[Fanfic TFBOYS] Có Lẽ Anh Không Giỏi Yêu

Chương 43: Nhật Ký Đường Duệ Thần: Chàng Trai Đến Từ Phương Nam




Tôi là Đường Duệ Thần, năm nay đã 18 tuổi rồi, thời gian trôi qua nhanh thật. Tôi sinh ra vốn ở trong một gia đình khá giả. Cha làm chủ tịch hội đồng công ty còn mẹ là kế toán trưởng. Vậy nên cuộc sống hồi nhỏ của tôi rất được sung túc. Tôi sống trong tình yêu thương của bố mẹ cả về vật chất lẫn tinh thần. Nhưng có một chuyện rất lạ là, gia đình tôi rất hay chuyển nhà. Cũng bởi vì tính chất công việc nên ba mẹ mới phải làm vậy, nên tôi chưa bao giờ tức giận về truyện đó cả.

Từ nhỏ đến lớn, hơn chục lần chuyển nhà và chuyển trường, tôi đã quen được biết bao nhiêu người bạn và chia tay được bấy nhiêu người.

Lần này, tôi cùng ba mẹ chuyển từ Mĩ về Trung Quốc, hay nói rõ hơn là thành phố Bắc Kinh. Đã bao lâu tôi không về đây rồi nhỉ? Chắc cũng được 4 năm, giờ đây chắc tôi chẳng biết mình quen ai cả. Lần ấy, em họ tôi là Hoa Y Giải cũng về cùng. 

Tôi được ba mẹ nhập học vào trường Thanh Hoa, một ngôi trường điểm vè có chất lượng khá tốt, ổn định cho tương lai của tôi. Lần ấy, tôi còn nhớ rằng có thêm một người bạn học nhập học cùng tôi và Hoa Y Giải, đó là Ái Na. Cô ấy tên hệt như người, nhỏ nhắn, xinh xắn. Nhưng tôi nhìn thấy cô ấy có vẻ gì đó giả tạo lắm. 

Và lần chuyển trường ấy, cũng là lúc tôi gặp được sợi dây duyên của đời mình. Cô ấy tên là Hạ Nhược Tâm, nhưng tôi sẽ gọi em là Nhược Nhược nhé. Lần đầu tiên tôi gặp Nhược Nhược, ấn tượng của tôi về em là hai từ xinh đẹp. Em có đôi mắt xanh, nước da trắng, chắc có lẽ em là con lai. Ấn tượng thứ 2 về em của tôi chính là bản tính quá đỗi nhút nhát của em. 

Lúc tôi lên sân thượng trong buổi học đầu tiên, em ngồi ăn với hai người khác. Bạn em nhanh nhảu mời tôi đến ăn, tham gia một nhóm nào đó tên gì tôi không nhớ. Những khi ấy tôi chỉ khẽ liếc trộm em. Khi 2 ánh mắt chạm vào nhau, tôi không biết vì sao mặt em đỏ lửng, y hệt trái cà chua. Khi đó, tôi nghĩ, con gái ai cũng như vậy sao? 

Tối hôm đó, tôi về hỏi Hoa Y Giải, con bé chỉ hờ hững một câu:

“Đây không phải mùa hè nên thời tiết cũng không nóng bức gì nên em nghĩ bạn ấy bị cảm nắng rồi đó anh.”

Nhắn xong tin ấy, con bé không chịu nhắn tiếp tin thứ 2, cứ úp úp mở mở khiến bản thân chắc có lẽ phải tự đi tìm câu trả lời thôi. Rồi tôi chợt nhớ đến một cô bé tôi quen trên mạng nên mở điện thoại ra nhắn tin chào cô bé, cũng chỉ là muốn nói với cô bé ấy rằng bản thân mình đã đến đây thôi mà.

À mà quên, nói cho mọi người biết nhé, mặc dù tôi họ Đường nhưng mẹ lại mang họ Tô, nên nhiều lúc tôi lấy tên giả do bản thân tự đặt để nói chuyện với người mình không quen. Tên đó là Tô Mộc Kha. Cô bé mà tôi quen tên là Nhược Nhược, bản thân tôi là một người khó mà nhớ được mặt người khác lần thứ 2. Nên khi nhìn thấy mặt em trong tin nhắn, tôi mới biết được rằng trái đất hình tròn, dù ta có đi đâu thì cũng sẽ gặp người ta quen thôi. 

Hóa ra, cô bé trong tin nhắn lại chính là cô bạn mới sáng nay làm tôi ấn tượng. 

Hóa ra, Hạ Nhược Tâm chính là tên của cô.

Ngày hôm sau đến trường, tôi vẫn không muốn nói với em rằng tôi chính là Tô Mộc Kha. Em vẫn như hôm qua, vẫn e thẹn nhìn tôi, khi ấy, trong lòng tôi bỗng dâng lên một chút hứng thú với em. Thời gian dần trôi, bỗng nhiên cô bạn tên Lạc Đình hay chơi với em bỗng nhiên hỏi tôi có thích em không? Tôi chỉ trả lời rằng hơi hơi thôi. 

Vì khi ấy, chỉ là một cảm giác nhỏ thôi mà. 

Ấy thế mà cô bạn của em cứ nói liền mồm về em cho tôi nghe.

Mặc dù không muốn nghe những tôi vẫn phải tôn trọng bạn của em, giả vờ chăm chú nghe rồi không hiểu sao mà tôi lại nhớ hết tất cả những gì bạn em nói về em. Nào là em thích ăn bánh vị socola, em thích màu hồng, em nhút nhát, sự người khác giới, em thích quần hơn váy,…

Xem ra là con gái hơi rắc rối em nhỉ, em không đơn giản như anh nghĩ. 

Một lần thấy trên mạng có giới thiệu về một buổi họp báo về bộ phim tên “Bất Hủ Hư Vinh”, do có sự tham gia của một diễn viên nổi tiếng mà tôi yêu thích nên tôi đến. Lại một lần nữa trái đất hình tròn. Tại nơi đây, tôi gặp em cùng Ái Na và một vị bạn học khác tên Thiên Tỉ. Em hôm nay trang điểm nhẹ. Mái tóc nâu hạt dẻ hôm nào nay đã biến thành một màu đen, đôi mắt xanh tuyệt đẹp đấy chính là cực phẩm nay lại ra đôi tròng nâu. Chắc là em đội tóc giả và đao lens. 

Nói chung, dù em có trang điểm thế nào thì tôi vẫn nhận ra được. 

Cách em nói chuyện, trả lời một cách lễ phêp làm bản thân tôi cứ ngắm em mãi, đến mức ngẩn ngơ người.

Chính em đã làm tôi quên mất cả người diễn viên yêu thích kia. 

Nhược Nhược, em sinh ra phải chăng là để cuốn hút ánh nhìn của người khác?

Nếu đạo diễn mà không nói rằng buổi họp báo kết thúc thì tôi cũng chẳng biết mình sẽ ngắm em bao lâu. 

Sau đó, tôi lấy hết dũng khí, sau khi diễn xong vở kịch trong buổi hội chợ của trường, tôi lấy hết dũng khí nắm lấy tay em, chạy về phía sau sân trường. Khi tôi tỏ tình, tôi cảm giác mọi thứ phía sau mình đều im lặng, để giúp em có thể nghe rõ hơn câu tỏ tình của tôi.

Lúc sau tôi thấy em khẽ gật dầu, biết chắc rằng em đã đồng ý. Em ngẩng đầu thấp, đủ để tôi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương ấy. Khi ấy, tôi nở một nụ cười mãn nguyện. Về sau, tôi nghe Nhược Nhược nói rằng: “Nụ cười của anh khi ấy hết mực ngốc ngếch.” 

Từ ngày em làm bạn gái tôi, tâm trạng của tôi vui lắm. Tôi sẵn sàng công khai cho mọi người về em là bạn gái tôi. Bất chấp cả sự trêu đùa của em gái Hoa Y Giải. Em chỉ cần biết lúc ấy là tôi chỉ là một chàng trai trẻ đang tập yêu. Em ạ.

Nhưng cuộc đời của em sao nhiều đau khổ vậy? Một ngày đông vào tiết thể dục, em ngất đi rồi được duyển đến bệnh viện. Gặp ba em, tôi cố chào hỏi lễ phép. Không để cho ai thấy khuôn mặt lo lắng của mình cả. Mọi người vào phòng bệnh, thì tôi là người chạy đến bên giường em đầu tiên. Nhìn em quấn chiếc băng trắng quanh mắt, tôi thương em quá. Ước gì khi ấy tôi có thể chịu thay em, chẳng nỡ nào nhìn thấy em bị đau như vậy đâu.

Từ khi ấy, ngày nào tôi cũng đến thăm em, chăm sóc em. Và cũng là cơ hội để tôi ra mắt gia đình em. Cha em Hạ Hạo Vân còn mẹ em là một người nước ngoài nhưng lấy tên là Trần Khánh An. Nhìn mọi ngừơi cười tươi, làm tôi thấy vui quá. Khi em bị bệnh mà được người thân chăm lo thế này, tôi cũng cảm thấy hạnh phúc thay.

Người ta nói hạnh phúc chỉ đến với chúng ta vài giây, còn tai họa thì đến nhanh lắm. Thế nên em vui khi ấy bao nhiêu thì tuyệt vọng khi nghe tin mình bị khiếm khuyết bấy nhiêu. Là một thằng con trai, tôi không thể yếu hơn em lúc này được. Tôi biết em đau khổ, nên chỉ biết ôm em. Không nói những lời có cánh nào cả. 

Em đau, tôi cũng đau chứ. 

Vậy bên Nhược Nhược à, em cố gắng bình tĩnh nhé.

Những ngày sau đó tôi biết rằng cuộc sống của em không dễ dàng gì nên tôi thường xuyên đến thăm. Sau khi biết được hung thủ làm chuyện bất nhân với em lại chính là bạn thân của em. Tôi giận lắm, vừa giận em lại vừa giận Lạc Đình. Em chọn bạn chơi kiểu gì vậy? Để người ta hại mình mà không biết. 

Còn Lạc Đình, tại sao cô ta lại làm vậy với em? Tôi đến nhà cô ta thì thấy được xác cô ta. Còn linh hồn thì chắc xuống địa ngục rồi. Đúng là cái người dám làm mà không dám nhận. 

Không những thế, em lại xin mẹ nhờ tôi dẫn em đến đám tang của cô ta. Khiến tôi thật không hiểu được em. Em lại một lần nữa tuôn rơi giọt lệ ấy, trông thật đáng thương. Em gục xuống đất mà khóc, làm tôi phải bế em dậy rồi đi về. Bởi vì tôi không muốn em gần cô ta, kể cả khi cô ta chỉ còn cái xác. 

Không lâu sau, tôi liên hệ được với một bệnh nhân bên Mĩ, chị ấy bị ung thư giai đoạn cuối. Chị muốn hiến những bộ phận lành lặn của mình cho những người khác. Tôi ngay lập tức liền liên hệ với chị. Xong mới qua nói chuyện với ba mẹ của Nhược Nhược. Nhược Nhược không nói gì, giờ đây mọi người nhìn em cũng chỉ như cái xác không hồn.

Làm ngọn lửa thôi thúc trong tim tôi càng tăng lên, mong sao, ba mẹ em đồng ý, như thế thì tôi sẽ được ở bên em, mang lại ánh sáng cho em. Vậy nên Nhược Nhược à, em đường buồn nhé, có tôi ở bên em mà. Tuyệt nhiên, vì ba mẹ em lo cho em nên đồng ý. 

Không lâu sau, tôi cùng gia đình em thu dọn hành lí để sang Mĩ. Trước khi lên máy bay, từ xa xa, tôi thấy bạn học Thiên Tỉ không mấy thân thiết này, đặc biệt là sau cuộc nói chuyện ở bệnh viện, tôi càng không ưa cậu ra, người đâu mà kiêu ngạo.Cậu ta chạy đến, bị chắn bởi chiếc hàng rào nên chỉ đứng đấy, hét to:

- Hạ Nhược Tâm, tớ yêu cậu. Đó là những điều mà tớ dấy lòng bao lâu nay. Tớ chờ cậu, nhất định sẽ chờ cậu.

Cái gì cơ? Tôi không nghe nhầm chứ? Cậu ấy nói “yêu” Nhược Nhược ư? Vậy xin lỗi khi tôi nói một câu nói ích kỉ này nhé, rằng Nhược Nhược là của tôi rồi Thiên Tỉ bạn học. Cậu đừng mơ tưởng nữa, Nhược Nhược sẽ không yêu cậu đâu.

Nhược Nhược, cho anh ích kỉ một lần em nhé!

Vì em là cả nguồn sống của anh.

Anh càng không muốn mất em.

Khi nào mắt em lành lại.

Chúng ta sống với nhau…

Rồi hôn nhau…

Ôm nhau…

Và khi anh cầu hôn em, em hãy đồng ý nhé…