Ngày đầu tiên đã như vậy rồi thì nhưng ngày sau, còn đường đi học của Hạ Nhược Tâm sẽ còn như đúng quỹ đạo mà cô đặt ra không?
*******************************
Cho tới ngày hôm nay tính ra cũng đã xấp xỉ gần tròn 1 năm kể từ ngày Hạ Nhược Tâm chuyển từ quê hương Thiên Tân đến thành phố Bắc Kinh. Hạ Nhược Tâm không còn là con bé lơ ngơ buổi đầu mới lên vùng đất này nữa, mà giờ đây cô còn coi nó như nơi chôn rau cắt rốn của mình vậy. Hạ Nhược Tâm quen dần với cuộc sống nơi đây, một thành phố náo nhiệt pha chút bình dị, một nơi mà con người ta đôi khi từ nhút nhát đến nổi loạn nhất thơi. Nơi nhưng thanh xuân của con người ta được thả xuôi theo chiều gió…
Và nhân đây cũng đã kỉ niệm gần tròn 1 năm tình bạn giữa Thiên Tỉ và Hạ Nhược Tâm. Nhớ lại nhưng ngày mới bắt đầu làm bạn, Thiên Tỷ cứ bám riết Hạ Nhược Tâm không thôi khiến bao lần cô bị nhưng học sinh là fan cuồng của anh bao vây Hạ Nhược Tâm, nói những lời lẽ như gội thẳng một xô nước đá vào người cô. Và sau nhưng lần ấy, người giải vây cho Hạ Nhược Tâm luôn là Thiên Tỉ, anh đứng ra bảo vệ cô như câu nói huyền thoại trong lịch sử: “Anh hừng cứu mỹ nhân”.
Lại còn nhưng lúc không biết bao lần anh cũng cô lén lúc nhắc bài cho nhau khi một trong hai người bí quá không có cách giải cho một bài tập nào đó.
Rồi giờ đây Thiên Tỉ đã thay thế gần như toàn bộ nhưng việc mà Hàn Phong ngày trước ở thành phố Thiên Tân làm cho cô khiến giờ đây Hạ Nhược Tâm coi Thiên Tỉ như một người bạn thân chính đáng vậy, cô cũng dần dần bộc lộ tính cách vui vẻ, nhốn nháo của mình trước mặt anh mà không cần ngần ngại như trước nữa. Có Thiên Tỷ ở bên cô cảm giác như có người đang chăm sóc mình như Hàn Phong hay làm vậy.
Nào là chen lấn xô đẩy mọi người để mua bánh và sữa cho cô ăn, lấy giầy cho cô đi, có khi mấy lần cả lớp còn phải thấy Thiên Tỉ cao lãnh kia đang chải đầu tết tóc cho Hạ Nhược Tâm,… Bên cạnh Thiên Tỉ thân thiết, Hạ Nhược Tâm còn quen được một người bạn mới, đó là Lạc Đình- một cô gái cực kì dễ thương với cái miệng luôn mỉm cười trong mọi hoàn cảnh nên có Lạc Đình ở bên, Hạ Nhược Tâm cũng vui vẻ bội phần…
Còn về phần Thiên Tỉ, gần 1 năm nay làm bạn với Hạ Nhược Tâm- người bạn khác giới đầu tiên anh coi là thân thiết, Thiên Tỉ như cảm thấy mình phải chăm sóc và bảo vệ con bé nhút nhát này dài lâu rồi đây! Thế nên suốt cả khoảng thời gian chơi bên nhau, chưa một lần nào Thiên Tỉ để Hạ Nhược Tâm phải giận mình cả. Anh luôn cố gắng săn sóc, bao bọc, che chở Hạ Nhược Tâm. Điều đó khiến cả lớp phải gọi bộ đôi Tâm-Tỉ này là cặp bố con khăng khít.
Ai nói Thiên Tỉ lạnh lùng, cao lãnh? Đúng, đó là họ nhìn thấy anh vẻ bề ngoài khi anh không mải may quan tâm đến họ. Nhưng một khi anh quan tâm đến ai đó, Thiên Tỉ sẽ cho họ thấy hết con người mình và mói với họ vẻ lạnh lùng, cao lãnh kia của anh chỉ là giả tạo hết thôi và đừng bao giờ tin. Bản chất thật của anh là lầy, bựa, ấm áp và vui vẻ nữa. Khoảng thời gian ở bên Hạ Nhược Tâm, anh luôn phô ra khoảng ấm áp và vui vẻ của anh đối với Hạ Nhược Tâm. Đôi lúc nhưng lần anh đi show, học không gặp được nhau thì y như rằng những lần ấy tin nhắn của Thiên Tỉ sẽ nhiều hơn Hạ Nhược Tâm và nó chỉ toàn những câu hỏi như cậu thế nào? Có tốt không?.v.v…
**Thành phố Bắc Kinh**
Hiện tại Hạ Nhược Tâm đang học ở trường cùng Thiên Tỉ và Lạc Đình. Hiện tại là chỉ còn 2 tuần nữa là thi cuối kì nên Hạ Nhược Tâm cùng đồng bọn trong lớp đang hết sức khẩn trương vào việc ôn tập mong sao đạt được kết quả tốt. Bầu không khí trong trường học Thanh Hoa này không còn náo loạn tinh nghịch như mỗi ngày Hạ Nhược Tâm còn hay thấy nữa mà giờ đây cả trường đều gấp rút chuẩn bị cho đợt thi cử quan trọng của cả 1 năm học…
“Hàm số y= f(x) được gọi là có đạo hàm trên khoảng (a;b) nếu có đạo hàm tại mọi điểm x trên khoảng…”
Tiếng Hạ Nhược Tâm ôn tồn giảng giải một bài toán cho Lạc Đình ở thư viện yên tĩnh kia. Như bao học sinh đang ôn tập cho kì thi cuối năm kia, Thiên Tỉ, Hạ Nhược Tâm, Lạc Đình luôn hết sức tập trung vào vấn đề học mong sao mình có thể đạt được kết quả tốt.
“Tớ khát quá!!!... Thiên Tỉ, cậu đi mua hộ tớ cùng Hạ Nhược Tâm chai soda đi!”- Lạc Đình lên tiếng, cắt đứt bầu không khí học tập xung quanh cả 3 người. Nếu tính ra từ nãy, sự tập trung quá độ cho việc học ở thư viện khiến Hạ Nhược Tâm, Thiên Tỉ quên cả thời gian. Cũng được 1 tiếng rưỡi kể từ khi 3 bạn nhỏ này lao đầu vô ôn tập, phải đến khi Lạc Đình kêu khát nước thì sự tập trung quá độ này mới được thoát ra.
“Rồi!”
Một câu đáp gọn của Thiên Tỉ cũng đã chứng tỏ anh sẽ đi mua. Đáng lẽ Thiên Tỉ sẽ không đi mua nước cho Lạc Đình đâu. Chẳng qua trong câu nói của Hạ Nhược Tâm có nhắc tới Hạ Nhược Tâm nên bản năng chăm sóc Hạ Nhược Tâm của anh lại nổi lên. Sao anh có thể cho một cô bé nhỏ nhắn kia lao vào dòng người trong căng-tin để mua nước uống chứ.
Kể cả bây giờ là thi cuối kì, mọi người đang dốc sức vào ôn thi cử nhưng không có chuyện là căng-tin của trường sẽ bớt đông đi. Còn chưa nói đến chuyện khi đi từ đây đến căng-tin không biết học sẽ xảy ra bao chuyện, có khi lại bị đám fan của anh làm phiền cho mà coi. Chậc, từ thư viện của trường học đến căng-tin là một đoạn khá xa, chắc sẽ lâu lắm đây…
**Thành phố Bắc Kinh**
2 tuần định mệnh thi cử của học sinh toàn trường Thanh Hoa cũng đã đến. Mấy ngày hôm nay, liên tiếp thi nhưng môn học khiến học sinh trường này từ thằng béo thành gầy mất. Hạ Nhược Tâm cũng mệt mỏi lắm chứ, bao nhiêu kiến thức nó dồn vào đầu khi ôn tập ở hai tuần trước khiến cô không lo sợ về khoản làm bài thi.
Nhưng ở trường Thanh Hoa này lại có kiểu thi chia phòng theo chữ cái đầy tiên nên Hạ Nhược Tâm cách Thiên Tỉ cùng cô bạn chí cốt Lạc Đình kia một khoảng cũng khá xa. Điều đó khiến bao giờ thi xong, Hạ Nhược Tâm cũng phải chạy thật nhanh ra khỏi phòng thi chỉ vì… đám fan của Thiên Tỉ. Họ lại bắt đầu giở cái trò quây quanh cô nói những lời mà họ cho là mật ngọt xoay quanh Thiên Tỉ. Hạ Nhược Tâm vì thế mà cực kì hoảng sợ mỗi khi thi xong…
**Thành phố Bắc Kinh**
Haiz!!!!!!!!! Vậy là đã thi xong hết rồi. Từ hôm thì xong đến nay cũng đã là 1 tuần! Những ngày này Hạ Nhược Tâm cảm thấy ngời mình như thanh thản hẳn ra. Cơ thể sau bao hôm thi cử đã phấn chấn hơn nhường nào. Vả lại, kết quả thi cử cũng khiến cô vui vẻ hơn nhường nào. Hạ Nhược Tâm và Thiên Tỉ đều năm trong top 3 của khối, còn Lạc Đình thì hơi tiếc 1 chút khi chỉ nằm trong top 30 thôi.
À phải rồi, hôm nay Lạc Đình có rủ cô đến nhà nhỏ chơi. Lạc Đình vẫn vui vẻ khi mình đạt được top 30, xem ra nhỏ vẫn cảm thấy lạc quan yêu đời lắm đây. Mà Lạc Đình hẹn Hạ Nhược Tâm là 3 giờ đến, bây giờ là 2 giờ 30 phút rồi, còn sớm gì nữa đâu. Nhà Lạc Đình cũng có gần nơi cô ở đâu! Nhanh nhẹn vào phòng mình, Hạ Nhược Tâm chọn đại chiếc áo phông trắng có in hình Doctor Tony Tony Chopper kết hợp với chiếc quần ngố đen. Vừa giản dị vừa thoải mái, phù hợp với cơ thẻ của Hạ Nhược Tâm. Bước ra khỏi nhà bắt chuyến xe bus đi về phía nhà Lạc Đình. Khi xe dừng lại ở một con ngõ nhỏ, Hạ Nhược Tâm đặt chân xuống rồi đi sâu vào trong con ngõ đó rồi dừng lại ở một số nhà nhất định.
Ngước mắt lên nhìn địa chỉ căn nhà mà Lạc Đình đưa cho Hạ Nhược Tâm. Cô phải choáng ngợp hết mức tưởng tượng, mồm cô lúc này hàm trên với hàm dưới không còn liền lại với nhau nữa rồi. Một căn nhà 3 tầng tông chủ đạo à màu vàng nhưng điểm nổi bất của nó lại là những dãy cây leo bám xung quanh cả ngôi nhà, hai bên sân ngôi nhà Lạc Đình ở trồng những khóm hoa hồng nhiều màu sắc cùng với những loại cậy thực vật như cà chưa, ớt, giá, hẹ,…
Trông căn nhà này như một thế giớ cổ tích cậy, choáng ngợp đến kì lạ…
Rồi Hạ Nhược Tâm để ý rằng Lạc Đình đang ở trên bạn công tầng 2 vẫy tay chào cô vớ vẽ mặt cười phơi phới. Được Lạc Đình dẫn lên phòng của nhỏ, một căn phòng khá là thiên về màu hồng, hệt như cái tính hay mơ mộng của cô nhóc này vậy. Căn phòng được bày biện khá là nhiều đồ nhưng cũng không bừa bộn cho lắm. Giữa căn phòng là chiếc bàn nhỏ xung quanh là những thảm ngồi. Bên cạnh là chiếc giường ngủ màu hồng phấn và tủ quần áo to chả bá luôn. Gần cô nhất là chiếc bàn học dùng tủ sách của Lạc Đình, nơi đây bày biện chi li nhất phòng Lạc ĐÌnh luôn. Nào là khung ảnh, giấy khen, hộp đựng bút hay ngay cả những bức tranh mà Lạc Đình vẽ nữa chứ…
“Ngắm nghía đủ chưa cô nương”- Giọng Lạc Đình vang lên trêu trọc-“Nếu có thèm muốn thì hãy dùng bằng ánh mắt, đừng để cho hai hàm răng không chạm vào nhau nữa.”
“Rồi, rồi. Cô nương cũng chả khá gì tôi đâu, mấy lần thấy trai đẹp ngoài đường là mắt lại giật tít lên cơ mà.”- Hạ Nhược Tâm cũng không phải dạng vừa đáp lại.
Vậy là cứ thế, cuộc nói chuyện mang tính chất đầy đấu tranh của Hạ Nhược Tâm và Lạc Đình lại nỏi lên. Mặc dù có đúng là trong cuộc nói chuyện này có nhưng từ ngữ mà Hạ Nhược Tâm phát ngôn gây sốc nhưng trong phân tâm cô lại cảm thấy hết sức thoải mái.
Những khi ở Bắc Kinh, luẩn quẩn một mình trong nhà cũng chán nên cô rất muốn ở bên những người mình cho là quan trọng, được thoải mái bộc lộ tính cách thật của bản thân, không phải dấu mình như trước kia nữa.
…
Được một hồi lâu, tám với nhau đủ loại chuyện trên trời dưới đất. Hạ Nhược Tâm mỉa mai nói:
“Cô nương nhà tôi sao bữa nay toàn đề cập tới phái mạnh này? Có hay chăng để ý anh nào?”
“Thâm ý của Nhược Nhược kia đương nhiên cô nương sẽ hiểu. Quả nhiên vải thưa không che được mắt thánh. Đúng thế, cô nương đây đã nhắm được ý chung thân”- Lạc Đình cũng vui vẻ đáp lại bằng kiểu mồm méo.
“Ồ vụ này hay à nha. Vậy câu nói “ý chung thân” của cô nương nhà tôi ám chỉ ai?”- Hạ Nhược Tâm mắt bỗng lóa sang lên. Vụ này hot à nha, không moi được thông tin cá nhân của nhỏ này hôm nay Hạ Nhược Tâm cô không về.
“Chuyện này là bí mật, không biết cô nương kia có cái miệng đáng tin không?”- Tất nhiên việc này không phải chuyện đùa, bao giờ nói đến chuyện cá nhân của mình cho người khác Lạc Đình đều suy xét kín đáo.
“Bản cô nương nói là phải giữ lấy lời!”- Hạ Nhược Tâm quả quyết nói.
“Cô nương đáng tin như thế, tiểu nhân cũng không dám nhiều lời, đó là… Thiên Tỉ… Dịch Dương Thiên Tỉ.”
Lạc Đình giả bộ e thẹn đáp.