[Fanfic TFBOYS] Có Lẽ Anh Không Giỏi Yêu

Chương 4




Trước khi đi Hạ Nhược Tâm cũng không quên ra chỗ ba, hôn ba một cái trên trán- đúng như cách mà cô thường chào tạm biệt ba mẹ khi còn ở thành phố Thiên Tân kia. Nhưng giờ Hạ Nhược Tâm đang ở Bắc Kinh với đúng ba thôi nên cô đành phải chỉ hôn chào tạm biệt ba…

***********************************

Tinh toong! Nhẹ nhàng nâng bàn tay phải có chiếc đồng hồ nhỏ màu trắng xinh xinh lên xem giờ. Hạ Nhược Tâm cảm thấy thật sốc khi giờ đồng hồ đã điểm 7 giờ 15 phút, mà cô bắt đầu xuất phát từ nhà ra là 6 giờ 45 phút.

Hạ Nhược Tâm cô mất tới 30 phút từ nhà đến trường ư! Chắc từ nay cô phải mệt lắm đây vì hồi trước ở quê nhà cô, cô chỉ mất có 15 phút từ nhà cùng thằng bạn Hàn Phong kia đi bộ đến trường chứ đâu phải ra bắt xe bus như bây giờ.

Nhưng kể cũng lạ, từ lúc Hạ Nhược Tâm bước vào trường, cô lại nghe thấy tiếng hét chói tai inh ỏi phát ra từ cổng trường mặc dù cô đang bước vào cổng chính của các lớp học. Nghe mấy tiếng hét này lại làm cô nhớ đến ngày đầu mới tới nơi đây cũng gặp trường hợp y chang thế này, sao số Hạ Nhược Tâm cô may mắn chăng.

Được gặp thần tượng mà biết bao người ao ước được gặp dù có khi chỉ là đứng từ xa thôi. Bỗng trong tai cô lại nghe thấy tiếng hét thành tiếng nói, hình như những học sinh đang hò hét ở ngoài cổng trường kia đang nói gì nhỉ, nghe lại cho rõ thì là: Thiên Tỉ… Thiên Tỉ….. Mà hình như lúc ở sân bay cô cũng nghe đến cái tên này thì phải. Thiên Tỉ, Thiên Tỉ, Thiên Tỉ…… có phải là cái cậu thành viên nào đó của nhóm nhạc đang nổi tên TFBOYS ư.

Hồi chưa chuyển trường thì hội con gái lớp Hạ Nhược Tâm mê nhóm này lắm luôn, người thì suốt ngày kêu tên Vương Tuấn Khải, nào là Vương Nguyên, rồi lúc sau lại hét choáng lên kêu tên Dịch Dương Thiên Tỉ… Những lúc như thế toàn là lúc mà Hạ Nhược Tâm đang ôn lại bài vào giờ 5 phút khiến cô đau đầu lắm, may mà có Hàn Phong nói họ im lặng thì may ra cô mới thoát.

Mà nói mới nhớ, tự dưng Hạ Nhược Tâm lại muốn gọi điện về hỏi thăm Hàn Phong quá. Từ lúc đi ra Bắc Kinh đến nay cũng đã tròn 1 tuần rồi, nếu có gọi điện về nhà thì Hạ Nhược Tâm chỉ gọi điện cho mẹ thôi. Cho đến giờ Hạ Nhược Tâm vẫn chưa gọi điện về hỏi thăm thằng bạn thanh mai trúc nhã của cô cả.

Không biết lúc Hạ Nhược Tâm đi, thằng bạn kia cảm thấy buồn không, nó có nhớ cô không? Nghĩ là làm, Hạ Nhược Tâm liền lấy ngay chiếc điện thoại của mình ra, vào danh bạ và tìm số của Hàn Phong rồi bấm gọi. Trong lúc chờ tín hiệu thì Hạ Nhược Tâm cũng bước lên cầu thang, tự tìm phòng hiệu trưởng. Hạ Nhược Tâm phải công nhận rằng trường học này rộng thật, tìm mãi cô mới thấy phòng hiệu trưởng, cô không dám hỏi học sinh ở đây vì bản tính của cô cũng là điều đương nhiên và vừa đi, Hạ Nhược Tâm vừa trò chuyện với Hàn Phong nữa.

Khi gọi điện về thăm, Hạ Nhược Tâm thấy giọng nói mà 1 tuần cô chưa gặp chưa nói đã kém hoạt bát đi, Hàn Phong tên nhóc kia luôn miệng nói nhớ Hạ Nhược Tâm, muốn được ở với cô và chơi với cô như lúc cô chưa rời khỏi nó.

Hạ Nhược Tâm vừa cười vừa muốn khóc, mắt cô đã bắt đầu cay cay lên. Đúng rồi, những lúc Hạ Nhược Tâm yếu ớt nhất thì luôn có người bạn Hàn Phong kia ở bên giỗ dành, an ủi.

Giờ xa nhau rồi, chuyển đến thành phố mới Hạ Nhược Tâm vẫn chưa có nổi 1 người bạn nào cả, chẳng có ai hiểu cô như Hàn Phong, chẳng có ai biết cô khi nào vui, khi nào buồn, khi nào Hạ Nhược Tâm nhỏ nhắn này muốn được người khác bảo vệ như Hàn Phong.

Kết thúc cuộc gọi cũng là lúc mà Hạ Nhược Tâm tìm được đến phòng hiệu trưởng. Vẫn như vậy, khi nào mà kết thúc cuộc gọi với Hàn Phong, Hạ Nhược Tâm luôn cười vui vẻ, thậm chí còn mắng chửi tên nhóc suốt ngày gọi cô là Robot bởi tính cách thẳng thắng, thực tế quá đà của cô…

Liệu Hạ Nhược Tâm có biết, trong lúc cô đang xoay lưng bước lên cầu thang của tầng 1 giao tầng 2 để tìm phòng hiệu trưởng thì có một ánh mắt luôn nhìn cô, luôn hướng về phía cô. Đó chính là anh- Thiên Tỉ. Vẫn như mọi ngày nếu không có show, Thiên Tỉ vẫn phải đến trường để có thế hoàn thành con đường học vấn của mình. Và ngày nào cũng vậy, cứ hôm nào Thiên Tỉ đến trường là đám fan nữ trong trường lại bâu lấy anh để xin chữ kí, chụp ảnh… Họ luôn như vậy khiến anh đôi khi phát mệt, chính vì sự quá khích của fan này nên khi đi học anh mới phải xin hiệu trưởng đặc cách cho mình có vệ sĩ đi theo trong trường giúp anh thoát khỏi vòng vây của fan và phụ trách việc đưa đón.

Hôm nay, Thiên Tỉ vẫn vậy, cứ đến một cái là toàn trường lại rầm rộ lên, nhiều tiếng hét tên anh vào buổi sáng sớm khiến anh đau hết cả tai và cảm thấy khó chịu, ức chế khi phải chào đón một ngày mới như thế này. Bỗng nhiên anh cảm giác tim mình hôm nay đập dộn dàng hơn bình thường, dường như anh có cảm giác thứ gì đó quan trọng mà mình tìm kiếm bấy lâu nay đang ở rất gần đây. Nhưng đó là gì thì Thiên Tỉ không thể nhớ trong đầu mình được.

Anh vô thức hướng sang một bên, nhìn xa xăm rồi chú ý đến một cô nữ sinh có dáng người nhỏ bé đang đi vào cổng chính lớp học. Thiên Tỉ không hiểu sao anh lại chú ý đến bóng lưng đó vậy, cảm giác trong người anh có một sự vui mừng nào đó khó tả. Thiên Tỉ nhìn dáng người nhỏ nhắn bé nhỏ đang đi một cách nhẹ nhàng làm bản thân anh đột nhiên muốn được bảo vệ người con gái đang đội mũ tai bèo kia.

Chắc cô là một cô gái dễ thương lắm…

“Thiên Tỉ, Thiên Tỉ, nhanh vào học thôi, sắp muộn rồi đấy!”

Tiếng nói của anh vệ sĩ mới làm Thiên Tỉ tỉnh lại sau một hồi đứng đó với nhiều dòng suy nghĩ miên man khiến anh quên trời, quên đất. Thiên Tỉ cũng nhanh chóng đi theo anh vệ sĩ để anh dẫn cậu vào lớp, tránh xa đám fan đang hò hét, chụp ảnh Thiên Tỉ bằng được…

**Thành phố Bắc Kinh**

“Mình làm được, mình sẽ vào được cửa lớp. Mình sẽ không bị sao nếu có ai đó nhìn vào mặt mình hồi lâu.”- Đó là những gì mà Hạ Nhược Tâm đã nhẩm nhẩm trong đầu mình từ khi kết thúc chuyện hỏi lớp với thầy hiệu trưởng. Hiện tại thì Hạ Nhược Tâm đang đi theo giáo viên đến với lớp học mới. Nhớ lại lúc trước khi cố gắng gõ cửa vào hiệu trưởng, lúc cánh cửa phòng mở ra, một khuôn mặt hiền hậu đã mỉm cười lại với cô.

Sau một hồi bàn giao lại hồ sơ học bạ, thầy hiệu trưởng có khen về thành tích học tập của Hạ Nhược Tâm và ông có bảo cô rằng nếu cố gắng ở ngôi trường mới này hơn thì sự thành công trong tương lai của cô sẽ tăng cao. Nghe những điều mà thầy hiệu trưởng nói mà lòng Hạ Nhược Tâm thấy ấm bụng lắm. Đối với Hạ Nhược Tâm, những lời khen về chuyện học hành trong cuộc sống hiện tại của cô luôn tiếp thêm năng lượng cho quãng đời học tập mà ai cũng cho rằng đầy chông gai ở phía trước…

Đang miên mang trong những suy nghĩ xoay quanh trong đầu mình thì Hạ Nhược Tâm mới để ý rằng giáo viên chủ nhiệm mới của mình- cô Trương đã đi vào lớp, và theo bổn phận của một người học sinh mới đến thì Hạ Nhược Tâm phải đứng ở ngoài cửa lớp đợi cho đến khi cô Trương thông báo với cả lớp rằng mình là học sinh mới thì cô mới có thể đi vào. Cũng không phải chờ lâu vì hiện tại cô Trương đang dõng dạc nói trước lớp rằng:

-Các em trật tự, cô muốn thông báo trước lớp với các em rằng lớp chúng ta hôm nay có 1 học sinh mới chuyển tới. Bạn ấy từ thành phố Thiên Tân vừa đến Bắc Kinh nên có nhiều điều các em cần chỉ cho bạn khi bạn chưa biết. Và thành tích học tập của bạn cũng đáng để các em học tập và noi theo. Còn bây giờ, Hạ Nhược Tâm em vào đi…