Đang hưởng thụ que kem bản giới hạn, một giọng nói quen thuộc cất lên khiến mọi chú ý về que kem của Hạ Nhược Tâm biến mất. Cô quay ra, thì ra là Lạc Đình, Thiên Tỉ cùng Ái Na. Xem ra họ cũng muốn đến đây ăn kem. Nhưng sao cái bầu không khí kia trông thật quỷ dị.
Mặc dù giọng nói của Lạc Đình bình thường, không buồn nhưng hơi vui. Mà khuôn mặt cô lại thần thờ, hờ hứng thế kia. Còn Thiên Tỉ, cái ánh mắt như đang muốn từ mặt thế giới vậy! Mặc dù không nói gì từ nãy nhưng xem ra tâm trạng của anh có vẻ không vui. Ái Na chắc có lẽ là người duy nhất vui vẻ trong ba người họ. Biết tại sao không? Bởi vì cô được đi chung với Thiên Tỉ, được Thiên Tỉ ga- lăng xách đồ cho. Bảo sao nhìn cách tay của Thiên Tỉ như nặng trịch bởi những món hàng đắt tiền.
“Nhược Tâm, xem ra cậu cũng ở đây ăn kem bản giới hạn. Thật may khi ở nới này vắng người. Nếu không chắc bọn tớ bị đè bẹp mất.”
Nụ cười ngọt ngào của Ái Na vàng lên, kéo theo bao sự vui vẻ của cô theo cùng.
“Các cậu mua nhiều đồ như vậy xem ra cũng mệt rồi. Các cậu ra bàn ngồi đi, để mình mua kem hộ mọi người
cho. Mọi người muốn ăn vị gì?”
Hạ Nhược Tâm không muốn cái không khí quỷ dị kia kéo dài nữa. Nên nhìn về phía 3 người kia mà cười trừ. Rồi không nhanh không chậm giúp họ giải tỏa căng thẳng một phần.
“Đúng là Nhược Tâm đáng yêu của tớ mà, cho tớ vị cherry nhé.”
Lạc Đình xem ra đã có tinh thần lại rồi. Vui vẻ nháy mắt về phía cô.
“Vậy cậu cho tớ vị xoài đi.”
Ái Na xem ra tinh thần vui vẻ từ nãy vẫn còn ổn định trong con người độc đoán kia.
“Vị socola.”
Thiên Tỉ lười biếng phun ra đúng 2 chữ ngắn gọn.
Ồ!
Socola, cậu ấy cùng giống Hàn Phong à nha. Hàn Phong là fan socola từ khi còn nhỏ, mỗi lần nhìn thấy thanh socola nào là cậu ta chỉ muốn cắn cắn nuốt nuốt, không cho ai ăn.
Không nghĩ ngợi nhiều, nhận được vị kem àm 3 người kia muốn ăn, đôi chân nhỏ bé của Hạ Nhược Tâm thoáng chốc ẩn hiện lon ton về phái quầy tiếp tân. Lúc này, cùng từ xa xa, Hàn Phong chạy về phía này.
Hừ! Cu cậu đi đâu àm từ nãy mới vác mặt về đây? Thật không xem cô ra gì mà. Đã thế hắn còn cười hề hề nữa, làm bộ vui lắm ý. Tức giận nhẹ nhàng, cô gừ nhẹ:
“Cậu làm gì mà đi lâu thế, sắp hết giờ kem bản giới hạn rồi. Làm tớ mất công đợi, may mà không mua luôn kem cho cậu lúc đó, không giờ nó đã chảy hết ra quần áo tớ rồi mà!~~”
Hàn Phong bỗng nhăn lông mày anh tuấn của mình lên một chút! A ha, Nhược Nhược đáng yêu của anh đang giân dỗi kìa! Quả là đáng yêu mà. Lâu lắm rồi, phải là rất lâu rồi anh mới có thể thấy dáng vẻ giận dỗi đáng yêu của cô. Đúng là môt Tiểu Robot đang yên đang lành lái háo thành một Tiểu Yêu Tinh mà! Quá sức đáng yêu rồi! Mỉm vười đáp lại lời dận dỗi hờn của Hạ Nhược Tâm, Hàn Phong vui vẻ nói:
“Nhược Nhược ngoan của tớ đừng giận. Tớ có món quà hay lắm! Tặng cậu coi như sinh nhật năm ngoái không có tớ tham dự. Tớ mà tặng cho cậu, đảm bảo cậu hết giận luôn. Chịu không?”
“Quà? Xem ra tớ quên mất. Là quà gì vậy, cho tớ xem đi nào! Không cho xem nhanh là tớ giận thêm nữa đấy.”
Hạ Nhược Tâm nghe thấy từ quà là trong lòng lại vui tít lên.
Ừ nhỉ! Nếu mà Hàn Phong không nói đến vụ này thì chắc Hạ Nhược Tâm cô cũng chẳng màng đến. Xem ra có con thỏ tự mò vào hàng hổ a. Thật là nóng lòng mà.
Hàn Phong cùng từ từ bình tĩnh lấy chiếc hộ nhỏ được bọc nhung hồng tinh tế ra. Thì bỗng chuông điện thoại của Hạ Nhược Tâm từ trong túi vang lên. Là giai điệu của bài “Sủng Ái”-bài hát mà Thiên Tỉ lén lút cài đặt chuông điện thoại của cô đây mà. Lấy điện thoại ra ngoài, bật loa ngoài lên.
Hiện tại, thứ tiếng mà Hạ Nhược Tâm nghe được chỉ là một mớ hỗn độn, có khi còn không thể nghe được bên trong chiếc điện thoại kia, tiếng người ở đâu. Nhưng mà người gọi điện cho Hạ Nhược Tâm lại là Khải Ca. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Bỗng mảng ầm ĩ kia im lại. Mãi mới nghe được tiếng Khải Ca vang lên:
“Nhược Tâm, em vẫn nghe đó chứ?”