[Fanfic - TFBoys] Ánh Lên Thời Thanh Xuân

Chương 22: 1 nhóm 4 người




Bãi biển đã bắt đầu dịu lại, không còn nắng như trước nữa, nhưng thủy triều từ đó mà cũng ngày một dội mạnhVương Tuấn Khải mặc chiếc áo thun xanh dương kết hợp với quần đùi trắng, cả đám nữ sinh nhìn mà ngưỡng mộ, đứa nào đứa nấy cũng sáng mắt như nhìn thấy tiên xuống trần gian, Mộc Miên phối đồ cũng không tệ đâu nha, cô bạn mặc chiếc váy chấm bi trắng đen, dưới chân váy còn có nét sọc vằn, tôn lên vẻ quyến rũ của cô

Rồi hai người chợt thấy kì lạ, Hoàng Khả Nhi đâu

Cô ngồi trên bãi cát cách ven biển khoảng 200 mét, cô vốn sợ nước nên không muốn tham gia các hoạt động biển

- Khả Nhi, thay đồ đi chứ? - Mộc Miên chạy tới nhìn cô

- Tớ không đi - cô lắc đầu - cậu cứ chơi với họ là được rồi, mặc tớ

- Cậu nói vậy là ý gì? Đi thôi, có tụi này lo cho, mau đi - rồi Mộc Miên kéo cô đi

5 phút sau ...

- Sao Khả Nhi lâu thế không biết - Mộc Miên đứng trên biển chờ mỏi mòn không thấy Khả Nhi đâu, Tuấn Khải chơi đùa cùng các nam sinh nhưng vẫn không quên ngó nghiêng tìm kiếm bóng hình của ai đó, rồi cậu dừng mắt tại khu thay đồ, Hoàng Khả Nhi bước ra với chiếc váy trắng phau viền kẻ xanh dương, cô tiến gần về phía Tuấn Khải

- Thấy Mộc Miên đâu không?

- ... Hả??? - Tuấn Khải đang tận trên tầng mây thư 16, nghe giọng Khả Nhi lập tức hoàn hồn - cậu ta có hẹn tôi ở một chỗ, tôi dẫn cậu đi

Rồi hai người đi về phía Mộc Miên

- Ê! Tính mặc đồ đôi à? - Mộc Miên trêu chọc - hai người cứ như thế mà dính nhau sao?

Đúng thật, bây giờ mới để ý trang phục giữa Khả Nhi và Tuấn Khải, không phải đồ đôi thì là gì nữa, trắng xanh xanh trắng, tính chơi người sao? ( Vương Nguyên chọn đó )

- CÁC EM TẬP TRUNG!!! - Tiếng huấn luyện viên qua loa phát thanh, mọi người nhanh chóng xếp thành hàng - một đội 4 người

- Ha ha, vậy vừa đủ - Mộc Miên thoải mái kéo Nha Hoàng lại - đi thôi

Bốn người tụ lại thành nhóm theo lời ông huấn luyện viên kia

- Bây giờ chúng ta dựng trại trên biển - huấn luyện viên triển khai - các dụng cụ đều đã phát cho các em, mỗi nhóm bắt buộc hai nam hai nữ, đề phòng tối xảy ra chuyện gì sẽ xử lí kịp thời, còn nữa, các khu vực lớp đều đã đánh dấu sẵn buổi tối sẽ tự triển khai trò chơi, mau phát hành nhiệm vụ đi

- VÂNG THƯA THẦY - cả lớp đồng thanh rồi cùng nhau tiến hành

Khu vực lớp 10A gần như trong mát, ai cũng cảm thấy thoải mái về việc đó, mọi người nhanh chóng dựng lều rồi xếp đồ vào

Nhóm của Khả Nhi thì phóng khoáng hết cỡ, Tuấn Khải và Nha Hoàng phụ trách việc dựng lều, hai đứa con gái chỉ việc chỉ huy, Khả Nhi tâm hồn cứ để đâu, không tập trung, thỉnh thoảng kéo lều sang phải cô lại đọc sang trái, cứ nhiều lần lặp lại như thế, Vương Tuấn Khải tức giận trừng mắt nhìn cô

“ Hứ! Đâu phải lỗi của tôi! “ - cô làm ra vẻ mình bi oan lắm

- Yeah! Xong rồi - Mộc Miên hét lên sung sướng rồi chui tọt vào lều

- LỚP 10A TẬP TRUNG!!! - lớp trưởng nói, không dùng bất cứ dụng cụ gì, chỉ việc hét lên như cái mỏ làng là tụi học sinh ngoan ngoãn rời lều

- Ớ? Chưa ngủ mà - Mộc Miên tiếc nối

- Đi thôi - Nha Hoàng kéo cô ra

Khả Nhi tủm tỉm cười , lắc đầu nhìn con người kia, Vương Tuấn Khải đi xéo cô, lấy điện thoại ra chụp vài tấm rồi cất vào túi

Lớp trưởng lớp 10A thanh minh khỏi phải nói, không bắt lao động gì nhiều, chỉ biểu tập hợp rồi kéo nhau ra tắm biển

- Ha ha! Mát quá! - Mộc Miên nhảy xuống biển chơi đùa cùng các nữ sinh, quên mất Khả Nhi còn ở trên bờ không dám xuống nước

Cô cứ nhìn bên này, rồi lại nhìn bên kia, cảm thấy rất ghen tị với bọn họ, cô lại cảm thấy mình như một đứa nhát gan, cô rất sợ biển, nói chính xác là sợ nước, chỉ cần thấy sóng là cô đã cảm thấy chóng mặt

Reng!!! - điện thoại reo lên làm cô giật mình, gọi bằng facetime

Cô chỉnh nhẹ đầu tóc cho khỏi rối rồi mới bật nghe

- Vương Nguyên - cô reo lên khi thấy mặt cậu

- Chị Khả Nhi đang làm gì đó? Đi chơi vui hông? - Vương Nguyên cười tít mắt

- vui lắm, mà một phần vui đó cũng phải nhờ công lao đóng góp của em đó nha

- Sao cơ? Em có làm gì đâu? - Vương Nguyên ngơ ngác gãi đầu

- Nhìn xem - rồi cô quay toàn cảnh

- À, trang phục, em thiết kế hoàn mỹ quá chứ gì? Em tự biết - Vương Nguyên cười ( đang nhiễm sóng tự luyến đây mà )

- Ừm - cô gật đầu - thế em đang làm gì vậy?

- Em đang đi ăn kem cùng Thiên Tỉ - bây giờ thì thấy Thiên Tỉ xuất hiện, cười hiền nhìn cô nhưng vẫn không quên giữ khuôn mặt lanh đó - hello tỉ tỉ Hoàng Khả Nhi

- Hi - cô cười - cậu vẫn đang đóng băng à? Sao không rủ kuma chơi chung? - cô lại chọc Thiên Tỉ rồi, cô cũng biết sơ thông tin về cậu, là người cao lãnh nhưng lại rất thích thú nhồi bông, đặc biệt là gấu kuma

- ... - Thiên Tỉ mặt đen xì, hắt điện thoại của Vương Nguyên ra khỏi mặt mình - vừa rồi còn đinh kết bạn, thế mà chị lại chơi em một vố, thế thì thôi, khỏi tình nghĩa gì hết

- Chị đừng lo, cậu ấy đang xấu hổ đấy, cậu ấy không thích người ta đem kuma ra làm trò đùa - Vương Nguyên còn nói thêm một câu như muốn xát muối vào mặt Thiên Tỉ, đúng là ... vừa phút trước còn là huynh đệ tương tàn, bây giờ thì “ con thuyền tình bạn, nói lật là lật “

- Chị đùa thôi - Khả Nhi lắc đầu nhưng miệng vẫn không nhịn cười được

- Quay toàn cảnh biển em xem nào - Vương Nguyên tò mò

- Nè - cô quay cho Vương Nguyên coi một vòng

- Dừng , đằng xa kia có phải là Vương Tuấn Khải không? Anh ấy đang chơi với nữ sinh nào vậy? - Vương Nguyên nhíu mày khó chịu

Khả Nhi nghe thế theo phản xạ liền nhìn theo, đúng rồi, kia không phải là Vương Tuấn Khải sao? Còn có một nữ sinh sát bên nữa chứ, mặt đồ thì nhìn chói cả mắt, không hở chỗ này cũng hở chỗ kia, nhìn khá quen, à, là Đào Ngọc Nhi đây mà, là nữ sinh vừa chuyển vào trường cô, thảo nào nhìn quen thế

Khả Nhi trong lòng có chút chột dạ, nhưng cô liền lập tức rời mắt, tỏ vẻ không quan tâm, tắt chế độ quay toàn cảnh

- Sao lại tắt rồi? - Vương Nguyên lên tiếng

- Không đáng để coi - cô bặm môi

- Mà sao chị không bơi?

- Chị không thích

- Không thích hay không biết?

- Cả hai, thôi chị cúp máy, tối sẽ gọi em sau - Không để Vương Nguyên lên tiếng, cô liền tắt máy rồi quăn điện thoại sang một bên, nằm xuống bãi cát nghỉ một lát

Được một lúc thì có bóng người tiến đến

- Em đi xem cái này với anh không? - Ân Trí Thành nhìn cô mỉm cười

- Xem gì thế? - cô lười biếng nhắm mắt

- Cứ đi rồi biết

- Ừm

Cách không xa đó, một người đã thu gọn hình ảnh vừa xảy ra vào tầm mắt, chỉ bóp chặt tay, đôi mắt gợn sóng rồi dần lạnh nhạt đi, tiếp tục hòa hợp với mọi người xung quanh