu: chưa bao giờ, cậu thực sự quên Nam.
Bao năm yêu đơn phương bên người, cũng là bấy nhiêu năm chìm trong tận đáy thương đau, đã là đau đớn đến như vậy, đã là tự sỉ vả bản thân mình tới hèn mọn.
Nhưng rút cuộc, cậu vẫn không làm được.
Miệng nở nụ cười, nước mắt lại chực rơi...
Còn gì nực cười hơn, cứ chạy,cứ chạy theo mãi một bóng hình không bao giờ,không bao giờ thuộc về mình?
Còn gì nực cười hơn, cứ ôm ấp mãi một giấc mơ không khi nào và cũng không thể nào trở thành hiện thực...
Cậu còn nhớ rõ, nhớ rất rõ..,
Năm ngón tay Nam lằn đỏ trên mặt mình, với lời nhục mạ đời này không khi nào cậu dám quên:
- Biến thái!
- Đừng bao giờ lôi kéo tôi trở thành kẻ như cậu!
Biến thái sao?
Phan đã từng nghĩ những cử chỉ tận tình chăm sóc của chàng luật sư ngày ấy, dành cho một thằng nhóc cảnh sát mới ra trường là mình đây... đem nó mà ngộ nhận thành tình yêu....
Đem nó mà ấp dưới gối hàng đêm để mỉm cười chìm vào giấc ngủ...
Ngày cậu được lựa chọn vào đội huấn luyện chìm. Cậu đã tỏ tình.
Cậu đã hi vọng biết bao nhiêu? Hi vọng tới như thế nào? Để có thể nắm tay người giữa cõi nhân gian. Để một lần được biết như thế nào là mộng mị...
Thế nhưng... Nam đã tức giận... đã vung tay thưởng cho cậu một cái tát...
Từng vết ngón tay in hằn trên má... lại đau đớn tới tận tim gan,...
Biến thái sao?
Nếu nói tất cả chỉ vì cậu là một thằng con trai...
Kiếp sau...xin đừng có kiếp sau...
Kiếp sau... xin được làm một làn gió bụi, thoảng qua vai của người... rồi... mau chóng tan đi...
Phan cứ thế, như người mất hồn mà đồng ý gật đầu, gác bỏ tất cả thân thế của mình, bước chân vào đội tinh nhuệ.....
Khó khăn vất vả dường ấy,
Mưa bão sa trường, huấn luyện chưa một giây ngừng nghỉ..
Những vết sẹo lớn nhỏ đều đã quên đi...
Ấy vậy mà trong khối óc và trái tim ngu xuẩn này...
Lại chưa một ngày, chưa một phút, chưa một giây...quên người...
P"Nam... anh là gì của em?
Kiếp trước... có lẽ em đã nợ ân tình của anh sâu nặng lắm... nên kiếp này...
Một kiếp thân đàn ông mạnh mẽ.. lại trót vô tình yếu đuối, chỉ vì anh...
Có bao giờ anh hiểu?
Nhớ thương anh tới vô hạn, trốn khỏi thao trường nhìn người một lát để rồi ba mươi roi giáo huấn tróc da thịt, cắt từng vết sẹo đầy lưng...
Có bao giờ anh hiểu?
Ngày đầu tiên bước chân ra khỏi cái nơi người ta gọi là tinh nhuệ ấy, hòa mình vào những nhiệm vụ đầu tiên...kỹ năng gì em đều có đủ...chỉ là cái khả năng để quên anh... em vẫn không bao giờ làm được...
Để rồi mà lại ngu dại, hàng giờ đứng dưới mái hiên phía đường đối diện, dõi theo bóng dáng anh khuất theo cánh cửa khép hờ...
P"Nam...
Nếu nước mắt của em từng giọt có thể đổi lấy khoảnh khắc trong trí nhớ của anh...
Em nguyện đem cả trái tim của mình, tan ra.. thành nước mắt...
Yêu đơn phương một người chính là tự cầm dao đâm ngược,
Vậy.., đã khi nào, anh một lần mà cúi đầu hèn mọn nhìn kẻ dưới chân mình...
Chính là em.
******************
Nam ngồi trong một góc phòng, đèn đã tắt
Bốn phía chỉ còn lại bóng tối...
Nhắm mắt lại... nghe từng hơi thở nói thay tâm sự của chính mình...
Có thể nào chăng?
Anh, lại yêu em?
Là không thể, hay cố tình không thể?
Trước khi gặp em, anh, đã có hôn ước. Một người con gái vô cùng xinh đẹp.
Anh tức giận, anh tức giận tới điên người vì khi gặp em... anh lại tự tay xé bỏ mảnh tình đáng ra là mật ngọt ấy...
Anh tức giận, tức giận tới điên người khi phát hiện ra... người mà hằng đêm anh mơ tới, lại là nụ cười của em..
Không, Phan. Anh không thể chấp nhận,
Anh vốn dĩ không giống em.
Anh hoàn toàn có thể trở thành một luật sư khiến cha mẹ phải tự hào. Anh không thể, không thể là gay!.
Anh đã cương quyết đến như vậy, anh đã cho rằng mình làm đúng đến như vậy..
Đã là hai năm kể từ ngày xa cách ấy, đã là hai năm kể từ ngày cái tát nóng rát ấy anh dằn lòng buông xuống cho em..
Anh... lại vẫn không quên được...
Anh, lại vẫn mãi không làm được cái điều mà anh cho là đúng ấy!
Bốn năm quen nhau.
Hai năm xa cách.
Phan... Tại sao? Tại sao em phải nói ra?
Giá như, giá như, em vĩnh viễn đừng nói ra.. thì tốt biết bao nhiêu?
Thì có hay chăng, giờ này, dù chỉ là những người bạn sóng bước bên nhau, lòng anh cũng đừng đau tới như vậy....
Là gì đây?
Là yêu? Là ghen?
Không. Phan... Anh không thể, anh không thể!
Làm sao anh có thể bỏ đi sự công nhận của gia đình, bỏ đi danh dự..suốt bao nhiêu năm, để thừa nhận....mình lại có cảm tình với một kẻ là đàn ông!...
Dù rằng nhìn em xiết eo cậu bé kia vào lòng...
Trái tim anh có bao nhiêu bối rối, thảng thốt...
Anh vẫn không thể nào... buông một câu yêu...
Bởi có lẽ...
Hai năm rồi,
Em cũng đã quên anh.
Bởi có lẽ...
Yêu hay không yêu?
Dám yêu hay không dám yêu?
Chính anh, còn không biết nữa....
Vậy thì thôi... cứ lãng quên nhau đi,
Như đã từng....
********************
Hơn một tháng đã trôi qua kể từ khi vô tình gặp nhau ấy,
Hai kẻ đều như ngu muội mà tìm cách trốn chạy khỏi cái thứ mang tên " tình yêu"
Chỉ khác nhau, ở chỗ:
Một kẻ thì không dám trước mặt đối phương mà thừa nhận, mình đã yêu
Kẻ còn lại, lại không dám thừa nhận, bản thân chưa một phút giây quên được...
Cứ như thế mà vùi đầu ôm lấy công việc, cứ như thế... mà lặng lẽ lướt qua nhau...
Thế nhưng, nếu trong tâm đã cố tình để ý,
Thì dù là sự việc chỉ đáng như một sợi bông nhỏ mỏng manh, người ta đều rõ ràng.
Vụ án mà Nam đang chuẩn bị tham gia tố tụng, cố tình hay vô tình, mà " kẻ nằm vùng" lại chính là Phan.
Vụ án đã đi được một nửa chặng đường.
Phan vẫn tiếp tục nhiệm vụ bí mật của mình trên danh nghĩa nhiếp ảnh gia cho công ty săn người mẫu.
Theo những thông tin mà Phan gửi về, những chiếc valy hành lý có chứa heroin của những người mẫu trong đường dây chuyển sang nước ngoài đã bị theo dõi. Cách thời điểm diễn ra sàn diễn – cũng là nơi mua bán heroin kia – chỉ còn vài ngày.
Công việc cuối cùng này yêu cầu Phan phải tìm ra kẻ chủ mưu đứng đằng sau giật dây công ty người mẫu.
******************
Phan bước vào công ty như thường lệ. Mà không hề biết rằng, những bức ảnh của buổi chụp trưa hôm nay, sẽ vĩnh viễn là những bức ảnh cuối cùng được anh bấm máy...
- Tách!.
Okie!. Xong rồi, Techno, màu tóc khói này cực kỳ phù hợp với em đó!
- P"Phan cảm ơn anh!
- Có gì đâu cậu nhóc.
- Dạ. hôm nay em về sớm một chút nha!
- Ai da? – Phan trêu chọc:
- Có người yêu mới quên người yêu cũ sao!
Techno thấy tâm trạng của Phan vui vẻ, liền cũng muốn kết mai:
- P"Phan. Em thấy, P"Nam thực ra rất quan tâm anh đó?
Thảng thốt một chút. Phan lại nở nụ cười tươi rói:
- Anh là không có giống chú, không thích nhai lại kẹo cao su đã bỏ bã nha.
Techno bị chọc, ngại ngùng, lấy túi xách, muốn đi về.
Vừa bước ra tới sảnh, lập tức bóng đèn chùm đang treo trên xà nhà, muốn rớt xuống...
- Cạch...
- Techno, chạy mau!
Techno thực sự vì hốt hoảng mà chân đứng như trời trồng.. Không hề nhúc nhích:
- Xoẹt...
- Rầm!
Tiếng Techno trượt người trên sàn nhà...
Tiếng cả dàn bóng đèn trùm.., đổ sập xuống người của Phan...
Trong một góc căn phòng quan sát camera, một kẻ mang hình săm xuyên suốt hết cánh tay trái, nhìn động tác thuần thục chuyên nghiệp của Phan, vẩy khẽ điều thuốc trên miệng, chỉ tới:
- Chính là nó!
- Vâng, thưa đại ca!
Techno còn đang hoảng hốt vì vừa được Phan xô khỏi tai nạn ấy, chưa kịp nhao tới thì đã thấy mấy người bảo vệ của công ty tiến lại, đẩy đám bóng đèn đã vỡ vụn ra khỏi người Phan.
Cũng may, dàn đèn trùm không quá lớn, Phan lại quá nhanh nhẹn mà đưa lưng lên chắn đỡ, thế nên khuôn mặt chỉ bị sây xước nhẹ nhưng riêng phần lưng, đã thấy lốm đốm máu:
- P"Phan! Để em đưa anh đi bệnh viện!
Thế nhưng khi Techno vừa muốn tiến tới lại gần, lập tức một người bảo vệ tiến đến chặn cậu lại:
- Cậu ấy là người của công ty, công ty sẽ cử người phụ trách, cậu mau về.
- Không được, anh ấy là cứu em, em sẽ đi cùng.
Phan khi vừa vực dậy, có vẻ hơi choáng, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, liếc qua mấy người bảo vệ, nở một nụ cười đối Techno nói:
- Anh không sao, chẳng phải em có hẹn sao? Mau về đi, nhớ hôn đủ 1 ngàn lần đấy nha!.
- P"Phan...
Techno vừa đáp lời, thì những tên bảo vệ đã dẫn Phan bước ra khỏi cửa,
Dưới hầm để xe, Phan lập tức bị bịp miệng bởi một chiếc khăn thấm đẫm thuốc mê, trói ngược tay và quăng lên thùng xe tải chất đầy những chiếc valy thời trang chứa heroin.
- Dẫn nó đi!
Tiếng nói quen thuộc vang lên phía ngoài thùng xe. Phan nhíu mày:
- Chính là hắn. K.y - một kẻ giao hàng cho thương hiệu thời trang X. thường xuyên lui tới...
Đôi mắt chuẩn bị mờ đi bởi thuốc mê, Phan lập tức điều chỉnh tay, lấy một mảnh vỡ của chiếc bóng đèn trong lúc lũ bảo vệ tiến vào đã kịp dắt bên lưng quần,
Dứt khoát - rạch một đường sâu lên lòng bàn tay... Vết thương đau nhói khiến trí não đang muốn chìm vào trong cơn mê một lần nữa bừng tỉnh,..
Phan cọ liên tiếp sợi dây thừng buộc trói trên tay vào góc cạnh dưới đế của đôi giày mà anh đang đeo - được thiết kế đặc biệt như một lớp nhám, vừa có độ bám vừa có thể dựa vào đó ma sát làm đứt dây thừng.
Phan lặp lại như thế... từng nhát rạch xuống tay, cố gắng giữ cho bản thân chút tỉnh táo... cho tới khi, hai bàn tay Phan đã thấm đẫm máu bởi những vết rạch do chính tay mình rạch lên...... chiếc dây thừng cuối cũng cùng bung...
Quăng chiếc giẻ trên miệng ra khỏi,
Phan không chần chừ lột chiếc áo phông trắng đã lốm đốm máu đỏ trên lưng, xé rách, cột chặt lại hai bàn tay cho máu ngừng chảy...
Ước chừng đã là hơn một tiếng di chuyển,
Không thể để bất cứ một sự sơ sót nào...
Trong thùng xe đóng kín, chỉ còn vài chút ánh sáng le lói thông qua mấy lỗ thủng nhỏ, hắt xuống từng giọt máu đỏ rực còn vương trên chiếc mảnh vỡ của bóng đèn...
Phan nhíu mày, dùng đôi bàn tay đã được băng sơ, cố gắng hé mở một chiếc valy:
Là ma túy!. Chính xác, lũ khốn đã biết bị đánh động, liền lập tức chuyển toàn bộ ma túy đi nơi khác...
Không kịp nữa...
- Xoẹt...
Bên phía bắp đùi, Phan mạnh mẽ rạch xuống một đường thật sâu...
Những thớ cơ lập tức vì đau đớn mà co rút, nhưng gương mặt Phan lại bình thản tới lạ thường.Phan đưa tay tới vết thương vừa rạch, nơi thớ đùi non mà móc ra một vật nhỏ bằng đốt tay: máy truyền tin.
Kích hoạt.
Tín hiệu được truyền đi.
Mất máu quá nhiều... Phan cố gắng nhắm mắt... lấy lại sức...
Bằng bất cứ giá nào, phải tỉnh!
***************
Trong khi ấy,
Techno vẫn chưa hết bàng hoàng với những chuyện vừa xảy ra
Cậu ngồi thừ trên chiếc ghế dài ngay ngoài sảnh, lặng người mà nhìn mấy cô lao công dọn đi vết máu của P"Phan.
Không ổn. Không ổn.
Tại sao... ánh mắt của P"Phan trước khi rời đi... lại như vậy...
Còn nữa... tại sao mấy người bảo vệ ấy, cậu chưa từng thấy qua...
Gọi cho Kla. Gọi cho Kla...
Techno lẩy bẩy... lao ra khỏi tòa nhà...
*******************
Một lát sau:
Kla và Techno đã có mặt tại văn phòng luật của Nam, theo lời Good nói thì Nam hiện vẫn đang ở văn phòng.
Good hôm nay hơi bị vượt quyền, không thông báo gì, một đường mở cửa cho Kla và Techno thẳng tiến. Nam đang xoay cây bút trên tay, cửa phòng bật mở khiến anh thoáng giật mình:
- ..... 2 em...
- P"Nam...
Techno khá run, gần như không thể nói được câu hoàn chỉnh,tại sao càng nghĩ tới cậu càng thấy không yên tâm... Kla liền đem mọi chuyện nghe được thuật lại rồi hỏi:
- Chuyện này, hẳn không đơn giản như vậy?
- Cậu ấy...
Nam không trả lời, khuôn mặt cực kỳ nghiêm trọng, vội vã đứng dậy,, một tay bấm phím gọi, thân ảnh cứ thế mà muốn lao ra khỏi cửa. Techno lập tức gọi với lại:
- P"Nam...
- Còn chuyện gì?
- Anh ấy còn nói.... nhớ hôn đủ 1 ngàn lần...
- ......
Một câu nói đơn giản,
Lại chấn động tới tận tâm can.
Bởi vì chăng.... Câu nói đó... là đại diện cho quãng thời gian tươi đẹp nhất trong một đời người....
Nam trong phút chốc như đứng không vững...
Bàn tay xiết lấy nắm cầm bên cửa...
Không....!
Phan... em nhất định không thể xảy ra chuyện được!
**********
Ngồi trên xe, một đường theo hướng đã nhận được từ đồn cảnh sát.
Nam nghẹn đắng siết chặt vô lăng....
Ngược dòng thời gian....Tại một căn phòng,
Nhóc cảnh sát nhỏ gương mặt trắng trẻo cứ vui vẻ mà bám lấy anh, khiến anh không khỏi mở lời trêu chọc:
- Không lo mà tập luyện, tội phạm bây giờ nguy hiểm lắm đó! không cẩn thận là mất mạng như chơi.
- Bảo em chết sao? Chưa yêu anh đủ một ngàn lần, chưa hôn anh đủ một ngàn lần. Em nào dễ chết thế!
- Cái thằng nhóc này, lại nói bậy nữa!
- P"Nam. Nếu có một ngày, em thực sự nói là em yêu anh. Thì sao nhỉ?
- Bớt xàm!
- Vậy thống nhất như thế này đi: nếu như thực sự có một ngày em gần chết, em sẽ xin anh hôn cho đủ một ngàn lần trước khi " tiêu đời" thực sự, được không?
- Phan!. Cút xéo ra ngoài kia!. anh không giỡn kiểu này!
Dẫu là muốn....
Hôn anh một ngàn lần
Yêu anh một ngàn lần
Em cũng chưa từng dám hi vọng
Nhận lại được chút gì, cho riêng mình...
Yêu anh một ngàn lần
Hôn anh một ngàn lần
Đó, chỉ là mơ ước của riêng em,
Kẻ yêu anh vô điều kiện...
Ánh nắng tuy thật rực rỡ
Cơn mưa tuy thật u buồn,
Nhưng em không nhìn thấy chúng,
Thứ duy nhất em có thể nhìn thấy, chỉ có thể là anh
Thứ duy nhất em có thể cảm nhận được, cũng chỉ có thể là hơi thở của anh...
Yêu đơn phương,
Là tự cầm dao đâm ngược vào trái tim mình.
Hỏi, em có hối hận không?
Em xin một lần mỉm cười nói với anh rằng,
Nếu là anh, em không viết tên mình trên hai từ " hối hận "
************
Vài tiếng sau...
Nam bế tựa Phan vào trong lòng...
Dùng chút hơi thở hiu hắt còn sót lại,
Phan đối diện gương mặt Nam, mỉm cười:
- P"Nam...
Em yêu anh.. tới một ngàn lần...
Những giọt máu... dọc theo cánh tay của Phan... nhỏ xuống dưới cánh rừng già...
Cánh rừng đung đưa những giọt sương chiều lạnh buốt.... quện nên những giọt nước mắt của Nam....
Nam cúi mặt..khẽ hôn lên trán người yêu dấu, một chút nức nở trong cổ họng, bật ra thành những nốt trầm khàn nơi cuối tim:
Phan...
Anh cũng yêu em... tới một ngàn lần...
************
Cảnh sát không tới kịp,
Khi chiếc xe tải vừa tới nơi, bung cửa,
Phan đã cố gắng chống cự và giữ chân lũ tội phạm...
Nhưng....đã mất máu quá nhiều...
Sự thanh tỉnh trong chốc lát bị dập tắt...
K.y dụi điếu thuốc lên thân cây già cỗi:
- Nói, nếu mày chỉ ra hướng không có cảnh sát bao vây, mày sẽ có cơ hội sống!
Phan mỉm cười, chua chát, nhổ một bãi nước bọt vào mặt K.y.
Thân xác đã là dành cho đất nước này,
Trái tim lại từ lâu đã là trao cho kẻ khác...
Rút cuộc, chính mình có tồn tại hay không...
Lại không một phút giây nào.. dành cho chính bản thân mình...
Vậy thì sống hay chết?
Há...có nghĩa lý gì?
Tiếng nổ vang lên từ họng súng của K.y, đã chính thức kết thúc mạch sống cuối cùng của cậu...
Ngay trước mắt Nam...
Điên cuồng để làm gì? Nam không biết nữa...
Như một con thú hoang không kiểm soát mà lao tới... Những vết đạn xuyên thủng từng tầng ngực của tên K.y... cũng không thể nào... đưa Phan trở về lại với cậu nữa rồi....
Không!.....
Tiếng thét của Nam hòa vào với âm thanh của gió...
Cuốn đi...
Chỉ một cái buông tay...
Lạc mất nhau một đời....
Phan....
Nếu như hai năm trước, anh đưa tay đón lấy bàn tay em....
Nếu như hai năm trước, anh đưa đôi môi này đón lấy nụ hôn của em...
Có phải giờ đây....
Trong tiếng gió heo hút kia...
Sẽ là thứ ái tình mộng mị....
Phan...
Anh xin lỗi...
Mất đi em...
Một ngàn lời yêu anh trót để mất rồi...
Còn chi là hoan ái trên trần đời vui vẻ...
Chỉ còn lại sự dày vò trong nỗi nhớ... xin em...
Một lần thôi ngoảnh lại để thấy anh!
Thấy được sự tha thiết trong con tim còn đập...
Xưa kia anh như mù đi đôi mắt!
Mà không nhận ra thứ ái tình chôn chặt đáy tim!
Nay xin em... một lần tỉnh lại...
Anh nguyện một đời này, quỳ dưới chân em...
Nhân gian luôn cho người ta một thứ, có tên là" ngày mai"
Nhân gian cũng luôn cho người ta một thứ, có tên là: cơ hội.
Nhưng,
Chỉ là đối với người còn sống...
Cơ hội này, ngày mai này, đối với anh đã vĩnh viễn... không về nữa...
*****************
Trên thế gian này, có biết bao nhiêu người,
Thử hỏi: ai là người sẽ sống hộ bạn dù chỉ là một phút giây?
Người ta cười,
Người ta khóc,
Hay,
Chính bạn cười,
Chính bạn khóc,
Vốn dĩ, không liên quan tới nhau.
Vậy hà cớ gì bạn lại lo đến sắc mặt người dưng, mà quên đi thứ chính chúng ta mong muốn...
Nếu như hai năm trước, nếu như hai năm trước đây Nam đủ trưởng thành để gạt qua mọi ánh mắt người đời.
Nếu như hai năm trước,nếu như hai năm trước đây Nam đủ trẻ con để làm lơ qua mọi ánh mắt người đời.
Thì giờ đây...
Sẽ không còn là đau thương như thế....
*******************//************
Bonus: ĐƠN PHƯƠNG MỘT MỐI.
Đối với anh tôi như mối duyên thừa..
Chờ mong mỏi tới chua cay sầu hận...
.......
Duyên thừa rồi cũng chẳng đến phần..
Hoa đâu chớm nụ đã tàn phai?
Mãi không nở được vì một phía..
Một phía đang tâm nỡ lạnh lùng...
Anh bước đi rồi, xa em rồi.
Chỉ đến cho vui thỏa ước lòng
Có được tình yêu thì dẫm bỏ
Hoa kia chưa nở đã tàn phai...
Anh quay đi có bao giờ nhìn lại?
Dưới gót chân anh nỡ đạp lên,
Một trái tim tổn thương rớm máu
Chao ôi! Đùa làm chi với em- bé bỏng.
...
Trái tim không phải giấy đâu anh,
Nhưng em không biết làm gì với nó?
Đành gấp lại đưa vào ngăn có khóa
Vứt chìa đi cho chẳng bao giờ
Còn một ai có thể làm tổn thương nó nữa...
*********************//***************