[Fanfic TFBoys] Cô Ngốc Em Là Của Tôi

Chương 9: Trò đùa




Công việc nấu ăn của Nhỏ và Nguyên vẫn tiếp tục sau đó, bây giờ còn thân mật hơn trước nữa cơ, Nguyên gắp từng chút thức ăn, nhẹ nhàng thổi rồi bón cho Nhỏ làm Tỉ và Khải đang đứng lấp ló ngoài cửa nhìn trộm tức muốn ói máu. Đã thế lại còn gọi nhau nào Băng Nhi xinh đẹp, Tiểu Nguyên đáng iu...vân vân và mây mây, Tỉ và Khải thực sự đã đạt đến giới hạn rồi, nếu chuyện này tiếp tục diễn ra họ sẽ thật sự mất kiểm soát mà nổ tung mất.

Khi cái thảm họa định sẵn đó sắp diễn ra cũng là lúc Nguyên và Nhỏ vừa hoàn thành món ăn cuối cùng, Tỉ, Khải cuối cùng cũng dịu bớt đi, vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm, cố gắng lấy gương mặt tươi cười rạng rỡ nhất vào bếp giúp Nhỏ dọn đồ. Món ăn được dọn lên bàn, khi mọi người tập trung đủ NHỏ mới giới thiệu thực đơn.

- Hôm nay Tiểu Nguyên tài giỏi của chúng ta đã cùng với mình hoàn thành bữa tối ngày hôm nay gồm: Sủi cảo, vịt quay phong cách quảng đông, và không thể thiếu là món lẩu Trùng Khánh nổi tiếng, xin mời thưởng thức.*Nhỏ cười từ từ tốn gắp một miếng thịt thật ngon bỏ vào bát Nguyên* Cái này thưởng cho cậu vì có công giúp tớ hôm nay, mặc dù nó cũng là hình phạt nhưng cậu thật sự làm rất tốt đó.

-Cảm ơn nhé Tiểu Băng. Này cậu cũng ăn đi.*Nguyên gắp sủi cảo đút cho Nhỏ*

-" Hai người.... muốn chọc tức tôi đúng không hả?????? Tại sao lại là Nguyên chứ, thật bất công mà"*Khải nghĩ thầm, đưa đôi mắt rực lửa ghen tuông liếc Nguyên đe dọa, nhưng cậu nào có biết vẫn thản nhiên ăn ngon lành*

-"Tức quá...thật khó chịu mà...khó chịu quá...grừuuuuu..."*Tỉ cũng chẳng thể nuốt trôi cơn giận, cũng chỉ biết ngồi yên cố tỏ ra lãnh đạm để che đi cơn giận trong lòng*

Được thưởng thức đặc sản quê nhà tại nơi đất khách quê người đáng ra Tỉ và Khải phải cảm thấy ngon miệng mới phải nhưng đằng này lại khác họ thật thấy chẳng ngon miệng gì. Tất nhiên hai người kia thì vậy còn với Nguyên thì không cần nói cũng biết cậu ăn rát ngon miệng. Bữa ăn cứ thế mà trôi qua một cách khó khăn như vậy, Nguyên tự tay dọn phần chén bát mà không cho Nhỏ đụng vào, cũng nhờ đó mà Tỉ Khải có thể thư giãn trò chuyện cùng Nhỏ được.

Phòng khách- 19h30

-Oaaaaaa.... cuối cùng cũng xong rồi. *Nguyên từ bếp đi ra, vươn người ngáp*

-Tớ bảo để tớ giúp cho rồi mà cậu cứ từ chối. Nào lại đây ngồi nghỉ đi, hôm nay vất vả cho cậu rồi. *Nhỏ cười, vẫy vẫy Nguyên đến ngồi bên cạnh*

-A... chú ngồi đây này Nguyên. Nào ngồi xuống nghỉ ngơi tí đi, anh khâm phục chú lắm đó, nấu ngon vậy mà.* Khải nhanh chân chuyển đến ngồi cạnh Nhỏ, đẩy Nguyên ngồi lại chỗ của mình.*

-Nguyên này, mấy ngày nay không đến được phòng tập tớ lo cho buổi diễn quá, nhất là cậu đấy vũ đạo vẫn còn sai sót nhiều. Sắp đến ngày diễn rồi cậu tính sao? *Tỉ ung dung đặt cốc ca cao nóng xuống bàn hỏi Nguyên mặt nghiêm túc*

-Cái này tớ cũng không biết làm sao nữa, tói nào tớ cũng tự tập nhảy trong phòng nhưng như thế vẫn không đủ. Nhưng bây giờ mà ra ngoài nguy hiểm lắm, Fan túc trực trước phòng tập suốt mà. *Nguyên thở dài, trông lo lắng lắm*

-Cũng phải đấy. Gần đây vũ đạo của anh cũng kém đi nhiều rồi, giờ mà không luyện tập lại sợ rằng buổi diễn sẽ thất bại mất. Có mấy lần anh lỡ quên mất vũ đạo rồi, mất mặt kinh khủng luôn, giờ cứ nhớ đến là cảm thấy lo lo sao ấy.*Khải nhăn nhăn nhó nhó, ôm mặt hồi tưởng quá khứ*

-Bây giờ anh tính làm sao? Cái kiểu này có ngày chết vì Fan đấy Lão đại ạ.*Mày Tỉ co lại, hai tay đan vào nhau, ngả người ra ghế bất lực*

Nhỏ ngồi yên một hồi bỗng nhiên đi thẳng lên phòng. Một lúc lâu sau mới thấy Nhỏ quay trở lại, tay cầm một chùm chìa khóa lớn. Nhỏ ra hiệu cho cả ba đi theo đến căn phòng nhỏ bên cạnh bếp. Nhỏ mở khó cửa dẫn cả ba vào trong, mở đèn, căn phòng hẹp hoàn toàn trống trơn chẳng có gì cả làm TFBOYS cảm thấy khó hiểu.

-Nè nè Tiểu Băng! Cậu dẫn bọn tớ đến đây làm gì vậy hở? *Nguyên kéo tay áo Nhỏ, có vẻ cậu đang sợ*

- Cậu nghĩ tớ định làm gì khi dẫn các cậu vào đây? * Nhỏ quay nhẹ người, khóa cánh cửa lại rồi từ từ tiến đến áp sát Nguyên vào tường*

-Cậu... cậu làm cái quái gì vậy hả? *Khải tức tối kéo Nhỏ ra khỏi Nguyên*

-.....*Mặt Nguyên dần trở nên đỏ lừ, trông cậu bây giờ dễ thương hết mức*

-....Phụt....a hahahahahahaha...*Nhỏ bỗng nhiên bật cười như vừa có chuyện gì vui lắm*

-Chuyện này có gì đáng cười chứ?*Tỉ bực bội quát Nhỏ*

-Xin lỗi xin lỗi. Tớ không có ý gì đâu. Mà trông cậu dễ thương lắm đấy Nguyên ạ. hihi. Mà thôi, không đùa nữa đây mới là mục đích của tớ này.

Nhỏ dùng chân dẫm nhẹ lên viên gạch hoa sát bức tường đối diện cửa, một đường hầm dẫn xuống dưới hiện ra trước sự ngạc nhiên của ba chàng.

-Được rồi, đi theo tớ nào.

-Oaaaaaaaaaa...... P-phòng tập khổng lồ dưới lòng đất.*Cả ba chàng tròn mắt nhìn phòng tập, đồng thanh hô lên*

-Có cả piano nữa này.*Nguyên bay ngay đến chỗ cây đàn piano, tâm trạng cuawcj kì phấn khích. Căn phòng này rất lớn a, lại cực kì hiện đại và tiện nghi nữa. Hoàn toàn giống một phòng tập chuyên dụng luôn.*

-Trống... Poster Kuma....*Tỉ cũng không kìm nén được sự phấn khích reo lên như trẻ con*

-Hải Băng này... bên kia là dụng cụ tập gym phải không? Bên đó là bộ sưu tập guitar của cậu hả? Sao cậu có chúng vậy?*Khải bá vai Nhỏ hỏi dò*

-Bộ trống. đàn và guitar là của bố tớ. Lúc còn trẻ ông đã từng là thành viên của một ban nhạc. Tuy nó không có lớn nhưng cũng khá nổi đấy. Còn mấy cái Poster và thiết bị tập gym đó là của ông anh trời đánh của tớ. Lúc đầu căn phòng này dùng cho ban nhạc của bố tớ tập nhưng sau này không còn dùng nữa nên mới thành nhà kho thôi. Tớ cũng hay dọn lại chúng nhưng cũng ít dùng nên khá bụi bẩn. Lau lại một chút là các cậu có thể dùng rồi.

-Vậy sao cậu không nói ngay từ đầu luôn đi, lại còn làm cái chuyện dễ gây hiểu lầm nữa chứ. Thật quá đáng mà.*Khải khó chịu quay sang trách Nhỏ*

-Cậu có biết suýt chút nữa là tớ...*Nguyên dừng lại không nói tiếp*"Suýt nữa là tớ chảy máu mũi rồi đấy niết không hả?"

-Tớ thì một chút nữa thôi là la làng luôn rồi đó.*TỈ tiến đến gõ vào đàu Nhỏ một cú đau điếng* Cậu thật là...Haizzzz..

-Các cậu có la cũng chẳng ai nghe đâu hihi. Phòng này được dùng làm nơi tập luyện của ban nhạc tất nhiên hải là phòng cách âm đặc biệt rồi. Các cậu có bắc loa la rầm trời thì cũng chỉ có các cậu nghe mà thôi.*Nhỏ làm biểu cảm vô ích làm cả ba chàng bật cười* Nhưng mà dù sao cũng xin lỗi các cậu. Tớ không nên làm các cậu giận như thế. Thôi cắt nhé, về phòng nghỉ ngơi mai còn đi học nưa đó. Các cậu ngủ ngon.

Được Nhỏ chúc ngủ ngon thì chắc chắn đêm nay Tỉ và Khải ngủ ngon đến mức quên trời quên đất luôn rồi. Nhưng với Nguyên lại khác, chuyện vừa nãy làm cậu cứ ngại ngùng mãi chẳng nhắm mắt được báo hại sáng hôm sau hai mắt thâm như gấu trúc trong vườn bách thú.