Tuấn Khải và Thiên Tỉ ngồi trên giường mọc ba vạch đen nhìn cậu chàng đang làm đỏm trước gương kia. Thiên Tỉ thở dài nằm ngửa thẳng hai tay đặt lên đầu mà nằm, 100 ngày trôi qua thật là nhanh! Mới đó thôi, mới ngày nào cậu tay trong tay đi với người con gái đó trên đường, cùng người đó ngắm tuyết, cùng người đó ăn socola khi ngày lễ tình nhân tới, cùng người đó tạo ra những khoảng khắc lãng mạn nhưng... Hết rồi! Cậu và nó đã "chia tay" từ hôm qua với lý do hết sức ngớ ngẩn HẾT-HẠN, cậu không biết có nên mỉm cười chúc mừng Nhị Nguyên không nữa.
Tuấn Khải cũng thở dài nhìn Thiên Tỉ rồi ngước nhìn Nguyên Nguyên. Giờ đã là tháng ba là mùa xuân lên Nguyên Nguyên chỉ mặc áo phông đen khoác ngoài chiếc áo gile trắng cùng với chiếc quần lửng jear đen và đôi giày trắng cao cổ cậu vô cùng hảo soái. Cậu tựa lưng vô thành giường ngước đầu nhìn trần nhà, cậu và nó đã "không còn gì" cách đây ba tháng trước, nhưng không có nghĩa là nó không quan tâm không chăm sóc cậu, có lẽ cậu đã yêu nó mất rồi sao? Phải! Yêu rất nhiều! Bảo Bối của cậu nhất định sẽ có 100 ngày vui vẻ hạnh phúc cũng như cậu và Thiên Thiên. Nhưng sao cậu thấy lo sợ?! Cậu lo cái gì? Sợ cái gì? Cậu không rõ...
- Thấy sao?
Vương Nguyên đi tới trước mặt hai người anh em, người nằm người ngồi dựa lưng. Cậu đưa tay dấu tích lên cằm vô cùng soái!!!(Ta mất máu). Hôm nay, là ngày đầu của cậu và người con gái đó, cậu rất vui. Cậu chờ ngày hôm nay đã rất lâu rồi, cậu muốn cầm tay nó đi dạo, muốn ôm nó khi hai đứa đi chơi về... Cậu có chút hồi hộp....
- Đẹp rồi!
Thiên Tỉ nghiêng đầu sang một bên nhìn cậu bạn đang đứng tạo dáng kia lười biếng lên tiếng.
- Nguyên Tử! Chúc em 100 ngày vui vẻ, đi chơi vui nhé!
Tuấn Khải mở hờ đôi mắt nhìn Nguyên Nguyên. Ài! Lại chuẩn bị ăn bánh gato suốt ba tháng tiếp theo mập chết cậu rồi >~<!
"- Tiểu Trôi! Anh xong chưa?"
- Anh ra đây! Tiểu Khải, Tiểu Thiên Thiên em đi đây! Bye bye!
Nguyên Nguyên ngoái ra cửa khi nghe tiếng nó vọng vào sau đó quay sang cười tít mắt nhìn hai người anh em, đôi má phồng lên khi hai người anh em không nói gì chỉ gật gật. Gì chứ? Họ đã có 100 ngày vui vẻ rồi còn gì nữa? Nhưng cậu hiểu họ vẫn còn tình cảm với nó giờ đã "chia tay" nên vậy. Nếu là cậu... Thôi cậu đi chơi!
Đi ra mở cửa cậu liền bị nó hớp hồn. Nó vô cùng dễ thương khi mặc chiếc áo phông teen trắng in chữ 王源 màu xanh lá phía trước còn được hoạ tiết thêm hình bánh trôi đang cười đáng yêu, kết hợp với chiếc áo là chân váy dài tới đầu gối màu đen dạ và chiếc thắt lưng đỏ làm điểm nhấn, đôi chân được ôm gọn trong đôi bốt cổ ngắn màu đen có viền lông cùng màu. Thấy cậu nhìn nó như thể nó là người Sao Hoả liền véo mũi cậu cho tỉnh rồi cả hai cùng cầm tay đi vào thang máy.
[][][Bên ngoài][][]
Cậu và nó tay trong tay bước đi trên vỉa hè gần công viên, vừa đi vừa nói cười vô cùng vui vẻ. Đột nhiên nó thấy bụng mình đau rữ rội nhưng vì không muốn Vương Nguyên lo lắng nó đã cắn răng chịu đừng mà tỏ ra bình thường, được khoảng 10 phút cơn đau không còn nữa nhưng cũng khiến nó khổ sở không ít lần.
- Lam Lam! Em ngồi đây nghỉ ngơi anh đi ra ngoài mua nước!
Nó gật gật khi Vương Nguyên đề nghị. Nó kiếm tạm chiếc ghế đá gần đó rồi vuốt váy mà ngồi xuống chờ "bạn trai". Chỉ cần 99 ngày nữa thôi là nó sẽ vào viện điều trị và rồi không ai phải lo lắng cho nó, nó cũng sẽ thoải mái hơn khi chống lại mọi cơn đau. Nó cũng không tới gặp bác sĩ để kiểm tra một phần là không có cơ hội, một phần là nó không muốn nghe bác sĩ nải nhải kêu nó nhập viện.
Nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay, Vương Nguyên đã đi được 15 phút rồi sao đi lâu vậy? Nó đứng lên định đi tìm cậu nhưng đột nhiên cơn đau bụng rữ dội không thể tả nổi kéo tới, nó khom người ôm bụng nhăn nhó tới khó coi, mồ hôi từ đó mà tuôn ra ướt hết lưng và tóc như thể nó vừa đi dội nước vậy. Cơn đau cứ thế hành hạ nó làm nó như chết đi sống lại mà ôm bụng nhăn nhó, chống một tay xuống ghế tay còn lại ôm bụng....
- Lam Lam! Em sao vậy?
Vương Nguyên từ xa chạy lại trên tay cầm hai chai nước. Thật tình! Đáng ra cậu phải quay lại sớm hơn nhưng không biết thế nào mà gặp phải Mỹ Kì, cô ta nói đánh rơi điện thoại trong công viên muốn cậu giúp đỡ, cậu tính từ trối nhưng vì cô ta nhải nhải nhiều quá, một phần cậu cũng có lòng tốt và cô ta là đồng nghiệp nên mới đi tìm. Tìm khoảng 15 phút thì ai đó gọi điện liền có tiếng chuông trong túi xách của cô ta làm cậu tức như điên, cô ta lại bào chữa là đãng trí. Đã thế còn mất 5 phút đi mua nước nữa!!! Vừa về tới cách nó khoảnh 5 mét liền thấy nó đang vật lộn với cơn đau rữ rội cậu lém luôn hai chai nước trên tay mà tăng tốc. Cậu đang tăng tốc trong linh cảm xấu và lo sợ....
- Tiểu...... Trôi......
Nó ngước nhìn thiếu niên đang lao tới với tốc độ anh sáng, nhưng đôi mắt nó có lẽ đang mệt nên cứ nhíu lại, nó cố mở to đôi mắt ra nhưng không được. Đôi môi hồng anh đào đã chuyển sang trắng bệch và khô khốc từ khi nào cố mấp máy trong hơi thở gấp gáp mà khẽ lên tiếng gọi tên thiếu niên một cách ngắt quãng và không rõ ràng. Đôi mắt mờ dần tới nỗi không nhìn nổi vật cảnh và thiếu niên đang chạy tới phía trước cho tới khi đôi mắt bị bao phủ một màu đen tuyền của bóng đêm bao quanh, cả có thể liền xụp xuống ngã bịch một tiếng não nề....
- Lam Lam! Lam Lam em nghe anh nói không? Em làm sao vậy? Trả lời anh đi!
Vương Nguyên quỳ xuống nâng người nó dậy mà nay nay mà vỗ vỗ nhẹ vô khuôn mặt nó. Nó làm sao vậy? Tay nó lạnh ngắt?! Cậu chỉ đi một chút thôi mà sao nó lại xảy ra chuyện được? Hôm nay là ngày đầu của cậu và nó mà tại sao lại xảy ra chuyện này như thế cơ chứ? Vương Nguyên hoảng loạn nhìn xung quanh nhưng không có một bóng người, chẳng phải lúc nãy có rất nhiều người sao? Sao lại kì lạ như vậy cơ chứ?
Bộp.... Bộp.... Bộp.... Rào rào....
Một giọt mưa nhỏ xuống lá, hai giọt, ba giót rồi cả một cơn mưa rào kéo xuống làm cả không gian trở lên ướt áp và phát ra những thanh âm của mưa khi chạm vào vạn vật. Cơn mưa nhanh chóng tấm ướt thiếu niên đang cõng một cô gái bất tỉnh với khuôn mặt nhợt nhạt thiếu sức sống. Thiếu niên mặc kệ cơn mưa rào buốt giá giữa mùa xuân tạt vào tóc cậu, mặt cậu, người cậu như hàng ngàn viên đá nhỏ xíu xiu lém vào người mà trở lên đau rát. Thiếu niên dốc hết sức chạy thật nhanh tới bệnh viện, nhưng sao con đường trở lên dài vậy? Cậu nhớ gần đây có bệnh viện mà? Hơi thở gấp gáp hoà cùng mưa, đôi mặt đỏ lên vì dùng quá sức bị nước mưa làm ướt càng tăng vẻ quyến rũ chi thiếu niên.
- Lam Lam! Em phải cố gắng lên! Anh nhất định sẽ đưa em tới bệnh viện. Em bị bệnh sao không nói cho mọi người?
Cậu thiếu niên vừa chạy vừa nói với cô gái đang nằm gục trên vai cậu. Lời nói của cậu dường như không thể đánh thức được cô gái đó.
[][][Bệnh viện][][]
- Nguyên Nguyên! Lam Nhi không sao chứ?
- Nhị Nguyên! Cậu không đùa chứ?
Tuấn Khải và Thiên Tỉ từ hành lang bệnh viện chạy tới trong tình trạng ướt như chuột lột khi cách Vương Nguyên đang đứng cạnh cánh cửa trắng đóng kín lạnh lẽo nữa mét liền lên tiếng hỏi. Cả hai cậu như chết đứng khi nghe tin nó nhập viện qua cuộc gọi của Vương Nguyên. Nó bị làm sao mà nhập viện? Có nặng lắm không?
- Cậu nghĩ tớ thích đùa vậy hả?
Vương Nguyên quay lại nhìn Thiên Tỉ đầy uất hận. Cậu không có rảnh rỗi mà đùa cợt kiểu đó. Cậu đưa nó tới đây trong tình trạng ướt nhẹp người thậm trí là nó nhưng như chiếc áo khoác của cậu mà bớt đi phần nào. Vừa vào trong bệnh viện các y tử liền nhanh chóng đặt nó lên xe đẩy vô phòng mà đóng cánh cửa trắng gián hình dấu sao màu lam lại đã được 15 phút rồi.
- Tớ....
Thiên Tỉ cúi đầu hối nỗi làm nước theo mái tóc nhỏ tong tỏng xuống sàn. Cậu đâu có ý đó chỉ là lo cho nó quá mà thôi...
Cả ba cùng ngồi xuống ghế chờ ngoài phòng im lặng không nói gì cho tới khi Song Lam chạy tới hỏi đôi ba câu sau đó kêu ba người đi thay đồ không lại bị cảm lạnh. Hai cô gái nhìn bóng TFBoys khuất sau khúc ngoặt phía cuối dãy hành lang rồi cùng thở dài. Khi biết tin là lúc cả hai vừa đi mua sắm về liền ném ngay phòng khách sau đó chạy sang nhà TFBoys cầm đại ba bộ đồ tới cho họ mà bắt xe tới bệnh viện.
*****
Nhờ hàng cửa kính trong suốt phía sau mà họ biết bầu trời đã chập tối lại, trời vẫn con mưa... Mưa rất lớn. Đèn báo vẫn sáng lên ánh sáng màu đỏ làm cho năm người thêm lo sợ.
Vương Nguyên tự trách bản thân nếu cậu không trở về trễ thì đã không xảy ra chuyện như vậy rồi. Mọi người ai cũng nó là không phải nỗi của cậu nhưng cậu không chịu nghe ai cả.
- TFBoys, Song Lam! Lam Bảo không sao chứ?
Từ xa ba mẹ ông bà nó lật đật chạy tới nhìn năm người. Cả bọn đều đứng dậy nhìn họ khi họ tới gần. Mẹ nó đôi mắt đã đỏ hoe vì xúc động lên tiếng hỏi sau đó cùng cả đám nhìn vào cửa.
- Cô Vũ... Là nỗi của con...
Vương Nguyên lắm chặt đôi tay thành quyền mà cúi đầu nhìn gia đình nó. Mọi nỗi là do cậu, nếu như cậu không mong chờ tới hôm nay, nếu như cậu về sớm... Nhưng không có cái gọi là nếu như...
- Nguyên Trôi! Không phải nỗi của con! Con không cần tự tránh bản thân!
Bà nó đã đỏ hoe mắt lên tiếng. Đứa cháu gái ngoan của bà chủ là mệt quá thôi không có gì đâu... Bà tin là vậy nhưng sẽ chính sác như vậy chứ?
Ba và ông nó cũng lên tiếng an ủi Vương Nguyên cùng cả đám.
Đột nhiên đèn hiệu tắt sau đó cánh cửa mở ra, sau cánh cửa chính là bác sĩ - người đã ở trong đó cùng nó tận 2 tiếng. Mọi người đồng loạt đi tới chặn trước mặt bác sĩ.
- Bác sĩ! Con gái tôi sao rồi!
Ba nó vội hỏi.
- Con bé không sao chứ?
Ông nó cũng vô cùng gấp gáp. Đứa cháu gái bảo bối của ông nhất định sẽ không sao.
- Mọi người để tôi nói!
Bác sĩ khó chịu ngắt lời khi một đống câu hỏi lém vào mặt từ những thân nhân già trẻ phong phú và đa dạng này. Sau khi im lặng bác sĩ mới chỉnh gọng kính hèm hèm lấy giọng, hít hơi thật sâu.
- Bệnh nhân đã tỉnh, mọi người có thể vào!
Bác sĩ nói xong liền bỏ đi làm mọi người ngước theo sau đó nở nụ cười mà đi vào trong căn phòng - nơi có một người qua trọng với họ.