[Fanfic TFBoys] Cô Ngốc Em Là Của Tôi

Chương 31: Thầy giáo mới (2)




Cả tiết học Nhỏ chăm chú làm bài không hay biết có một ánh mắt luôn dõi theo từng hành động của Nhỏ. TF cũng cảm nhận được có gì đó luôn hướng về phía này nhưng không biết nó là gì, dù sao chắc chắn nó cũng khá nguy hiểm, nếu thật sự làm nhắm đến Nhỏ ba chàng sẽ không ngại loại bỏ kẻ đó ngay lập tức. Không khí xung quanh bỗng trở nên u ám, không biết từ bao giờ mà bức tường phòng hộ bằng sát khí bao quanh lấy Nhỏ khiến nhỏ bất chợt rùng mình, nhìn sang TF. Họ vẫn chăm chú làm bài.....nhưng đó gì đó không đúng ở đây.

Reeeeng...... Chuông về báo hiệu giờ nghỉ trưa đã đến.

Nhỏ cẩn thận ra tủ đồ lấy cơm trưa đã chuẩn bị sẵn lúc ở nhà, định sẽ ăn cùng TF nhưng chưa kịp cất tiếng gọi họ đã bị đám Fan vây lấy kéo đi. Thở dài, Nhỏ lủi thủi bước ra vườn trường, tìm đến cây to nhất, nhẹ nhàng dọn bữa trưa ra.

-Nhìn có vẻ ngon đấy.

-Ai?! *Giật mình ngước lên nơi phát ra giọng nói*

-Là thầy. Làm em giật mình hả? Thầy xin lỗi. *Minh cười hiền nhìn biểu cảm khó chịu của Nhỏ. Nhìn thế nào cũng thấy dễ thương*

-Không. Em không giật mình. Thầy xuống đây đi, em không thích có người ngồi trên đầu mình. *Liếc xéo, quay lại dọn tiếp đồ ăn ra*

-Được được, thầy xuống ngay. Đừng làm bộ mặt cau có đó, Băng Nhi. Em cười xinh hơn nhiều đấy. *Minh lập tức nhảy xuống, đến ngồi cạnh Nhỏ*

-Ăn cùng em, một mình chẳng thấy ngon. *Nhỏ cầm đôi đũa đặt lên tay Minh.*

-Thầy ăn rồi. Em cứ ăn đi. *Minh từ chối nhưng ngay cái bụng lại chẳng nghe lời* rột....rột....

-Em không có bỏ độc đâu, ăn tự nhiên đi. Thầy chẳng bảo em giống em gái thầy còn gì, vậy là em gái thầy luôn muốn hạ độc thầy nên bay giờ đề phòng em hả? *Cau này khó chịu*

-Không phải, nó rất hiền, rất ngoan, cũng giống như em vậy. Chỉ là thầy thấy ngại, khi không lại ăn đồ em làm mà lại còn làm cho người khác. Em biết đấy, cũng cảm thấy khó chịu mà.

-Không sao. Nếu thầy muốn em cũng có thể chuẩn bị nữa trưa cho thầy, cũng chẳng đáng là bao.

-Sao lại thế được! Cảm ơn lòng tốt của em. Vậy thì, chúc bữa trưa ngon miệng, thầy không khách sáo nữa đâu. *Gắp miếng sushi cho vào miệng* Ngon quá~

-Ngon là tốt rồi.

-Mà em có vẻ thích đồ Nhật nhỉ. Món này... Món này... Cả món này nữa, đều là đồ kiểu Nhật. *Minh cười, vừa ăn vừa hỏi Nhỏ*

-Em giống thầy, là con hỗn huyết. Vẻ ngoài của em có vẻ thiên về người Việt nên cũng ít ai ngờ tới chuyện này. Mẹ em là người Nhật. Bà là người em yêu nhất, như một cái đích để em vươn tới, nhưng có lẽ cái đích đó quá xa vời vì bà quá hoàn hảo, không một khuyết điểm.

-Em đang sống cùng bà ấy à?

-Không. Bà ấy mất rồi, từ lúc em còn khá nhỏ. *Mặt Nhỏ xịu xuống, buồn, nhưng không khóc, không thể yếu đuối trước người khác được*

-Xin lỗi. Thầy không cố ý đâu.

-Không sao. *Nhỏ cười trừ cho qua chuyện* Thầy ăn nhiều đi, còn món này nữa này. *cầm đũa gắp miếng cá đút cho Minh, cười nhẹ. Có chút hạnh phúc, cảm giác có người để chăm sóc thật tuyệt. Không còn cảm thấy cô đơn, cũng không cảm thấy trống vắng.*

Nhỏ vẫn chăm chú nhìn Minh ăn một cách ngon lành và hoàn toàn không để ý đến sự hiện diện của TF gần đó. Ba chàng nhìn Nhỏ ân cần chăm sóc Minh mà lòng nóng như lửa đốt. Nếu để Nhỏ thích Minh sợ rằng sẽ khó có cơ hội cướp lại Nhỏ. Cứ tưởng tên này sẽ “dễ xơi” nhưng không ngờ đến lại “cáo già” như vậy. Không được! Chắc chắn phải có biện pháp ngăn chặn chuyện này. Như có thần giao cách cảm, ba chàng nhìn nhau, ánh mắt rực lửa, rồi kéo nhau quay về lớp.

-Oaaaa... No quá. Cũng lâu rồi mới được ăn ngon như vậy. *Minh ngả người nằm dài ra bãi cỏ.*

-Ngồi lại ngay đi. Vừa ăn xong đã nằm ngay rất dễ đau dạ dày đấy. *Nhỏ đánh vào vai Minh, kéo anh dậy*

-Rồi! Rồi! Tuân lệnh nữ vương điện hạ. Đánh đau đấy.

-Lớn rồi cũng phải biết chăm sóc bản thân mình chứ. Là thầy mà chẳng giống thầy gì cả. Mà trông thầy thế chắc cũng chẳng hơn em bao nhiêu nhỉ. *Đưa mắt nhìn Minh từ trên xuống dưới*

-Ừ. Thầy hơn em hai tuổi. Tính chính xác thì năm nay vừa tròn 18.

-Vậy sao thầy vào được đây? Là thần đồng vượt cấp?

-Ừ. Học xong sơ trung thầy xin thi luôn vào Đại Học. Cũng chẳng khó gì. Theo thầy thấy nếu là em chắc chắn không phải chuyện khó nhỉ. Sao em lại không thi?

-Không thích! *Trả lời gọn lỏn*

Reng...eng...eng....

- Hết giờ nghỉ trưa rồi. Em đi trước.

Nhỏ xách hộp cơm chạy một mạch vào lớp. Minh ngồi lại một lúc vừa nghĩ về Nhỏ vừa cười. Một cô bé thú vị. Một hồi sau minh mới đứng lên trở về phòng giáo vụ.

-....*Giẫm phải gì đó. Nhìn xuống chân.* cái này.... *Đồng tử giãn ra, kinh ngạc*

Tại lớp học.

Nhỏ trở lại lớp, tâm trạng khá hơn một chút so với lúc trưa, ung dung bước về chỗ ngồi. TF đưa con mắt giận dỗi ra nhìn thẳng vào mắt Nhỏ, Khải bỗng nhiên phụng phịu:

-Này Tiểu Băng a, cậu nỡ bỏ tớ mà đi ăn trưa một mình vậy sao? *Nũng nịu*

-C...cái này?! Cậu có sao không? Hả? Có bị va đầu vào đâu không? Hay có kẻ nào vừa hạ bùa vào cậu rồi? Nguyên?! *Thấy thái độ bất thường của Khải, Nhỏ sốt sắng*

-Tớ bình thường mà. Tớ là Khải. Vương Tuấn Khải. Không phải Nguyên. *Khải giận dỗi quay đi, nói chuyện với cậu lại nhắc tên người con trai khác, có cần quá đáng vậy không*

-Khải à?! Tớ cứ tưởng cậu với Nguyên bị hoán đổi thân xác chứ. *Nhỏ cười đùa, nhẹ nhàng đến cạnh Khải, khoác tay lấy tay cậu* Sao vậy? Giận tớ à? Được rồi mà, xin lỗi cậu. Lát về nhà tớ làm bánh cho cậu nhé!

-Không. *Khải giả bộ chưa thôi giận, né ánh mắt thăm dò của Nhỏ*

-....*Bực* Được! VƯƠNG TUẤN KHẢI! TÔI CHO CẬU 10 GIÂY GIẢI THÍCH. SAU 10 GIÂY NẾU KHÔNG GIẢI THÍCH RÕ RÀNG VÌ SAO GIẬN THÌ TỪ GIỜ TÔI VỚI CẬU TUYỆT GIAO! Bắt đầu đếm. 1...2...3...

-Tớ! Tớ.... Thật ra là...*Khải hoảng hốt không biết phải giải thích sao trong khi Nhỏ vẫn đếm liên tục*

-6...7....8....

-Tớ không giận cậu. *Gãi đầu, không biết phải làm sao để mở lời*

-9...10....

-Tớ muốn ăn bánh cậu làm. *Luống cuống*

-Lý do không được chấp nhận. TUYỆT GIAO! *Nhỏ giận dữ bỏ về chỗ ngồi, úp mặt xuống bàn*

Khải biết mình vừa làm chuyện không hay liền lập tức chạy đến xin lỗi Nhỏ. Biết Nhỏ nóng tính khó chiều vậy mà cậu còn cố chấp không muốn nhận lời xin lỗi từ Nhỏ. Chính xác mà nói cái cơn giận vô cớ của cậu đã ép Nhỏ đến đường cùng, phải hạ mình xin lỗi dù chẳng làm gì sau cả, cậu đúng là đồ ngốc mà, lần này Nhỏ tuyệt giao rồi chắc chắn sẽ khó mà làm lành đây.

-Hải Băng! Xin lỗi. Tớ không giận gì cả tớ chỉ muốn đùa một chút thôi, không cố ý làm cậu giận. Tha lỗi cho tớ lần này.

-Không. Tuyệt giao! *Nhỏ vẫn úp mặt vào bàn, khẽ lắc đầu, cười thầm trong bụng.* “Diễn xuất?! Lần này cho cậu biết thế nào mới là diễn xuất chính thống.”

-Ca! Anh lại làm Tiểu Băng giận hả? Ai cho anh cái gan ấy thế? *Nhảy đến mắng Khải. Lâu lâu mới có dịp bắt bẻ Khải mà, bỏ qua thì thật đáng tiếc*

-Cậu cứ mặc anh ấy đi, Nguyên. *Quay sang nói với Nhỏ* Hải Băng, cậu cứ giận thế không tốt chút nào đâu. Bỏ qua đi..... *cười nhẹ*

-Tha lỗi cho tớ, Hải Băng. *Ánh mắt long lanh nhìn Tỉ, trong lòng thầm cảm ơn người anh em tốt*

-Cậu giận cũng chẳng được gì, chi bằng từ nay về sau đừng nhìn mặt Đại Ca nữa, đã có tớ và Nguyên ở cạnh cậu rồi mà.

-Chú..... *Khải giận tím mặt* “thấy anh hoạn nạn mà không cứu, dám thêm dầu vào lửa, để rồi xem anh trị hai chú thế nào“.*Cố gắng cứu vớt tình hình, Khải đành đổi chủ đề* Tuần sau loại dây chuyền phiên bản giới hạn sẽ được bày bán, cậu có muốn đi cùng mình không?

-Dây chuyền? Loại thiết kế đặc biệt? *Đưa tay lên cổ* hả?! Nó đâu? Sớm mề đay của mình..... Ở đâu rồi?

Nhỏ đứng bật dậy chạy ra khỏi lớp trước sự ngỡ ngàng của TF, chạy thẳng ra vườn trường lần mò tìm kiếm. Chiếc mề đay của Kei, kỷ vật duy nhất của Kei còn sót lại sau vụ hỏa hoạn sau ngày Kei mất. Mỗi khi buồn hay vui, Nhỏ đều mang nó ra ngắn nhìn, tâm sự với nó như một giời bạn, xem nó như Kei để trong lòng bớt cô đơn, ít nhất là vậy. Giờ thì mất nó rồi, tại sao Nhỏ lại bất cần như thế? Vật quan trọng như vậy tại sao lại làm mất chứ.

Mặt trời đang dần tắt đi ánh nắng, Nhỏ vẫn hì hục tìm kiếm trong khi TF đang tìm Nhỏ rối rít. Điện thoại thì tắt, không ai thấy Nhỏ, rốt cuộc là ở đâu?

-A... Bên kia có phải.... Tiểu Băng ở kia kìa. *Nguyên chỉ tay về hoá vườn, chạy thục mạng đến cạnh Nhỏ* Tiểu Băng. Này, Tiểu Băng. Cậu làm sao vậy? Tại sao lại khóc rồi?

-Cậu ốm à, Hải Băng? Để tớ cõng cậu vào phòng y tế, cô phụ trách vẫn còn trong trường. Nào lại đây! *Khải khom lưng xuống, ra hiệu cho Tỉ dìu Nhỏ lên*

-Không cần. Tớ không sao. Các cậu nói hôm nay bận mà, về đi. Cứ mặc tớ.

-Làm sao tớ bỏ cậu lại đây được. Đi cùng tớ.... *Tỉ tức giận kéo Nhỏ đứng lên*

-TÔI NÓI LÀ CỨ MẶC TÔI, CÁC CẬU CỨ LO VIỆC CỦA MÌNH ĐI. *Không thể làm chủ được bản thân, Nhỏ gắt lên. Bây giờ trong đầu Nhỏ thật sự rất rối loạn, không thể nghĩ được điều gì khác*

-Được rồi. Mình xin lỗi. Cậu nhớ về sớm. *Mặt Tỉ đen lại, rời đi*

TF vừa đi Nhỏ mới sực tỉnh, cảm giác ân hận và hụt hẫng dần dần xâm chiếm lấy Nhỏ. Bất lực, chung quy cũng chỉ tại Nhỏ mà ra, trách ai được, làm TF đau lòng rồi giờ lại ngồi đây khóc lóc, đúng là một đứa con gái nhu nhược.

-Em khóc sao? Có đau ở đâu không? Có cần toi đưa em về không?

-....*Ngước đôi mắt đẫm lệ, nhìn hình bóng người con trai trước mặt* Là thầy? Lại một người nữa. Tại sao vậy? Tại sao ai cũng tốt với em? Em đâu có đáng để mọi người quan tâm em như vậy. Em làm sai rất nhiều điều, hại rất nhiều người vì em mà tổn thương cả tinh thần lẫn thể xác. Em đúng là đồ con gái sao chổi mà, đúng không?! Đúng là đứa xấu xa mà.

-Không phải đâu. Em là cô gái tốt, tốt nhất trong những cô gái thầy từng gặp. Ngoan! Bình tĩnh lại. Kể thầy nghe xem có chuyện gì nào. *Minh ân cần vuốt tóc Nhỏ. Nhìn Nhỏ như vậy, trong lòng có chút không thoải mái.*

-Em làm mất nó rồi. Chiếc mề đay mà anh trai quá cố của em để lại. Nó rất quan trọng với em, nó là mối liên kết duy nhất giữa em và anh trai. Giờ thì hết rồi, em sẽ không giờ có thể cảm nhận được rằng anh ấy luôn bên cạnh em. Không bao giờ nữa. *Đau lắm, giờ Nhỏ hoàn toàn mất đi kiểm soát, bàn tay nắm chặt đến mức bật máu, cảm nhận được những giọt máu đỏ tươi nhỏ giọt xuống thảm cỏ xanh rờn. Mái tóc mượt mà cũng rối xù do bị vò mạnh, Nhỏ bây giơ hoàn toàn kiệt sức*

-Đừng như vậy, Băng Nhi. Nếu đau lòng thì hãy khóc, đừng hành han mình như vậy.

-Nước mắt em đã cạn rồi. Khóc? Em không thể khóc được nữa. Quá mệt rồi.

-Vậy nếu thầy có thể gọi được người anh của em đến đây, em sẽ thôi tự hành hạ bản thân mình đúng không? *Minh nắm lấy bàn tay nhuốm máu của Nhỏ, đau xót*

-Thầy đừng có đùa em. Người ta nói anh ấy chết rồi, xác đã tìm thấy rồi. ĐỪNG TỰ TIỆN NÓI SẼ ĐƯA ANH ẤY ĐẾN ĐÂY. *Nhỏ trở nén kích động sau lời nói của Minh, máu lại túa ra, lần này lại tự mình cào rách da tay, vết thương hở miệng, máu chảy nhiều hơn lúc trước.*

-Anh chưa chết. Băng Nhi, em bình tĩnh lại. Anh là Kei đây, em nhận ra anh mà đúng không? -....*Nhỏ vẫn không nghe, bàn tay nắm mỗi lúc một chặt*

-RENNA! Chẳng phải em đã từng hứa sẽ không tự hành hai mình sao? Chẳng phải đã nói sẽ không tự mình chịu đựng sao? Chẳng phải đã thể sẽ không để anh không lắng sao? Rốt cuộc em coi anh là cái gì mà lại thấy hứa vậy hả? TẠI SAO LẠI NÓI DỐI ANH? *Minh gắt lên, ban đầu chỉ có hả định thử Nhỏ một chút, có thật Nhỏ là em gái của mình không. Hoàn toàn không ngờ chuyện sẽ xảy ra như vậy.* NHÌN ANH ĐI. RENNA, NHÌN ANH VÀ NGHE ANH NÓI.

-....*Nhỏ khẽ đưa mắt nhìn Minh, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào gương mặt đó.*

-Em nhận ra rồi đúng không? Anh- Kei đã trở về rồi này. Sẽ không xa em nữa đâu, anh hứa sẽ không bỏ em nữa đâu. *Ôm chần lấy Nhỏ*

-K...Kei! Anh.... Thật sự về rồi! Em nhớ....anh lắm. *Ngất*

-Băng Nhi?! Băng Nhi! Tỉnh lại. Tỉnh lại đi. Em làm sao vậy? Băng Nhi? BĂNG NHI!