[Fanfic TFBOYS] Có Lẽ Anh Không Giỏi Yêu

Chương 42: Nhật ký Lạc Đình: Cô gái hay cười




Tôi là Lạc Đình, năm nay hình như là 18 tuổi thì phải? Ba và mẹ tôi làm nhân viên văn phòng, chung một công ty. Tôi không hiểu ba mẹ thường ngày rốt cuộc bận công việc gì mà hay đi công tác lắm. Có khi là nửa năm liền. Vì vậy, tôi phải học cách sống tự lập từ nhỏ.

Nhiều người nghĩ tôi như vậy sẽ là một cô bé nghiêm túc, ít nói. Nhưng sai rồi, tôi khác xa so với tưởng tượng đó. Tôi nghịch như giặc ý. Hồi nhỏ, tôi có cả một học bạ đáng nhớ mà giáo viên thân yêu gửi cho tôi.

Năm lớp 1: Tôi đã tát một thằng con trai vì nó dám nói tính tôi như đàn ông.

Năm lớp 2: Tôi bắt cả đàn ếch rồi thả vào cặp đứa bên cạnh.

Năm lớp 3: Tôi đọc rõ thư tình của một thằng con trai gửi cho mình.

Năm lớp 4: Tôi tắt cầu dao của cả trường, hại bản thân bị đứng phạt 4 giờ liền.

Năm lớp 5: Tôi đánh trống trường sớm hơn 2 tiết để được đi về sớm. khi ấy tôi nhớ rõ mình đã bị ăn một trận tơi bời thế nào.

Đó chỉ là hồi cấp 1 thôi chứ từ khi lên cấp 2, tôi của ngày ấy khác xa nhau. Khi tôi gặp được chàng trai như bạch mã hoàng tử ở bên. Khi ấy, tôi ngồi trước cậu. Cậu ấy tựa như một tảng băng, nhưng tôi thích những người như thế ấy lắm. So với người ba tăng tửng của tôi. Cậu ít nói nhưng hay cười, nụ cười cậu ấy thuần khiết, không dung tục như bọn con trai của lớp. Lại còn học giỏi nữa chứ, đứng đầu toàn trường. Vì vậy, khi ấy tôi nghĩ: “Nếu mình học giỏi phải chăng cậu ấy sẽ để ý đến mình?”

Thế nên, học kì ấy, tôi cố gắng lắm, nên đã được vinh quang trong top 3 của trường. Tôi đứng ngay sau cậu. Nhưng cậu chưa để ý đến tôi lắm.

À, tôi cũng không nói cho các bạn tên của cậu ấy đầu nhé, nên chúng ta hãy gọi cậu ấy là Hướng Dương ở đây ha. Có lẽ hơi trái ngược với khuôn mặt tản băng của cậu ấy những tôi thích. Chắc cũng vì một phần tính cách cậu.

Để xem nào, cậu trong tâm trí tôi là một người quá ư là nổi tiếng. Cậu ra mắt trong một nhóm nhạc, tuổi trẻ nồng nhiệt, những bài hát hay. Những năm tháng của tôi là những bài hát của cậu. Giọng cậu so với hồi tiểu học thì có thay đổi, trầm ấm.

Hồi thi vào cấp 3, tôi biết được cậu thi vào Thanh Hoa. Tôi đã không biết bao nhiêu ngày đêm nằm kè bên quyển sách để thi đỗ vào ngôi trường đó. Cứ nghĩ khi đó, mặc cậu không quan tâm, nhưng sự quan tâm lâu nay của tôi chắc cậu sẽ hiểu rằng: “Tôi thích cậu mất rồi.”

Nếu tôi nói câu ấy, liệu cậu có đồng ý không nhỉ?

Sau này, tôi mới nhận ra, rằng cậu có kha khá tình cảm với cô bạn mới chuyển đến năm thứ 2. Bạn ấy thì nói thế nào nhỉ. Đúng rồi, là một người con gái xinh đẹp, dịu dàng, tiên tử trong ngôn tình chắc không bằng. bạn ấy còn học rất giỏi, chăm chỉ. Ngày đầu tiên bạn ấy đi học, tôi không chú ý lắm. Chúng ta ở đây gọi bạn ấy là Nhược Nhược nhé. 

Nhưng ngày thứ 2, tôi thấy bạn ấy cùng Hướng Dương tười cười ngồi nói chuyện cùng nhau. Nhược Nhược ít nói, nhưng Hướng Dương ở bên cạnh thì nói liên hồi. Tôi tự hỏi, chẳng lẽ đây là người con gái đầu tiên mà cậu ấy có thể nói chuyện tự nhiên được ư?

Tôi không cố ý ghen lắm, vì trong câu chuyện của tôi, tôi là nữ chính cơ mà. Sao nữ chính có thể làm ra những chuyện ác độc chứ. Nên tôi tiến tời, vui vẻ bắt chuyện với cậu ấy, Nhược Nhược. Không lâu sau, tôi trở thành bạn thân của Nhược Nhược. Nhưng cũng là lúc mà mối quan hệ của Hướng Dương và Nhược Nhược ngày càng thân thiết. Thậm trí tôi với Nhược Nhược còn chưa thân nhau đến nỗi mà đi mua đồ ăn hộ, giảng bài cho nhau, cho nhau mượn sách. Nhìn hết mọi thứ đó, tôi chỉ nghĩ tại sao mình lại có cảm giác tức tối nhỉ. Nữ chính là phải cao cao tại thượng chứ.

Cho đến khi tôi nói rằng mình thích Hướng Dương trước mặt Nhược Nhược, mặt cô ấy như hiện lên sự kinh ngạc. Đúng đấy, tôi đã có đối tượng thích rồi, liệu cô ấy có biết điều mà tránh ra khỏi người tôi thích không?

Rồi từ đấy, hảo cảm tôi dành cho cô ấy dần dần tặng lên. Cô ấy giúp tôi ở bên Hướng Dương nhiều hơn, nhưng lúc này lại xuất hiện Ái Ái – bạn từ nhỏ của Hướng Dương. Cô ấy cũng thích Hướng Dương như tôi. Nhưng rõ ràng, cô ấy rất chủ động. Ngu ngốc quá, khi yêu phần lớn người chủ động đều là con trai chứ, ai lại là con gái bao giờ. Vì vậy, tôi thường cười khinh rẻ cô ta trong lòng.

Cuộc đời tôi lại xuất hiện một ngã rẽ, đó là sự xuất hiện của Thần Thần, cậu ấy có lẽ là tia nắng đã cứu giúp tôi một phần. Thật là vui vẻ khi tôi biết được rằng Nhược Nhược thích Thần Thần. Vậy nên những lúc chỉ có tôi với Thần Thần, tôi đã giúp cậu mọi cách để cậu tỏ tình với Nhược Nhược. Thần Thần xem ra cũng thích Nhược Nhược ấy chứ, cậu ấy lắng nghe chăm chú lắm. Lúc ấy, tôi nghĩ mình là một bà mối chính hiệu.

Ngày hội trường, Nhược Nhược là tâm điểm của bao ánh mắt đàn ông, Hướng Dương còn che chắn cho cậu ấy nữa chứ. Trời ạ, thật là làm tôi ghen tức đây mà.

Lúc một cô bạn gái Hoa Hoa trong lớp bị đau bụng, bỏ mất phần vai công chúa của vở kịch, mà hoàng tử lại là Thần Thần. Nên tôi liền để cử Nhược Nhược và vai công chúa. Xem ra cơ hội quá tốt nên Nhược Nhược mặt đỏ bừng đây mà. Tôi thấy khi ấy mình làm được một việc tốt ấy chứ. 

Vở kịch kết thức, tôi thấy Thần Thần dắt Nhược Nhược ra phía sau trường, tôi tự nhủ chắc Thần Thần sẽ tỏ tình với Nhược Nhược đây, vì cậy, tôi phải chạy đi hóng chuyện nữa chứ. Nhưng tôi thật không ngờ, rằng Hướng Dương cũng đi theo họ, chẳng lẽ cậu ấy cũng đi hóng chuyện như tôi?

Khi Thần Thần nói thích cậu với Nhược Nhược, biểu cảm của Hướng Dương đứng từ xa trông đau dớn, tuyệt vọng lắm. Tôi chợt nhận ra, rằng Hướng Dương thực lòng thích Nhược Nhược ư? Nhưng rõ ràng nữ chính trong cậu chuyện này là tôi cơ mà? Sao Nhược Nhược là nữ phụ mà được lắm người thích vậy? 

Thấy cậu chạy đi chỗ khác, tôi cũng chạy theo cùng cậu, mặc kệ Thần Thần cùng Nhược Nhược làm gì. Tôi chỉ cần biết, cuối cùng tôi cũng đã có dũng khí để tỏ tình với cậu. Câu nói tớ thích cậu bao nhiêu năm qua tôi chôn giấu trong lòng với Hướng Dương giờ được chính tôi đào lên. Những Hướng Dương chỉ hờ hường buông ra một cậu: “Tôi không thích cậu.”

Phát âm của cậu rõ ràng, in sâu vào trong tim tôi. Khi ấy tôi cứ nghĩ cả thế giới thu bé lại chỉ còn một tia sáng là cậu, những giờ nó cũng vụt tắt. 

Hôm ấy tôi về nhà, căn nhà bao năm lạnh hiu giờ chỉ còn đúng tôi, tôi cũng thấy lạnh chứ, mặc dù khi ấy mới là thời điểm gia mùa. Tôi thầm nghĩ, hóa ra từ trước đến nay, người kéo dài khoảng cách của tôi và Hướng Dương chính là Nhược Nhược. Nếu không có sự xuất hiện của cô, tôi có thẻ tiến tới gần hơn Hương Dương rồi.

Tôi mới chợt hiểu ra, chẳng có ai tốt đẹp hẳn cả, con người ta sống thiện lương quá cũng khổ. Đôi mắt xanh đẹp động hồn, cuốn hút của Nhược Nhược luôn là điểm tôi không vừa mắt nhất. nó sáng trong, lộng lẫy kiêu sa. Tôi muốn đục sâu đôi mắt đó quá. Thế là tôi âm thầm nghĩ tới kế hoạch trả thù Nhược Nhược.

Khi mối quan hệ của Nhược Nhược và Thần Thần trở nên tốt đẹp, Hướng Dương thì đổi chỗ đến gần chỗ tôi, tôi vui lắm. Nói chuyện với cậu suốt, mặc cậu không để ý, không tiếp lời, mặc cho lời tỏ tình bị từ chối. Tôi vẫn nói, tôi sẽ học tập chính cậu, luôn là người tiến tới bên người mình thích. 

Nhược Nhược mùa này rất hay đau mắt, nên tôi rất tiện để trả thù cậu ấy. tôi tự mình chế ra lọ thuốc “độc” dành cho cậu ấy. Một phương pháp mà tôi thấy ở trên mạng, có khả năng sẽ giết chết đôi mắt đẹp long lanh của cậu. Nhược Nhược, cậu đừng trách tôi nhé, cậu đê tiện dành người con trai tôi thích, thì tôi cũng sẽ được lấy một phần của cậu nhỉ?

Tôi luôn tránh mặt Nhược Nhược trong khoảng thời gian này, vì không muốn để cô ấy thấy được vẻ mặt vui vẻ quá đà của tôi. Có khi trong lúc vui vẻ quá tôi lại nói toẹt ra sự thực thì chết toi mất.

Không lâu sau, trong một tiết học thể dục, Nhược Nhược bị ngất. Mọi người đưa Nhược Nhược đi lên bệnh viện, tôi tuyệt nhiên không đi. Vì biết chắc rằng thuốc “độc” của mình đã có tác dụng thật rồi.

Lại không lâu sau đó, tôi nghe nói Nhược Nhược bị mù, vĩnh viễn luôn. Sau khi nghe được tin đấy, cũng là lúc mà tôi trợn mắt lên nhìn lớp trưởng của lớp thông báo. Tôi không ngờ, mình nên mừng hay nên vui đây? Tôi lấy đi đôi mắt của Nhược Nhược, lấy đi ánh sáng của một người tôi từng coi là bạn thân. Liệu như vậy có xứng đáng. Tôi thì có lẽ cho là xứng đáng đi. 

Nhưng nếu Nhược Nhược nói rằng tôi chính là người đưa cho cô ấy lọ thuốc thì sao nhỉ. Mọi người sẽ đến tìm tôi, trách tội tôi. Mọi tội lỗi của tôi sẽ được phanh phui ra khỏi ánh sáng. Liệu khi ấy Hướng Dương sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt gì? 

Sau hôm ấy, tôi gọi điện nhờ mẹ xin nghỉ ở trường 2 tuần. Ở nhà tôi đã suy nghĩ rất kĩ. Hóa ra từ trước giờ tôi đã nhầm to, rằng mình chẳng phải nữ chính ở trong một câu chuyện ngôn tình nào cả. Cũng chẳng phải nữ phụ, tôi cũng chỉ là một người bình thường. Tình yêu còn chưa tới với tôi mà tôi đã tưởng tượng đến một thứ vớ vẫn. Đó chính là để Hướng Dương thích tôi. Nhược Nhược chưa từng cướp đi người tôi yêu, mà chính là Hướng Dương sự thực thích Nhược Nhược. Kể cả khi Nhược Nhược không yêu cậu, đến với Thần Thần.

Tôi lặng lẽ khóc, tại sao số cậu ấy lại tốt như thế hả Nhược Nhược? Chung quy, tới nay tôi vẫn chỉ là một con ảo tưởng, Tôi lấy từ trong tủ ra một chiếc khăn, nó có vẻ không được đẹp lắm nhưng tôi rất thích dùng. Vì đó là món đồ duy nhất mà Hướng Dương nhặt giúp tôi. Tôi hít hà mùi hương trên chiêc khăn, liệu rằng còn bao nhiêu là hơi tay của cậu trên đó.

Nghĩ tới đây thôi thì tôi đã quá mệt mỏi rồi, thấy con dao thái hoa quả trên bàn, tôi tự hỏi rằng cảm giác đau đớn sẽ thế nào nhỉ? Tôi cầm lấy nó, cắt một vết thật lớn ở ngón tay. Đau! Cảm giác đau là thế này ư? Thế còn chữ “đớn” ở đâu rồi? Tôi tiếp tục cắt tới từng nơi của mình. Cho tời khi bộ quần áo dính máu bê bết, tôi tiến lại gần bức tường trắng tinh. Viết nên đó từ “xin lỗi” to đùng. 

Nhược Nhược, tớ là người sống rất trượng nghĩa, xem như mạng của tớ dành cho cậu nhé. Tôi bắc một chiếc ghế nên, treo chính chiếc khăn của mình lên để thắt. Dù có chết thì trong tim tôi cũng cần có một chút tình yêu vương vấn chứ. Đứng trên ghế, kề sát cổ tôi là tấm khăn ấy. Giọt nước mắt tôi chợt rơi, tạm biệt tất cả nhé. Tôi chợt nhớ đến một bài đồng ca trong tác phẩm Đông Cung là:

“Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, ngắm nhìn ánh trăng. Ô thì ra không phải nó đang ngắm trăng, mà đang đợi cô nương chăn cừu trở về… Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, sưởi nắng. Ô thì ra không phải nó đang sưởi nắng, mà đang đợi cô nương cưỡi ngựa đi qua…”

Liệu rằng tôi chính là người đợi chờ cậu ư? Hướng Dương? Sao cậu không một lần mang đến cho tôi hạnh phúc. Không sao đâu, tất thảy chuyện giờ tối sẽ bỏ qua. Giờ đây, cùng nhau thả tay ra nhé. Trong lòng cậu không có tôi, trong lòng tôi cũng không có cậu. Dâm một nhát dao vào bụng, rồi kéo dài nó ra, đây mới chính là đau đớn chứ.

Giờ đây tôi đã đau đớn cả về mặt thể xác lần tinh thần rồi.

Tôi sẽ dùng cái mạng sống đê hèn này để đổi lấy đôi mắt kia. Như vậy là ngu ngốc hay thông minh? Tôi cũng không rõ.

Nhưng trước khi kết thúc những trang nhật kí của đời tôi, tôi chỉ muốn nói rằng:

Tôi yêu cậu, Dịch Dương Thiên Tỉ. 

Đúng rồi, là yêu chứ không phải thích.

Vẫn chỉ là con cáo nhỏ thôi a…