[Fanfic TFBOYS] Có Lẽ Anh Không Giỏi Yêu

Chương 10




Rồi từ tốn, Thiên Tỉ giơ tay hướng về phía Hạ Nhược Tâm, mỉm cười một cách nhẹ nhàng và cất lời:

“Chúng ta làm bạn nhé!”

*******************************

“Chúng ta làm bạn nhé!”

Hạ Nhược Tâm không nghe nhầm chứ, chỉ nửa buổi của một ngày đầu tiên đến ngôi trường này đã có người muốn kết bạn với cô ư? Hạ Nhược Tâm nghĩ nếu mình đến ngôi trường này thì chí ít cũng phải 1 tuần cô mới có thể làm quen tàm tạm với mọi người trong lớp. Giờ đây, trong cái tình cảnh này, Hạ Nhược Tâm phải làm sao đây?

Đối với kinh nghiệm trả lời những câu hỏi mà người lạ cô mới gặp hoặc mới quen thì cô như một con rùa đi chậm vậy. Hạ Nhược Tâm mơ màng và hoảng loạn trong đầu. Hạ Nhược Tâm nên làm gì bây giờ? Đến bản thân cô không biết mình nên và không làm gì thì cái bầu không khí căng thẳng giữa cô và Thiên Tỉ ban nãy sẽ tăng lên bội phần…

Nhận thấy Hạ Nhược Tâm im lặng tuyệt đối như vậy, không chần trờ gì câu trả lời của cô, Thiên Tỉ ghé sát vào tai cô nói thầm: “Sao cậu lại im lặng vậy, chúng ta nào giờ cũng là bạn cùng bàn, có thể chúng ta sẽ ngồi cùng nhau tận 3 năm học đó. Tó cũng là chỉ muốn chào hỏi cậu thôi mà?”.- Vừa nói, Thiên Tỉ vừa cảm nhận rõ rệt mùi hương hoa nhài phát ra từ người Hạ Nhược Tâm.

Đúng như lúc mà Hạ Nhược Tâm ngồi gần anh, suốt cả tiết học trước khi ra chơi Thiên Tỉ đều bị mùi hương này cuốn hút. Giờ đây được cảm nhận mùi hương này rõ ràng hơn khiến anh lại như tràn vào cơn mệ muội, đúng như những gì trước đó anh cảm nhận…

**Thành phố Bắc Kinh**

Thành phố Bắc Kinh giờ đây cũng đã là xế chiều, bầu trời như nhuộm một màu cam đỏ hòa quyện vào nhau, trông thật ấm áp, bình dị. Hạ Nhược Tâm nhắm mắt thở dài, một hơi thở dài mang theo cách mệt mỏi cùng cực. Chả là hôm nay, mọi thứ đối với Hạ Nhược Tâm xảy ra như nhằm phá vỡ quỹ đạo sống trước đây của cô vậy. Bỗng nhiên nhận được một lời mời kết bạn theo phương thức quái dị nhất mà Hạ Nhược Tâm từng gặp giữa một tên con trai một lần gặp mặt kia.

Rồi nhớ lại lúc ấy, Thiên Tỉ mặc dù không nhận được sự đồng ý hay không đồng ý của Hạ Nhược Tâm. Anh vẫn bám riết cô từ đoạn đường trở về từ sân thượng đến lớp học của Hạ Nhược Tâm khiến cô phải sởn cả da gà. Lúc ấy đầu óc Hạ Nhược Tâm như một cơn hoảng loạn không thể nói thành lời vậy.

Chưa dừng ở đấy, mặc dù là về lớp học cho tiết học mới rồi nhưng Hạ Nhược Tâm vẫn bị Thiên Tỉ dò hỏi những câu không đâu. Nào là “Cậu thích màu gì?”, “Làm bạn của tớ đi mà!”, “Bài này tớ không hiểu, giảng cho tớ đi!”, vân vân và mây mây… Nhưng không hiểu sao trong hàng vạn những điều mà Thiên Tỉ gây cản trở và làm khó cô trong cả ngày hôm nay gây ra cho cô nhưng cảm giác gì đó lạ lắm.

Hỉ có, là lúc cậu ấy bị cô làm giật mình ngã ra phía sau lúc ở sân thượng khiến Hạ Nhược Tâm vừa giật mình vừa buồn cười. Nộ là khi mà Thiên Tỉ cứ đặt những câu hỏi trong giờ học khiến cô mất hết tập trung vào bài giảng của giáo viên.

Cho đến khi giáo viên hỏi Thiên Tỉ một câu hỏi trong bài học mà cô đang dạy trong khi cậu đang trêu đùa cô kia, Hạ Nhược Tâm vẫn âm thầm rủa cậu không trả lời được câu hỏi đó để bẽ mặt trước lớp đi thì kết quả ngược lại. Thiên Tỉ trả lời vanh vách câu hỏi của giáo viên đưa ra, không sai một chữ nào khiến bản năng ganh tị hay còn gọi là ố khiến Hạ Nhược Tâm tức điên lên.

Còn ái sao? Từ trước đến nay đối với cô, Hạ Nhược Tâm thì ái luôn là từ mà cô chỉ dành cho những người mình yêu thương nhưng nay quy luật đó đã bị chính bàn tay Thiên Tỉ kia phá vỡ. Chính là khi ấy, Thiên Tỉ nằm thở dài trên bàn sao giờ học môn nhạc kết thúc, mặt anh hướng về phía Hạ Nhược Tâm rồi nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, ánh nắng chiếu đến điểm trên khuôn mặt anh trông thật lãng tử. Hình ảnh ấy đã đạp vào mắt Hạ Nhược Tâm khi ấy khiến cô cảm giác Thiên Tỉ như một con mèo đang năm ngủ ngoan sau những cơn nghịch ngợm mà mình bày ra vậy.

Khi ấy Thiên Tỉ cao lãnh kia đã rũ bỏ hình tượng lạnh lùng mà mình dùng để đối mặt với mọi người mà giờ đây lại là một khuôn mặt búng ra sữa, ngây ngô một cách kì lạ. Như bản năng khi ấy, Hạ Nhược Tâm lại thấy tim mình đập rộn ràng, như bất kì cảm xúc nào mà các cô gái ở độ tuổi mới lớn hay gặp khi trong trái tim bỗng xuất hiện một chữ ái nho nhỏ.

Mà Hạ Nhược Tâm đâu có biết được rằng chính chữ ái nho nhỏ ấy tương lại sẽ là một chữ ái lớn trong lòng cô. Cũng từ đây mà sợi dây do ông tơ bà nguyệt se duyên cho bao đôi uyên ương khác đã nay mầm trong tâm hồn của cả Hạ Nhược Tâm và Thiên Tỉ…

Rồi lại đến lúc đi về, kết thúc cả một ngày trời học tập vất vả của bao học sinh giờ đây ai ai cũng chỉ mong về nhà để làm những việc mà mình thích. Hạ Nhược Tâm nhanh tay lấy đồ đạc bên ngoài của mình vào cặp sách, lúc chuẩn bị bước ra ngoài bàn ghế thì bị một cánh tay chặn lại… Đó là cánh tay của Thiên Tỉ mà? Sao anh cơ nhiên chặn cô lại? Hạ Nhược Tâm với khuôn mặt ánh lên sự thắc mắc tột cùng…

“Cũng đã đến lúc về rồi, cậu hay cho tớ biết câu trả lời của mình đi. Chúng ta sẽ là bạn?”- Lại là giọng nói trầm ấm của Thiên Tỉ vang lên. Trong đầu anh cho đến bây giờ chỉ xoay quanh một câu hỏi là Hạ Nhược Tâm có muốn làm bạn với anh không.

Ban đầu Thiên Tỉ anh đắc thắng rằng Hạ Nhược Tâm sẽ rụt rè đồng ý làm bạn của mình ngay trên sân thượng buổi ban trưa đấy. Nhưng anh đã lầm, đó là một sự thật hoàn toàn trái lại toàn bộ suy nghĩ của anh. Hạ Nhược Tâm khi ấy lại quay đầu bước đi thật nhanh mà chẳng thèm đoái hoài gì đến anh cả. Khiến anh phải chạy theo cô, vừa đi anh vừa dò hỏi cô, sự thật lúc ấy anh cảm thấy mình như một thằng ngốc chỉ chạy theo một điều là: “Làm bạn với Hạ Nhược Tâm”.

Điều đó vẫn còn tiếp diễn đến giờ học vì Thiên Tỉ rất muốn nghe câu trả lời của Hạ Nhược Tâm mà thôi. Rồi giờ cũng là khi mà tàn trường đã tan học rồi, cả hai lại sắp về căn nhà của mình, khó mà có thể gặp nhau được lắm. Nên Thiên Tỉ phải hỏi nhanh đáp gọn luôn chứ lòng anh giờ cứ bồn chồn sao ấy.

Còn về phía Hạ Nhược Tâm khi ấy, cô cảm thấy mình quá bị làm phiền rồi. Cô chỉ cần trả lời một câu là xong thôi à? Vậy không cần nghĩ ngời gì, Hạ Nhược Tâm nói: “Được, chúng ta là bạn!!!” - Ủa khaon, cái gì vậy trời? Sao Hạ Nhược Tâm lại nói vậy, cái mồm cô bị sao đây? Rõ ràng cô định nói là không mà. Cớ sao mồm cô nó lại văng ra một câu không đâu đây.

“Tốt, vậy giờ chúng ta là bạn. Tớ sẽ gọi cậu là Nhược Nhược nhé. Tại nghe thế dễ thương lắm.”- Nói rồi Thiên Tỉ lấy nhanh chiếc cặp của mình rồi cuốn xéo thẳng ra phía cổng trường để lại Hạ Nhược Tâm trơ vơ trong vô thức…

**Thành phố Bắc Kinh**

Nghĩ lại những chuyện này xong, Hạ Nhược Tâm lấy tay mình di di lên trán. Haiz, mới là ngày đầu tiên đi học thôi mà nhiều chuyện xảy ra với cô vậy? Nhiều đến nối cô tiếp nhận nó còn không được. Đã thế còn bị một tên con trai gọi mình là Nhược Nhược chứ, cái tên mà cô chỉ cho mọi người thân của mình gọi thôi chứ hà cớ gì đây lại là một người cô mới quen biết khi chưa tròn một ngày? Ngày đầu tiên đã như vậy rồi thì nhưng ngày sau, còn đường đi học của Hạ Nhược Tâm sẽ còn như đúng quỹ đạo mà cô đặt ra không?