Cho đến lúc giọng nói nghiêm nghị của cô Trương vang lên:
“Các em muốn quỵt luôn tiết này để nói chuyện hả. Bạn mới đến nên cô đã bảo là các em giúp đỡ bạn chứ có bảo đem ra bàn tán đâu. Thôi trật tự hết cả đi! Còn em, Hạ Nhược Tâm, em chưa có chỗ ngồi nhỉ? Giờ để cô xem em ngồi ở đâu hợp lí nhất nhé!”
**************************
Cô Trương nói đến đây Hạ Nhược Tâm mới giật mình, nếu để người khác chọn thì cô sẽ xảy ra tình trạng như hồi học ở trường cũ mất.
Lúc còn ở trường cũ, cô bị chọn ngay ở chỗ mấy lũ ăn chơi đưa đòi, chanh chua, lắm chuyện khiến việc học tập của cô bị gián đoạn rất nhiều. Cũng may mắn là vẫn ngồi bên thằng bạn chí cốt Hàn Phong kia, nếu không có Hàn Phong bảo vệ cô những lúc ngồi chỗ ấy chắc giờ thành tích học tập của cô tệ như ma mút ý!
Nghĩ rồi Hạ Nhược Tâm lấy nhanh trong túi áo sơ mi trước ngực một tờ giấy rồi đưa cho cô Trương. Cô Trương thấy 1 học sinh nhút nhát làm hành động như vậy cô cũng không có ý kiến gì mà vui vẻ nhận tờ giấy mà Hạ Nhược Tâm đang chìa ra.
Cô Trương mở từ giấy ra, trong đó có viết: “Em muốn một chỗ ngồi nào đó im ắng để có thế học tập tốt và bạn ngồi cạnh thật là ít nói được không ạ!”
Những dòng chữ nhỏ nhắn, sạch sẽ được viết trên tờ giấy làm cô Trương mới ngỡ ra. Mặc dù hôm nay là ngày đầu tiên cô Trương gặp Hạ Nhược Tâm nhưng từ mấy hôm trước cô Trương cũng đã được thầy hiệu trưởng gặp riêng để trao đổi với cô về học sinh mới sắp chuyển đến lớp cô ngày hôm nay là Hạ Nhược Tâm.
Cô Trương được thầy hiệu trưởng nói rằng:
“Trường ta sắp có một nhân tài tới học, bảng điểm ở trường cũ của em ấy không tồi, có thế xét thành học sinh xuất sắc nếu học ở trường ta. Em ấy cõ lẽ sẽ là một thành viên tiêu biểu trong nhà trường ta nếu chuyển vào nên tôi cần cô khi nào em ấy đến và nhận lớp, cô hãy đô đốc em ấy thật nhiệt tình vào! Có những yêu cầu của em ấy nếu được cô hãy thực hiện, phải đảm bảo tốt rằng em ấy sẽ có một môi trường học tập tốt nhất có thể ở trường ta!”.
Những lời thầy hiệu trưởng nói ngày hôm đó giờ cô Trương vẫn còn nhớ rõ mà điều kiện em ấy đặt ra chỉ là chỗ ngồi của mình, không quá to tát như cô tưởng.
-“ Em muốn 1 chỗ ngồi yên tĩnh ư. Uhm để xem nào, vậy em ngồi cạnh Thiên Tỉ đi, bàn thứ ba ở dãy cửa số lớp ấy!”
Theo cô Trương thấy rằng cô bé nhút nhát này chắc ít khi nói chuyện với ai lắm nên phù hợp ngồi ở chỗ cạnh Thiên Tỉ, chàng thần tượng của biết bao cô gái trẻ trong trường. Sở dĩ đến nay Thiên Tỉ không có bạn nào để ngồi cùng cũng vì đám con gái trong lớp ai cũng là fan của cậu.
Cứ mỗi lần cho ai ngồi cạnh Thiên Tỉ là đám con gái lại ghen ăn tức ở suốt ngày lên phòng giáo viên than phiền với cô về người ngồi cạnh Thiên Tỉ dù họ là con gái hay con trai.
Đôi lúc phải chính Thiên Tỉ lên tiếng nói vói cô Trương rằng anh không thể chịu nổi bạn học ngồi cạnh mình vì học cứ luôn miệng hỏi anh những câu hỏi linh tinh, vớ vẩn trong giờ học như: Khi nào nhóm cậu ra bài hát mới vậy? Nam Nam nhà cậu có khỏe không hay là cậu có thể cho tớ số điện thoại của Vương Nguyên được không?
Điều đó khiến anh mệt mỏi lắm. Nhưng dù sao trước khi để Hạ Nhược Tâm về chỗ ngồi thì cô Trương cũng lên tiếng hỏi Thiên Tỉ về việc anh có muốn ngồi với Hạ Nhược Tâm không:
-“Thiên Tỉ, em có muốn ngồi cùng bạn học mới của lớp ta ngày hôm nay không?”
Tiếng cô Trương dõng dạc nói. Và hiện tại chính cả lớp cũng đang nhìn về phía cậu, Thiên Tỉ ngày ngày tỏ vẻ mặt cao lãnh và không cho ai ngồi cùng cậu liệu có đồng ý không hay là lại từ trối cho bạn học ngồi cạnh như bao lần khác?
-“Dạ không sao đâu cô, bạn ấy ngồi đây cũng được.”
Giọng nói trầm ấm của Thiên Tỉ vang lên. Cả không gian lớp học yên ắng bỗng òa lên.
Cái gì vậy? What the ….?
Thiên Tỉ nói đồng ý ư. Sao mọi lần toàn đuổi người khác đi mà lần này lại đồng ý dễ dàng như thế mà vẻ mặt không biểu lộ tý cảm súc hỉ nộ ái ố nào cả.
Hạ Nhược Tâm nghe thấy câu trả lời của Thiên Tỉ, biết mình đã có được chỗ ngồi và giờ cô cũng muốn về đó ngồi lắm. Đứng trên này lâu lại phải chịu nhiều ánh mắt soi mói của những người sẽ là học sinh lớp học mới của Hạ Nhược Tâm nên cô lấy tay kéo nhẹ nón mũ tai bèo mình đang đội.
Mắt cúi xuống dưới đất tìm đường, đi những bước đi nhanh hơn mọi hôm đối với Hạ Nhược Tâm đề về chỗ ngồi của mình. Lúc đến chiếc bàn mà mình được cô Trương chỉ, Hạ Nhược Tâm cảm giác rằng mình có một ánh mắt quái dị nào đó nhìn mình chằm chằm khiến cô ngước mắt lên, vô tình Hạ Nhược Tâm mắt chạm mắt với Thiên Tỉ.
Ánh nắng từ cửa sổ phòng học chiếu vào khiến đôi mắt của Thiên Tỉ ánh lên màu hổ phách khiến Hạ Nhược Tâm ngẩn người ra. Ánh mắt ấy… Chẳng lẽ chính là người con trai mà Hạ Nhược Tâm cô đã gặp lúc ở sân bay sao? Nhưng có thật là chàng trai ấy không a? Hạ Nhược Tâm không thể đi nghi ngờ người khác ngay từ lần đầu được.
Mà chuyện của chàng trai đó thì liên quan gì đến Hạ Nhược Tâm chứ, sao cô lại phải nghĩ đến những điều này. Cái quan trọng của Hạ Nhược Tâm bây giờ là học, cô nghĩ mình nên có một cuộc tổng kiểm tra lại đầu óc mình mất! Trong đầu óc Hạ Nhược Tâm mới đến Bắc Kinh được 1 tuần mà toàn có mấy cái thứ không liên quan trong đầu cả. Không cần nghĩ ngợi nhiều nữa, Hạ Nhược Tâm nhanh chân ngồi vào ghế, lấy sách vở của tiết này ra để học.
Nhưng Hạ Nhược Tâm vẫn cảm giác ánh mắt ban nãy từ phía Thiên Tỉ vẫn đang nhìn mình khiến cô rợn cả tóc gáy, cô khẽ quay người sang hướng Thiên Tỷ để xem có thật là anh đang nhìn cô không? Và đúng thật, Thiên Tỉ đang nhìn Hạ Nhược Tâm bằng một ánh mắt cực kì lạ, không phải ánh mắt bình thường khi anh hay nhìn vào người khác mà là một ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ một thứ gì đó.
Bởi chính ánh mắt của Thiên Tỉ nhìn Hạ Nhược Tâm như thế khiến cô lại càng sợ anh hơn, rõ ràng Hạ Nhược Tâm có xin cô Trương là bạn ngồi bên cạnh ít nói cùng đồng thời là bạn ấy ít chú ý đến cô chứ đâu phải cái hoàn cảnh này khi Hạ Nhược Tâm bị bạn ngồi cùng bàn nhìn chằm chằm như một con thú ăn thịt như thế này được?
-“Mặc dù các em làm trễ của tôi mất nửa tiết nhưng các em đừng có nghĩ rằng mình có thể được nghỉ của tôi cả tiết . Còn bây giờ các em lấy sách vở môn Toán ra, giở trang 46 cho tôi, hôm nay chúng ta sẽ học về Hàm số bậc hai…”
Nhờ giọng nói đanh thép của cô Trương nên bầu không khí căng thẳng ở bàn 3 dãy cửa sổ mới bớt đi được phần nào. Cả Hạ Nhược Tâm và Thiên Tỉ đều hướng mắt lên nhìn trên bảng xem cô Trương giảng giải về bài mới này như thế nào? Nhưng đó chỉ là đối với Hạ Nhược Tâm chăm chỉ học kia đang nhìn chăm chú lên bảng và suy nghĩ tới bài học mới.
Còn Thiên Tỉ, trong đầu anh lại đang có những suy nghĩ rối loạn không biết mò vào đâu những cảm giác khó tả trong tim.
Mang tiếng là học sinh nghiêm túc đang nhìn lên bảng nghe bài giảng của cô Trương nhưng Thiên Tỉ cảm thấy trong tim mình đập liên hồi, nhiều cảm giác đan xen vào nhau như hỉ nộ ái ố cứ thế dung hòa làm anh không còn là chính mình nữa. Rốt cuộc cô gái ngồi bên cạnh anh là người như thế nào mà anh lại như thế này. Nhớ lại khi vào trường buổi sáng, Thiên Tỉ có chú ý đến cô gái đội mũ tai bèo đi từ xa xa đó đã khiến cho anh bị thế này.
Giờ đây, Thiên Tỉ lại gặp cô gái đó, nhưng giờ với tư cách là bạn cùng bàn. Nhưng lần này Thiên Tỉ không đứng từ xa nhìn cô gái đó như lần trước ở khu chung cư hay sáng nay ở sân trường nữa. Mà lần này lại ở khoảng cách gần như vậy khiến Thiên Tỉ cảm thấy tò mò về Hạ Nhược Tâm! Một cô gái anh cho rằng quá đỗi bình thường, cũng không có gì đặc biệt mấy trừ đôi mắt xanh biếc sâu thẳm bí ẩn kia cùng tính cách nhút nhát của cô.
Nhưng Thiên Tỉ cảm thấy có một thứ gì đó như lực hút đầy ma lực mỗi khi anh ở gần Hạ Nhược Tâm. Một thứ ma lực huyền ảo phát ra từ Hạ Nhược Tâm khiến Thiên Tỉ anh cao lãnh kia phải chú ý. Và ngồi cạch Hạ Nhược Tâm, Thiên Tỉ ngửi thấy một mùi hương hoa nhài nhẹ nhàng mà đầy cuốn hút phát ra từ Hạ Nhược Tâm lại khiến đầu óc Thiên Tỉ rơi vào chốn mê hoặc kỳ lạ kia…
Dần dần, khuôn mặt cao lãnh Thiên Tỉ kia khẽ nở ra một nụ cười huyền ảo, nụ cười chỉ có mình anh trông thấy. Vậy tại sao anh lại cười? Đúng vậy, cuối cùng, cái trái tim băng giá kia của anh đang tò mò đến chú chuột hamster đang ngồi chăm chú học bài mà không hay biết anh đang nhìn chằm chằm kia …