- Mình biết ngay cái trường Cao Trung này không có gì tốt đẹp mà - đi lên lớp mà lòng Khả Nhi nặng trĩu như muốn đi tự tử
Cô bước đến cửa lớp, đảo mắt một vòng xung quanh
- Mình đã từng mơ ước vào trường này, cuối cùng cũng thành sự thật
- Mà nghe nói Vương Tuấn Khải học lớp này thì phải?
- Thật sao? A~~!!! Thần tượng!
Chợt Vương Tuấn Khải đi vào, đám nữ sinh ồ lên một tiếng rồi sì sầm gì đó
...
- Có cần phải thế không? - Khả Nhi bước vào, tìm bàn có ghi tên mình dẫu biết chỗ ngồi ở đâu
“ Làm ơn ai đó nói với tôi đây không phải là sự thật đi”
Rồi cô bước đến bàn mình
- Yô!!! Cậu là Hoàng Khả Nhi sao? - Vương Tuấn Khải huýt đầu một cái
- Thì sao? - cô chớp mắt
- Đúng là oan gia ngõ hẹp
- Tưởng tôi thích ngồi với cậu? Đừng có mơ, tôi không có giống cái lũ mắc bệnh ảo tưởng kia đâu
- Hả? - Vương Tuấn Khải giật mình, quay xung quanh liền bắt gặp hàng chục cặp ngưỡng mộ của nữ sinh, vội vàng cúi đầu ngại ngùng
- Nổi cả da gà
Reng!!!
- Thầy giáo vào kìa - một nam sinh từ ngoài chạy vào
- Chào các em - thầy giáo bước vào, trông khá điềm đạm, thầy tên Trương Kiệt, thầy dạy môn Toán, chủ nhiệm lớp này trong vòng một năm, mong các em đón tiếp
- Vâng ạ - cả lớp đồng thanh
- Được rồi! Tiết đầu tiên chúng ta dành thời gian để làm quen nhau nha, bắt đầu theo dãy bàn từ trên xuống
- Xin chào mọi người - một nữ sinh đứng dậy - Tớ tên Lưu Mộc Miên, sở thích chơi nhảy dây, thuận môn Toán
- Tớ tên Hoàng Lưu, tính cách hơi nói nhìu
- Tớ tên Phan Diệp Ngọc, gọi tớ là My My là được rồi
...
- Xin chào mọi người, mình là Vương Tuấn Khải, sở thích của mình là ca hát, bóng rổ, mình thuận về môn Hóa, bạn nào có thắc mắc cứ hỏi mình nha - Vương Tuấn Khải cười như mê hoặc, làm đám nữ sinh kia sáng chói cả mắt
- Tự luyến - cô lẩm bẩm rồi đứng dậy - tớ là Hoàng Khả Nhi, đến từ Bắc Kinh, có sở thích đọc sách
- Khả Nhi?
- Gì chứ? Là tiểu thư danh giá đây mà
- Sao có thể?
- Đúng đó, con của tập đoán Hoàng Khả thì còn chê vào đâu
Những lời bàn tán bắt đầu, tạo cho bầu không khí khá sôi nổi, thầy Trương cũng đã đi ra ngoài mua một số vật dụng
- Nữa ư? - Khả Nhi xụ mặt nhìn thấy rõ chán, vô thức úp mặt xuống bàn - sao tới bên này cũng bít nữa z?
- Xem ra cậu còn nổi hơn tôi đấy chứ? - Tuấn Khải nhìn
- Nhiều chuyện - cô lườm cậu muốn lạnh cả sống lưng - tôi thế đấy
- Đúng là tiểu thư, kiêu căng hết chỗ nói
- Cậu ... - cô cũng im luôn - tôi cầu cho cậu đi chết sớm đi, hứ!
- Còn lâu, cậu sinh ngày mấy mà đòi tôi phải chết trước?
- Tôi nghĩ cậu cũng tầm tháng 3 thôi, nhìn là biết, tôi sinh 21 tháng 9 này, ha ha, sinh cuối năm đương nhiên sẽ chết muộn hơn cậu
- Cậu nhầm to, tôi sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với cậu đấy
- Hả? - cô ngạc nhiên cực độ, ngửa mặt than thở - ông trời ơi, có nhất thiết phải giống đên vậy không? - rồi cô quay sang Tuấn Khải - có phải cậu thấy ông trời rất bất công? Chung trường, lớp không nói, đằng này còn chung bàn, ngày tháng năm sinh, rột cuộc kiếp trước cậu nợ tôi cái quái gì mà sao bây giờ bám dai như đĩa vậy hả?
- Tôi ... - Vương Tuấn Khải lắp bắp, suy nghĩ một lúc rồi ngẩn đầu lên - mà cậu cũng hay thật đấy, chuyện đó liên quan gì đến tôi chứ? Không rãnh, tôi coi bài đây
- Tưởng tôi thích nói chuyện với cậu? - cô nhướn mày - có mà ảo tưởng