Nhỏ thay đồ xong rồi xuống nhà, nhìn thấy Khải là mặt lại ửng hồng lên, không biết từ khi nào mà tầm mắt Nhỏ luôn hướng về phía Khải, mặc mọi thứ xung quanh ra sao tầm mắt đó vẫn không thay đổi.
-Băng Nhi! Đồ ăn dọn rồi, lại ăn đi con.
-Vâng. *Tiến lại, ngồi vào bàn*
-Đây là con trai cô, còn đây là...
-Trần Hoàng Hải Băng.*Khải bất ngờ lên tiếng*
-Hai đứa quen nhau sao? Vậy tốt quá rồi. Nào lại đây ăn đi hai đứa, cô cứ lo hai đứa sẽ không hợp nhau chứ. *Mẹ Khải cười hiền*
-Cả nhà ăn ngon miệng. *Khải cười cười, vẻ rất vui*
-Này ăn món này đi cháu, Khải nó thích nhất món này đấy, không biết có hợp khẩu vị của cháu không.
-Ngon lắm cô....*Mũi Nhỏ cảm thấy cay cay, lúc trước Nhỏ cũng thích món này lắm, mùi vị này sao lại giống mẹ Nhỏ làm đến vậy.*
-Cậu làm sao thế? Sao lại khóc rồi. *Lo lắng*
-À, không sao. Không có gì đâu. *Lau vội nước mắt*
-Lại nhớ mẹ cháu có phải không? Lúc trước mẹ cháu đã dạy cô làm món này đấy. Nín đi, từ giờ cháu hãy coi cô như mẹ mình, gọi cô là mẹ đi. Cháu từ giờ sẽ là con gái cô, sẽ không có ai ăn hiếp được cháu đâu. Coi như vậy cũng hoàn thành mong muốn của mẹ cháu rồi. *Thở phào nhẹ nhõm*
-Mong muốn gì vậy ạ? Cô kể cháu nghe được không?
-Mẹ cháu muốn, cháu và Khải nhà cô trong tương lai có thể thành vợ chồng. Nhưng chuyện này cô không ép buộc hai đứa....
-...Phụt...khụ..khụ... *Khải và Nhỏ nghe xong suýt phun hết cơm ra, ho sặc sụa*
-Ăn uống cần thận chứ con, trời ơi, sao lại ho thế chứ. *mẹ Khải chạy đi lấy một cốc nước đến đưa cho Nhỏ* Uống đi con.
-Mẹ....Khụ..khụ... Con thì sao?..khụ..
-Con có tay có chân tự lấy đi. *Quay sang Nhỏ* Đỡ chưa con, xong rồi thì ăn tiếp đi. Nào món này cũng ngon lắm này.
Khải bắt đầu cảm thấy mình như người ngoài trong nhà rồi, có được cô con gái là quên mất cậu luôn. Nhưng mà.... Thật sự Nhỏ là hôn thê của cậu sao? Hai người sẽ là vợ chồng, Nhỏ sẽ sinh con cho cậu...
-...*Máu mũi chảy ra*
-A..Khải...cậu làm sao thế kia... M-máu mũi kìa. *Mặt Nhỏ tái đi chạy vội lại kéo đầu để mặt cậu hướng lên trần nhà.* Lại làm việc quá sức chứ gì, đã bảo cậu phải biết lo cho bản thân mà, sau nà ai lo cho cậu được mãi chứ.
-Có cậu lo cho tớ rồi mà, hôn thê của tớ.
-...*Đỏ mặt~ing* A-ai là hôn thê của cậu cơ, vớ vẩn.
-Mặt cậu đỏ hết rồi kìa, dễ thương ghê.
-Cậu...
-E hèm.*Mẹ Khải hắng giọng* Bông băng đây, con dâu giúp mẹ lo cho chồng con nhé.
-Cô à.... Cháu chưa có chồng mà. *Khải đã đủ ngại bây giờ đến mẹ Khải cũng trêu Nhỏ thử hỏi sau này còn đam nhìn mặt ai nữa*
-Vợ à~ Chồng đau đầu quá, lại giúp chồng xoa bóp đi~*Khải nũng nịu bám lấy tay Nhỏ*
-Đi mà tự xoa bóp cái đầu thối của cậu, đang ghét. *Bỏ chạy len phòng*
-Con xem, tại con mà con gái ta giận rồi kìa. Lau máu mũi đi rồi len dỗ con bé. Đùa cũng đùa vừa thôi chứ. *Mẹ Khải cười tủm tỉm* Mà con trai à, có yêu cũng vừa vừa thôi, đừng có suy nghĩ lung tung để rồi chảy cả máu mũi ra thì mất mặt lắm con ạ.
-C-con biết rồi. *Khải cúi gầm mặt xuống, bị mẹ nhìn ra thật sao, quá cao tay rồi, thảo nào ba cậu cũng phải cúi đầu trước mẹ cậu*
Nhỏ vì quá ngượng sau khi lên đến phòng liền cuộn chăn kín cả mặt, ngại chết đi được. Khải càng ngày càng quá đáng a, cho dù là có cái hôn ước đó thật thì cũng không cần phải trêu Nhỏ như thế chứ. Mà dù sao Nhỏ và Khải cũng chỉ là bạn, hơn bạn thân một chút, có lẽ vậy... Nhưng gọi Nhỏ là Vợ một cách tùy tiện như vậy cũng không phải phép. Quá đáng, quả thực rất quá đáng mà.
Cốc.. Cốc cốc...
-Vợ a, chồng vào nhé. *Khải đứng ngoài cửa không dám bước vào*
-Biến đi tên ngốc. Cậu quá đáng lắm, cậu là đồ biến thái. Về phòng cậu đi. *Nhỏ tức giận quát lên, mặt mũi đỏ lừ*
-Cho tớ xin lỗi, về sau tớ không có trêu cậu nữa đâu. Tha lỗi cho tớ lần này, tớ biết sai rồi.
-Rồi tha lỗi cho cậu đấy. Xong rồi thì đi đi. Đồ đáng ghét.
-Cậu vẫn còn giận đấy thôi, mai có bài kiểm tra đấy mình học chung đi.
-Về phòng cậu mà học. *Cáu*
-Tớ lỡ đem hết sang đây rồi, với cả ngồi một mình tớ học không vào, có cậu hiệu quả làm việc chắc chắn sẽ tăng lên. Cho tớ vào nhé.
-Bài kiểm tra... Được, tha cho cậu lần này. Vào đi.
Nhỏ ngồi dậy, vẫn ngồi trên giường không chịu bước xuống. Khải thấy vậy liền nhảy phóc lên giường ngồi ngay cạnh Nhỏ. Mở sách vở ra, Khải bắt đầu ôn bài trong khi Nhỏ vẫn ngây ra nhìn Khải.
-..."Sao cậu ta có thể tự nhiên như thế khi đang ở trong phòng của con gái nhỉ. Mặc dù là nhà cậu ta nhưng đây vẫn là phòng mình mà."
-Phương trình này phải biện luận thế nào đ.... *bất ngờ quay sang*
-...*Đỏ mặt~* "G-gần quá! " thịch...thịch...
Thời gian như ngừng trôi, Khải nhìn đôi môi đỏ mọng của Nhỏ mà ham muốn trỗi dậy. Ham muốn độc chiếm lấy đôi môi đó, muốn chạm vào nó. Muốn nó là của riêng cậu. Bất giác Khải tiến lại gần, gần hơn nữa...sắp chạm đến nó rồi...5cm...4cm....3cm...
-Hai đứa đang học đấy à?!.... À rế... Mẹ xin lỗi, hai đứa cứ tiếp tục.