[Fanfic TFBoys] Thiên Đường Là Em

Chương 34: Ngoại truyện 1




Ngoại truyện 1: Trái tim anh thuộc về ai?

Nguyên gặp Khải trong một ngày nắng gắt. Khoảng thời gian đó cậu đang rất khủng hoảng. Cậu chỉ là một đứa trẻ mồ côi vừa mất cha mẹ, được nuôi giáo dưỡng trong một trại trẻ mồ côi

Cậu cùng em gái được đưa tới gia đình trưởng họ để nuôi dưỡng và chăm sóc. Cậu vĩnh viễn không bao giờ quên được giây phút cậu gặp anh hôm đó. Anh mỉm cười nhìn cậu, cặp răng khểnh lộ ra nhưng lại không mang vẻ dữ dằn mà mang vẻ hiền hoà dễ mến

- Chào em

Đó là câu đầu tiên anh nói với cậu, cũng là câu nói cứu vớt tâm hồn u ám của cậu trở về với thế giới thực tại

Từ giây phút đó, cậu đã mơ, một giấc mơ chẳng hề có thật

Anh rất ít khi biểu hiện cảm xúc ra bên ngoài, đôi khi yên lặng an tĩnh đọc sách, lúc thì lơ đãng nhìn lên bầu trời, hoàn toàn chẳng giống với bộ dạng vui vẻ lúc anh mới gặp cậu

Cậu nghĩ rằng, nụ cười đó dường như chỉ đặc biệt dành riêng cho cậu

Cha anh cũng mất sớm, cậu dường như có cảm giác anh cũng có tâm trạng giống cậu

Anh Tử Kiệt đối với cậu dường như chẳng có gì đặc biệt, thậm chí còn có vẻ lạnh nhạt hơn so với Tuấn Khải nên cậu chỉ tỏ thái độ tôn trọng với anh. Nhưng với Tuấn Khải, dường như chẳng phải thứ tình cảm đó

Vào một ngày đầu tháng 10, tiết trời có chút se lạnh. Cậu cùng anh và Mỹ Kỳ chơi đùa trong sân. Tử Kiệt đang yên tĩnh đọc sách thì đột nhiên thấy một người phụ nữ dắt theo một đứa trẻ tầm tuổi cậu bước vào trong đại viện

Khuôn mặt Tử Kiệt có chút biến sắc, quăng mạnh cuốn sách trên tay xuống chạy thẳng vào đại viện trong khi Tuấn Khải còn đang ngơ ngác giữ trái bóng dưới chân

Mẹ Tuấn Khải bỏ đi khi anh còn chưa tròn một tuổi. Anh không nhớ rõ gương mặt của người phụ nữ ấy nhưng Tử Kiệt thì nhớ rất rõ. Bộ dạng lạnh lùng xách túi ra khỏi cửa của người phụ nữ ấy, bộ dạng mặc cho anh van nài nhưng vẫn dứt áo ra đi ấy, cả đời này anh không quên được

Thế mà, người phụ nữ đó trở về rồi, sau 9 năm, vậy mà cũng trở về rồi

Trong đại viện, gương mặt cương nghị của một ông lão tóc đã điểm bạc nhìn thẳng vào người phụ nữ không biết liêm sỉ lại còn dắt theo một đứa trẻ trở về

- Thưa cha, con không cầu gì nhiều, chỉ cầu xin cha cưu mang đứa trẻ này thôi

- Đừng gọi tôi là cha

Ông tức giận quát lên, đập mạnh cây gậy xuống đất khiến đứa trẻ mang vài phần run sợ

- Đứa trẻ tên gì?

Thấy bộ dạng sợ hãi của thằng bé, ông đột nhiên chẳng thể nghiêm túc nổi

- Thiên Tỷ. Dịch Dương Thiên Tỷ

- Là ba đứa bé đặt sao? Tên nó thật đẹp

Người phụ nữ đầu hơi ngẩng nhìn gương mặt hoà hoãn của ông lão bèn thở phào một hơi

- Bà về đây làm gì

Ngoài cửa, một cậu thư sinh mang dáng người mảnh khảnh bước vào. Trên người có mặc một chiếc áo len, một chiếc quần nỉ màu xám nhạt cùng với đôi dép cùng màu. Bộ dạng gọn gàng sạch sẽ

- Tử Kiệt, con à

- Đừng gọi tôi như thế. Nói mau, bà về đây làm gì

- Tử Kiệt, cháu có phải không coi người ông này ra gì không?

Tử Kiệt liếc nhìn ông lão mang bộ dạng nghiêm túc trước mặt bèn cúi đầu

- Cháu không dám

- Cô ta chỉ nhờ ta nuôi hộ đứa trẻ này ngoài ra không có ý gì khác

Tử Kiệt im lặng nhìn người đàn bà. Bộ quần áo sạch sẽ nhưng có chút luộm thuộm. Trên gương mặt cũng không còn son phấn mà chỉ còb làn da không trang điểm đầy nhữbg chấm đồi mồi

- Bà đã có chỗ nào đi chưa?

Bà ngẩng đầu nhìn anh

- Mẹ, chưa

- Còn cái biệt viện sau nhà, bố trí cho bà ta ở đó, tránh cho việc mấy năm sau nữa bà ta lại dắt thêm một đứa trẻ về

Tử Kiệt vùng vằng bỏ đi, để lại ông cùng người phụ nữ và đứa trẻ tên Thiên Tỷ kia

Sau cánh cửa, Tuấn Khải mang khuôn mặt tức giận, hai tay nắm lại thành một nắm đấm khiến Vương Nguyên cùng Mỹ Kỳ nhất thời lúng túng không biết làm gì

Mẹ Tuấn Khải được đưa đến biệt viện. Tuấn Khải cũng không tỏ thái độ với đứa bé kia. Đại khái chính là không đến mức thân thiết, nhưbg cũng chẳng đến mức khiến đứa bé cảm thấy mình cô độc

Dẫu sao đứa bé cũng chẳng có tội tình gì, đâu thể trút hết lên người nó như vậy

Những đứa trẻ dần dần chơi thân với nhau, quấn quýt không rời

Ông không thích điều này, liên tục đưa đứa bé họ Dịch đi chỗ khác. Nhưng điều này chẳng làm cản trở việc họ chơi cùng với nhau

Cậu cảm thấy mất mát. Anh chẳng còn dành nụ cười ấm áp ấy cho riêng mình cậu nữa

Tuấn Khải không gặp mẹ, vì anh dường như chẳng có cảm xúc nào với người phụ nữ này cả

Một ngày đầu hè, khi anh đi học về, bắt gặp bà đang đợi anh trước cổng

- Tuấn Khải

Bà gọi khẽ, dường như không dám lớn tiếng gọi, sợ anh sẽ chán ghét bà

- Bà tìm tôi sao?

Anh hơi ngờ ngợ nhìn người phụ nữ. Dù gì anh cũng chỉ nhìn lướt qua người phụ nữ này có một lần. Dáng hình bà ra sao anh chẳng thể nhớ nổi

- Ta, ta là mẹ con. Tuấn Khải, ta chỉ muốn nói với con một câu thôi. Ta sẽ đi ngay, sẽ không làm phiền con

Anh nhổ toẹt que kẹo mút xuống đất, nhìn bà với ánh mắt khinh bỉ

- Bà nói nhanh lên

- Con, nhớ, 25 tuổi mới yêu đương có được không?

- Tại sao?

- Vì đó là khoảng thời gian con đủ trưởng thành, đủ sáng suốt, để không phải phạm sai lầm như ta nữa

Anh nhìn thân thể yếu ớt của bà. Khuôn mặt có chút gầy gò xanh xao, đôi mắt mang nét thành thật không có nửa điểm dối trá, bèn miễn cưỡng gật đầu

Bà mỉm cười nắm lấy tay anh

- Ta xin lỗi, là ta có lỗi với con cùng Tử Kiệt

Tuấn Khải có chút không quen, liền rụt tay lại mau chóng chạy vào nhà

Vương Nguyên đi sau lẳng lặng cúi đầu nhìn bà, sau đó cũng chạy theo anh

Vài năm sau bà cũng mất, vì căn bệnh nào cậu cũng chẳng còn nhớ rõ nữa, nhưng Tuấn Khải và Tử Kiệt, lại chẳng tỏ vẻ gì là tiếc thương cả, một giọt nước mắt cũng không rơi

- Mình cùng nhau lập một ban nhạc đi

Tuấn Khải đột nhiên nói vu vơ khi đang đánh đàn ghita và hát bài hát có phần quen thuộc

Nhưng Nguyên lại cho đó là thật, gật mạnh đầu một cái

- Hai chúng ta cùng nhau lập một ban nhạc

Tuấn Khải giật mình nhìn Nguyên đang mỉm cười thật tươi với mình, bất giác quay qua hỏi Thiên Tỷ

- Em nhảy đẹp như vậy, có muốn lập ban nhạc với tụi anh không?

Thiên Tỷ đang viết thư pháp đột nhiên ngẩng đầu dậy. Thiên Tỷ từ nhỏ thiên tư thông minh cho nên biết rất nhiều thứ, thậm chí đến thư pháp cũng viết rất đẹp. Ông nội không muốn cho cậu tiếp xúc với những đứa trẻ nhà họ Vương vì sợ họ sẽ làm hư cậu. Những đứa trẻ nhà họ Vương cũng rất thông minh nhưng đối với ông, truyền thống luôn phải được giữ gìn. Ông không muốn tư tưởng hiện đại của tụi nhóc ảnh hưởng tới Thiên Tỷ

- Không tồi

Nghe được giọng nói trầm ấm của Thiên Tỷ, nụ cười trên gương mặt Nguyên đột ngột tắt ngúm

Tuấn Khải mỉm cười bá vai hai người rồi nói

- Chúng ta cùng nhau lập một ban nhạc. Nguyên phụ trách hát chính, Anh sẽ rap chính, còn Thiên Tỷ sẽ là dancer chính. Perfect

Thiên Tỷ cau mày nói

- Anh đi xin nội đi. Dù gì cũng phải có sự ủng hộ từ phía nội. Con đường phía trước có chút khó khăn nên chúng ta cần có sự đồng ý từ gia đình trước

Nghe Thiên Tỷ nói vậy Tuấn Khải có chút không vui, nhưng thấy cậu nói cũng có lý nên cũng không phản bác được

Ba năm đã trôi qua, biến đổi những đứa trẻ từ chẳng quen biết gì trở nên thân thiết hơn, cũng biến một người thiếu niên ngoan ngoãn hiền lành trở thành một người ăn chơi trác táng, thay bồ như thay áo

- Tử Kiệt, con mau đứng lại đó

Không phải là bộ dạng gọn gàng sạch sẽ nhưng mát mắt, Tử Kiệt giờ đây mang trên mình một chiếc áo Phông, khoác bên ngoài một chiếc áo da đính đinh. Quần bò xẻ đầu gối cùng đôi dày da xách theo một chiếc ba lo da. Mái tóc cũng chẳng còn đen mượt mà là một mái tóc bạch kim có phần hỗn loạn

- Ông tìm con có việc gì

Ông thở dài nhìn bộ dạng Tử Kiệt rồi nói

- Con không ưa người đàn bà đó ta không có ý kiến, nhưng đừng vì người đàn bà đó huỷ hoại tương lai của chính mình

- Có sao? Thành tích học tập của con vẫn rất tốt. Chỉ có vẻ ngoài thay đổi, ông không thể nói là con huỷ hoại bản thân được

- Ta không phản đối con ăn mặc, nhưng đừng đi theo con đường nghệ thuật. Ta muốn con sau này có thể tiếp quản công ty

Tử Kiệt cười khẩy. Đôi mắt lạnh lùng chẳng giống anh một chút nào

- Con đã thi và đỗ vào học viện điện ảnh Bắc Kinh rồi, giấy báo trúng tuyển cũng sắp được gửi đến rồi đó. Họ cũng gọi điện thông báo cho con biết rồi, chẳng qua, chỉ còn chờ cái giấy hình thức đấy thôi

- Con....

Đầu ông đột nhiên đau nhói, không tự chủ được dựa vào thành ghế ngất lịm đi dưới đôi mắt ngỡ ngàng của Tử Kiệt

Công ty rơi vào nguy khốn, vụ lập ban nhạc của Tuấn Khải bị ngưng lại. Tử Kiệt sắm vai một người đàn ông thành đạt đến trấn áp công ty. Bộ vest mang vài phần trẻ trung đứng đắn, bước đến công ty trong ánh mắt dè bỉu của hội đồng quản trị

- Cậu còn quá trẻ. Hơn nữa chủ tịch cũng chưa uỷ quyền cho cậu

Chủ Tịch thực ra đã sớm lường trước mọi thứ, làm hợp đồng uỷ quyền cổ phần cho Tử Kiệt. Cho nên chức vụ này Tử Kiệt có quyền nắm giữ

- Tôi có hợp đồng, hơn nữa cũng đã đủ 18 tuổi, đã đủ tuổi vị thành niên

Hội đồng quản trị mặc dù có chút bất mãn nhưng cũng không có khả năng phản đối

Trong khoảng thời gian điều hành công ty, Tử Kiệt dường như đã cải tạo lại toàn bộ bộ máy công ty, khiến trong một thời gian ngắn, doanh thu công ty đã tăng vượt trội. Hơn nữa, anh còn mở một công ty âm nhạc giúp tụi nhỏ mở ban nhạc, bắt đầu debut ra mắt công chúng cùng thực hiện đam mê của tụi nhóc

Ông của Tử Kiệt tỉnh lại sau một tháng, cơ thể mặc dù có chút không linh hoạt nhưng cũng đã bình thường. Ông lại quay về tiếp quản công ty, làm một Chủ tịch. Tử Kiệt nhờ năng lực của mình thuyết phục được ông nên ông đã đồng ý để anh học học viện điện ảnh Bắc Kinh với điều kiện anh vẫn phải giữ một chức vụ trong công ty. Chức vụ anh nắm giữ là một chức phó tổng vô cùng nhỏ nhoi, nhưng những lúc ông cụ cần đến, anh là người đàu tàu phải có mặt

Công ty âm nhạc thành lập cùng nhóm nhạc TFBOYS debut thành công khiến công ty không ngừng phát triển. Trước đó anh và cậu đã từng cover nhiều bài hát rồi đăng lên youku nên cũng được rất nhiều người biết đến

Cuộc sống cứ thế êm đềm qua đi, cậu cứ lặng lẽ viết dày thêm cuốn nhật ký, lặng lẽ thích anh như vậy

Nhóm nhạc nổi tiếng, ba người kiếm được không ít fans, thậm chí có nhiều fans gán ghép anh với cậu

Mỗi lần lướt đọc những mẩu fanpic mà các fans viết, cậu không khỏi mong đó là sự thật

Năm anh 18 tuổi, ngày anh vào đại học, ngày anh được vào công ty KRJ, cũng là ngày cậu biết, tình cảm của mình chẳng cần phải chôn giấu nữa

Trong căn hộ của mình tại Trùng Khánh, Tuấn Khải cùng bàn bè vui vẻ mở party chúc mừng anh thi đỗ vào Bắc Ảnh, cũng chính thức bước chân vào công ty. Bữa tiệc nhẹ nhàng chỉ có bánh kem và nước ngọt nhưng cũng đủ vui vẻ, đủ sức trẻ và đủ để quẩy được

Trong căn hộ vắng người, chỉ còn Tuấn Khải và một cô gái

Người anh nóng ran, liếc nhìn cô gái ăn mặc gọn gàng bên cạnh. Nhưng bộ váy ấy đủ để cô khoe bộ ngực căng tròn, vòng eo thon thả cùng cặp chân dài trắng nõn

- Cô muốn làm gì tôi?

Gọng anh gằn lại, dường như cố kìm nén mọi thú tính trong người

- Anh còn phải hỏi điều đấy sao

Anh cười nhếch môi

- Đáng lẽ tôi không nên mời cô, cũng không nên uống ly rượu mà cô đưa

- Anh biết giờ cũng quá muộn rồi

Lưu Ly nằm lên người anh, dùng cánh tay thô bỉ của cô nàng vuốt ve gương mặt cùng bờ vai rắn chắc của anh

Tiếng mở cửa cùng với bước chân Vương Nguyên mạnh mẽ bước vào

- Lưu Ly, cô cút ra khỏi đây cho tôi

Cô ả ngạc nhiên nhìn cậu, cơ thể cũng không còn dám ở trên người anh nữa

- Cút

Giọng cậu gằn lại, đanh thép. Cái nhìn sắc lẻm nhìn chằm chằm vào cô ả khiến cô mau chóng chuồn mất dạng

- Tuấn Khải, anh không sao chứ?

Cậu ngồi cạnh, lấy tay vuốt ve lên gương mặt anh

Anh đột nhiên nắm chặt lấy tay cậu, nói một cách khó khăn

- Đừng, nếu không anh sẽ thương tổn em

Nguyên gượng cười, kéo anh ôm vào lòng mình

- Em không sợ thương tổn, thật đấy

Tuấn Khải đẩy ngã Nguyên xuống. Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cậu, cuối cùng cúi xuống, điên cuồng cắn mút môi cậu. Cánh tay của anh sờ soạng khắp người cậu, đem chiếc áo sơ mi sạch sẽ gọn gàng biến thành một đám giẻ lau chùi. Toàn bộ cúc áo đều bị anh nhàu nát đến đứt cúc, lộ ra thân thể nhỏ nhắn trắng ngần

- Nguyên, chúng ta là anh em, anh không thể, không thể..

Nguyên đặt tay anh lên ngực của mình mỉm cười nhìn anh nói

- Trái tim này của em, trước giờ luôn thuộc về anh

Đêm hôm đó hai người với những cuồng vọng, lặng lẽ đến với nhau, cuồng nhiệt nhưng chẳng hề ồn ào, cứ như vậy thể xác hoà vào nhau, như là một

Nhưng, trái tim anh thì sao?

Đã bao lần cậu tự hỏi như thế, và đến bây giờ cậu vẫn hỏi như thế

Nhưng cậu chẳng nhận được câu trả lời gì cả

Hai người vẫn ở bên nhau, chẳng ồn ào, không thị phi. Cứ thế an tĩnh như vậy. Cậu yêu anh, yêu bằng cả trái tim mình. Cho dù anh đến với cậu là vì bất cứ lý do nào, cậu đều nguyện ý ở bên anh

Nhưng một người đã xuất hiện, kéo anh ra khỏi giấc mộng của cậu

Ngay từ lần đầu tiên gặp cô, dáng vẻ ngu ngốc đến đáng thương ấy làm cậu có ấn tượng về cô rất kỳ cục

Cô chẳng hề thông minh, nhưng khi cô bắt tay vào làm việc nhà lại đâu ra đấy. Không như cậu, có đôi lúc lại bất cẩn. Mà Tuấn Khải ưa sạch sẽ như vậy, đôi lúc không vừa ý của anh, anh chỉ cau mày không nói gì

Nhưng trong suốt quá trình cô dọn dẹp, anh chỉ càu nhàu một chút về thái độ làm việc cũng như hành cô lau đi lau lại một chỗ đã sạch rồi. Khi cô trở về anh cũng không có bất cứ thái độ nào hay càu nhàu về cách cô làm việc

- Khi nào rảnh rỗi lại mời bà chị ấy về dọn nhà nhỉ?

Anh buông một câu bông đùa cười cợt, nhưng điều này khiến cậu hoảng sợ

Cậu sợ cũng có lý do, vì cứ mỗi lần anh nghĩ về cô, đều là những tiếng cười vô cùng giòn giã, không giống như lúc anh cười với cậu. Mặc dù trước mặt Hoa Trân, Tuấn Khải luôn bày bộ mặt lạnh băng nhưng mỗi lần nói chuyện về Hoa Trân, anh luôn cười

Cô quả thực là một cô gái đáng yêu và dễ mến. Chính cậu cũng cảm thấy quý mến con người cô. Nhưng cậu lại sợ, cô cũng khiến Tuấn Khải không còn yêu cậu nữa

Anh luôn cố gắng giấu diếm chuyện này. Ngoài Thiên Tỷ, Chí Hoành cùng Mỹ Kỳ ra, chẳng ai biết chuyện này cả

Nhưng cô đặc biệt, kịch bản mà cô viết ra cũng rất đặc biệt, cho nên chuyện giữa anh và cậu, cô là người sớm biết cũng không có gì là lạ

Nhưng anh lại dùng điều này để uy hiếp ngược lại cô, bắt cô phải làm diễn viên chính, bắt cô giả dạng người yêu mình

Anh luôn nói với cậu, tìm đâu xa làm gì, có sẵn tiện dùng luôn, nhưng cậu lại không nghĩ thế

Tại sao chuyện này công khai là điều đơn giản nhất mà anh lại không làm, lại cứ chọn con đường này để đi theo

Anh thay đổi rồi. Từng cử chỉ nhỏ cho cuộc sống của anh, đã không còn chỉ có cậu nữa

Anh lo lắng nhiều hơn cho cô, luôn cố gắng bảo vệ để cô không bị thương tổn, thi thoảng còn chọc cô nữa

Từng sự việc cậu chứng kiến, cũng như giây phút cậu nghe được anh và cô đều yêu nhau, trái tim cậu như bị bóp nghẹn

Nhưng cậu tỏ ra chẳng biết cái gì cả, chỉ nắm chặt tay Mỹ Kỳ. Mặc dù biết con bé cũng muốn biết cậu có thực sự ổn hay không, nhưng cậu vẫn nói, cậu chẳng sao cả

Cậu đang lừa dối anh, cũng đang lừa dối chính bản thân mình

Anh chạy vội tới Bắc Kinh chỉ vì đến tìm cô, say rượu cũng chỉ vì cô, thậm chí đến khi hai người công khai quan hệ, khi nhận được bức thư từ cô anh vẫn sốt sắng như vậy

Người ở trong giấc mơ của cậu, đã chỉ còn là thân xác, chứ chẳng có linh hồn nữa rồi

Cậu biết, trái tim anh chẳng hề thuộc về cậu, nó đã theo cô tới một nơi nào đó. Mặc dù anh luôn ở đây, luôn làm tròn trách nhiệm của mình, nhưng anh vẫn nhớ về cô

Dòng cuối cùng trong cuốn nhật ký của cậu, cậu đã viết

“Thiên đường của anh, không còn là em nữa rồi”