[Fanfic TFBoys] Cô Ngốc Em Là Của Tôi

Chương 22: Một năm....gặp mặt




Một năm sau....

Sau khi TFBOYS trở về Nhỏ đã cắt hoàn toàn liên lạc với họ, rời khỏi ROYAL SCHOOL, đem tất cả tài sản xây dựng một tập đoàn riêng mình. Để quên đi TF, Nhỏ suốt ngày vùi đầu vào công việc, hầu hết thời gian Nhỏ đều ở lại công ty không về nhà. Mà cũng nhờ đó mà tập đoàn của Nhỏ luôn đứng top đầu thế giới về mọi mặt kinh doanh.

Tập đoàn liên doanh Việt-Nhật JPVN. Cô thư ký bước vào nhẹ nhàng vén vức màn đen che một khoảng giữa căn phòng, đặt một xấp tài liệu lên bàn làm việc của Nhỏ.

-Chủ tịch! Hôm nay cô có lịch họp hội đồng quản trị vào 14h chiều, 16h có lịch ký hợp đồng với chủ thầu xây dựng, 19h có lịch hẹn dùng bữa với đối tác bên du lịch,... 1h sáng ngày mai sẽ bay chuyến sang Trung Quốc, còn đây là tài liệu cô dặn tôi chuẩn bị.

-Được. Ra ngoài.

-Vâng!

Tựa lưng vào ghế, Nhỏ thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời cao, nắng nhẹ nhưng lòng lại bồn chồn không yên, cái cảm giác nhớ một người, mong một người ấy vẫn luôn làm lòng Nhỏ khó chịu.

-Một năm rồi.... Tớ rất nhớ các cậu.... Nhanh thôi, sắp được gặp lại rồi....

Trường Bát Trung, Trung Quốc.

Tiết tự học bắt đầu, TFBOYS lại ngẩn người nhìn ra cửa sổ. Từ khi về nước họ chẳng nhận được chút tin tức gì từ Nhỏ cả, ngày nào cũng ngồi ngắm món quà Nhỏ tặng lúc trước, tưởng tượng đến cái ngày gặp lại Nhỏ rồi tự mỉm cười. Càng nổi tiếng thì lại càng bận rộn, ngày nào TF cũng phải chạy đôn chạy đáo hết nơi này đến nơi khác vừa về đến kí túc xá đã nằm thừ ra kêu than vãn.

-Đại ca~Em đói! *Nguyên từ đằng sau đến bám lấy cổ Khải, vặn vẹo*

-Oái oái! Gãy cổ anh! *Khải mất đà ngã ngửa ra sau. Vừa đứng lên Khai vừa xoa xoa gáy* Chú càng ngày càng nặng rồi đấy Nguyên, bớt ăn dùm anh với, suốt ngày chỉ la đói.

-Em đói thì em la à. Lúc anh đói anh cũng kêu la loạn hết lên thì sao, còn nói em này nọ nữa. *Nguyên phụng phịu, bĩu môi lườm Khải*

-Anh thì....

Reng........

-Nghe điện thoại dùm anh đi Tỉ. *Khải lười biếng nằm dài lên giường, khua tay*

-Cái đồ heo lười. *Tỉ bực bội buông cuốn sách xuống bàn, lại nghe điện thoại* Aloooo. Ai đầu dây đấy?

-.....*im lặng*

-Ai đấy? Gọi có việc gì không? Không có tôi dập máy đấy!

-.....*Vẫn im lặng như vậy. Không một tiếng nói phát ra*

-Hải Băng! Là Hải Băng đúng không? Hải Băng, trả lời tớ đi! *Tỉ nói như muốn hét lên, cả năm qua chưa một lúc nào cậu thôi tìm kiếm tin tức của Nhỏ, cố gắng liên lạc với Nhỏ nhưng vô vọng*

-Ai? Là Hải Băng sao? Có thật là cô ấy không? * Khải bật dậy, chạy đến cạnh Tỉ. Nguyên cũng lập tức quăng máy chơi game không thương tiếc, phi đến.*

-Tút......út...uttt...

-Dập máy rồi...Có lẽ đúng là cô ấy. * Tỉ đặt máy xuống, quay lại nhìn Khải*

Căn phòng chìm vào im lặng, ba chàng lặng lẽ quay về giường của mình, ôm lấy món quà Nhỏ tặng, mắt nhìn xa xăm. Nếu là cô ấy, tại sao không trả lời, có phải thực sự Nhỏ đã ghét chúng ta. Hay có lý do gì đó làm cho cô ấy giả vờ như đã quên.

Sáng hôm sau....

-mấy đưa ơi d.... Áaaaa.....gấu trúc sổng chuồng rồi, bớ người ta. *Chú Hổ vừa vào phòng đã bị ba gương mặt "Panda" hù cho mất vía, la lối um sùm*

-Chú im lặng một chút được không?...Oáp.... Cháu muốn ngủ....*Nguyên dụi mắt, cả người đổ ầm xuống giường*

-M..mấy đứa làm sao thế? Sao cái mặt thành mặt "Panda" thế này? Làm sao mà đi học được? Mấy đứa bay lại trốn chú chơi game thâu đêm đúng không? HẢ?!!!!

-Chú bỏ hết game... Oáp...rồi còn đâu. Nói chung cháu muốn NGỦ. *Hai mắt Khải vẫn nhắm tịt, rặn từng chữ trả lời chú Hổ*

-Dậy!! Dậy hết đi. Chuẩn bị đồ đi học, chú gọi mấy cậu bên phụ trách make up sang giúp trang điểm lại. Nhanh lên, hôm nay có nhiều việc quan trọng cần làm, tranh thủ đi.

Ba chàng cố lết xác vào phòng vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi leo lên xe đến trường.

Tiết đầu tiên là thể dục, ba chàng lết bước ra tủ giày trong khi cả lớp đã tập trung đầy đủ.

-Các cậu..... Mình đến rồi!

Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng cũng đủ sức làm ba chàng bừng tỉnh hẳn. Giọng nói mà cả ba đã mong chờ được nghe trong suốt một năm qua. Nhỏ thật sự đến rồi.

Từ từ quay người, gương mặt TF lộ rõ vẻ vui sướng cả sự ngạc nhiên tột độ. Nhỏ chạy đến ôm lấy ba cậu, khóc oà lên.

-Tớ nhớ các cậu quá! Thật sự....rất rất nhớ..... hức..ức....oaaaaaaaa...

-Hải Băng! Đừng khóc! Bọn tớ cũng rất nhớ cậu mà. *Tỉ ôn tồn vuốt tóc Nhỏ, ánh mắt dịu dàng, âu yếm*

-Tiểu Băng là đồ ngốc. Sao lại không liên lạc với chúng tớ hả? Có phải cái tên Phong gì gì đấy ăn hiếp cậu, không cho cậu liên lạc với tớ phải không? *Nguyên gõ đầu Nhỏ, cổng chẳng thay đổi là bao nhưng ít nhất Nguyên cũng đã có chút trưởng thành*

-Anh ta không có. Là tự tớ không liên lạc. *Nhỏ nhìn xuống đất lắc đầu*

-Vậy à?! Tớ đã hiểu rồi, cậu không muốn dính dáng gì với bọn tớ. Thật là.... Vậy mà tớ cứ tưởng... *Khải đẩy Nhỏ ra, quay đi. Nếu nhìn Nhỉ thêm chút nữa sợ rằng cậu không kiềm chế được*

-Không phải! Chuyện này là vì tớ có lý do riêng. Bay giờ không tiện giải thích nhưng thật sự tớ không như cậu nghĩ đâu.

-....*Khải không trả lời, mà dù sao chuyện đó cũng đâu có to tác gì lắm, chẳng qua không hiểu tại sao thấy Nhỏ là lại cảm thấy giận*

-Cậu nói không phả thì là không phải, cứ mặc đại ca đi. *Tỉ cười bá vai Nhỏ*

-Ái nè nè, Tiểu Băng à. Cậu mặc đồng phục thể dục vậy là...

-Mình chuyển hẳn sang đây rồi. Thầy giáo bảo tiết đầu là thể dục nên mình mới ra chỗ tủ giày rồi gặp các cậu đó.

-Thật hả.....

-Mấy em kia, vào tiết rồi sao còn đứng đó? Ra ngoài tập trung ngay! *thầy giáo bất nhờ xuất hiện cắt ngang lời Nguyên*

-Vâng, bọn em ra ngay! *đồng thanh*