* Mình xin thông báo, hiện giờ đang xuất ngoại có việc gia đình nên sẽ đăng chap này, sau đó nghỉ một thời gian sẽ đăng lại, mong các bạn thông cảm ạ *
- Ở đây là ... - Khả Nhi theo sau Ân Trí Thành được dẫn đến một hồ nước đằng sau lớp hoa dày đặc như cánh cửa bí mật
- Em thích không? - Trí Thành cười
- Đẹp quá - cô vui vẻ - anh tìm thấy à?
- Ừm, em là người thứ hai đấy
- Oa!!! Nhiều bướm quá - cô thi nhau đuổi theo những cánh bướm tựa bảy sắc cầu vòng làm nổi bật cho dòng sông
Trí Thành tĩnh lặng đứng nhìn cô, khóe miệng chợt nhếch lên
Chơi đùa được một lúc, Khả Nhi cảm thấy mệt mỏi nên ngồi xuống cạnh bờ sông, ngắm nhìn mình trong nước rồi chỉnh lại đầu tóc, chợt một vòng hoa màu trắng tinh khiết đặt lên đỉnh đầu cô, vẻ mặt ngạc nhiên quay lại thấy Ân Trí Thành đứng đằng sau mỉm cười
- Anh làm á? Đẹp quá - cô cười rồi kéo anh ngồi xuống bên cạnh mình
- Nó chỉ đẹp khi ở bên cạnh em - Trí Thành
- Anh cứ đùa - cô nhoẻn miệng như đứa trẻ, toát lên vẻ đầy ngây thơ trên khuôn mặt
- Anh nói thật, anh làm cho riêng em mà - Trí Thành xoa đầu cô
Cảm giác này thật quen thuộc, Khả Nhi chợt nhớ đến Vương Tuấn Khải, khi hai người còn thân thiết cậu cũng làm như thế, những lúc như thế cô cảm thấy thật ấm áp, chợt nhớ lại cảnh tượng của cậu chơi đùa với nữ sinh lúc này, đầu cô lại tối lên, rồi cô nhanh chóng vụt tắt ý nghĩ, tiếp tục trò chuyện cùng Trí Thành
- Em ước gì có được người anh trai như anh nhỉ? Vừa tốt bụng, lại rất cưng chiều em gái, vô cùng ấm ám
- Anh là con một - Trí Thành chợt lên tiếng
- Thế sao anh đối xử tốt với em thế? - Cô cười khẩy rồi đẩy tay anh
- Anh không cần em gái, anh cần một cô bạn gái cơ - Trí Thành bất đầu nghiêm túc, nhìn chằm chằm cô
- ... - cô im lặng, rồi suy nghĩ gì đó - à, thế có muốn em làm mai mối cho anh không?
- ... - Trí Thành không nói gì, vẫn lặng yên nhìn cô
- Mộc Miên bạn thân em, cô ấy rất tốt, tính tình lại vô cùng thẳng thắng, chắc chắn anh gặp cô ấy sẽ thích, à mà hình như anh gặp rồi, là cô bạn lúc sáng ngồi chung ghế với chúng ta đấy - Miệng Khả Nhi cứ mấp máy liên miên cho đến khi Trí Thành lên tiếng
- Anh thích tuýt người như em - Trí Thành nhìn thẳng vào mắt cô
- Không được - Má cô phụng phịu tỏ ý không hài lòng - anh soái ca như thế, nếu rước một cục nợ giống như em về chắc chắn sẽ bị chọc tức điên lên cho coi, em biết mà - cô cười tít mắt - thế nên anh đừng có dại
- Nếu được như thế anh cũng chịu
- ... - Khả Nhi bắt đầu lo lắng, cô lại nghĩ có khi nãy giờ là Trí Thành đang nói thật, không hề có ngôn ngữ đùa giỡn trong này,nhưng cô không hề muốn đón nhận tình cảm đó
- Làm gì ghê vậy? - Ân Trí Thành hươ hươ tay làm cô như bị kéo về hiện tại - anh đùa thôi mà, cứ ngẩng miết thế?
- Hơ hơ, đúng thật là đùa rồi - cô cũng lơ mơ nói theo rồi đứng dậy - em phụ trách nấu bữa chiều, thôi em về trước, bye bye, khi nào rãnh thì rũ em lại đây cùng nói chuyện
Trí Thành nhìn bóng hình Khả Nhi cho đến khi khuất mất, cậu lắc đầu
- Thật sự là anh không đùa
.
.
.
- Khả Nhi, nãy giờ đi đâu vậy? - Mộc Miên thấy cô hớt hãi chạy đến phía cấm trại liền theo sau
- Đi chơi thôi chứ sao - Khả Nhi lắc đầu bĩu môi - bạn thân thật tốt, cùng đùa giỡn với những người khác, bỏ mặt Hoàng Khả Nhi này trên biển tắm nắng
- Xin lỗi, tớ không để ý - Mộc Miên le lưỡi - mà cậu đang đi đâu vậy?
- Bọn mình phụ trách nấu ăn mà nhớ chứ? Mau đi lấy thực thẩm vói dụng cụ để chuẩn bị thôi
Đến chỗ đựng thực phẩm, hai người lôi hai cái túi ra rồi đi về phía lớp 10A
- Cái tên nam nhân Vương Tuấn Khải kia không biết đã chôn thân chỗ nào rồi? Giờ này còn không chịu đến giúp - Mộc Miên cằn nhằn, xách túi đồ ăn nặng muốn chết, mồ hôi cũng bắt đầu chảy nhiều
- Đi chơi rồi - cô lẩm bẩm - giờ này chắc vẫn còn quấn quýt bên ai đó
- Sao cơ? - Mộc Miên nhíu mày
- Không có gì, mau dọn ra, cậu kêu Nha Hoàng đi lấy bếp nướng đi, bọn mình sẽ làm tiệc trên biển, tớ đi tắm đã rồi tính
- Ừm